Đại Viên Vương

Chương 199: Đề hoàng công chúa










Đề Hoàng công chúa hồi phủ, cùng các nữ thân binh nói chuyện ríu rít, cười đùa thật là vui vẻ. Nữ quản gia của phủ công chúa đã chờ ngoài cửa từ lâu, sắc mặt có chút lo âu tiến ra đón, nói với Đề Hoàng công chúa toàn thân mặc đồ tím:" Sao hôm nay Công chúa lại về muộn như vậy, hoàng huynh của người hôm nay đến phủ, chờ công chúa rất lâu rồi."



Đề Hoàng công chúa nghe nói có ca ca đến, tức thì lộ vẻ vui mừng, lớn tiếng nói:" Mau theo ta đi gặp hoàng huynh, còn tiểu tử mới bắt được này thì đưa tới Tấn lâu ở hậu viện chờ khi nào rảnh thì ta sẽ tới dạy dỗ!"



Đề Hoàng công chúa tách khỏi đại đội nữ thân binh, theo nữ quản gia của công chúa phủ đi thắng một mạch đến phòng khách ở trong phủ, còn chưa tới nơi đã bắt gặp một nam tử mặc áo bào trắng thân hình cao lớn chừng độ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang ngắm cảnh ở hoa viên.




" Muội muội vẫn còn tinh nghịch như vậy, hàng ngày không chịu ở trong phủ đọc sách mà cứ ra ngoài như vậy thì chung quy sẽ bị người nói rằng công chúa của Ngọc Lê vương triều ta không có phong phạm đại gia!"



Vừa thấy bóng Đề Hoàng công chúa, tứ hoàng tử Bạch Tuyền Dị của Ngọc Lê vương triều liền nổi lòng yêu thương, không khỏi nói lời giáo huấn đối với vị muội muội của mình.



Đề Hoàng công chúa cười cười tựa như một con mèo nhỏ tinh ranh, hoàn toàn không còn kiểu hành vi như ở trên phố, vừa cười khanh khách vừa nói:" Mình ca ca thật ra là đủ phong phạm rồi, hàng ngày cười cũng không thể cười, hoạt động cũng không thể hoạt động, chẳng lẽ là chạy đến chỗ ta chỉ để nói mấy câu thế thôi sao."



Bạch Nguyệt yêu tộc có tổng cộng mười ba họ, từ trước đến nay Bạch,巺, Câu là ba họ đông nhất. Trước đây họ Câu của Thủy câu thần Câu Vô Tà trong các thời đại tranh đấu dần dần mất đi quyền thống trị, hoàng tộc của đương kim Ngọc Lê vương triều lấy họ Bạch, ưa dùng trang sức, dụng cụ màu trắng, phá bỏ truyền thống của thủy tổ Thủy Câu thần, tự cho mình là chính thống. Truyện "Đại Viên Vương "



Bạch Tuyền Dị nghe muội muội trêu chọc, hơi sầm mặt xuống, Đề Hoàng công chúa nhìn thấy nét mặt ca ca như thế thì liền thôi cười, nhỏ giọng hỏi:" Hôm nay triều đình lại có chuyện gì không vui sao? Ngọc Lê vương triều chúng ta chỉ còn có mỗi một cái đô thành này, bọn yêu suất, yêu tướng còn đợi gì nữa?"



Bạch Tuyền Dị thoáng hiện vẻ tức giận, lắc đầu nói:" Đại hội phong đất sắp khai mạc rồi, có người trong năm đại yêu suất đề nghị phụ hoàng lấy năm vệ tinh của Bạch Nguyệt thành làm đất phong."



Đề Hoàng công chúa nghe vậy bèn nổi giận nói:" Nếu không có năm thành vệ tinh phòng hộ thì chẳng phải là bọn họ có thể đánh tới tận cửa Bạch Nguyệt thành chúng ta bất cứ lúc nào hay sao? Phong suất của Bạch Nguyệt tộc là thế nào? Hắn cũng là người cùng một tộc với chúng ta, không nên hừa vào với người ngoài chứ?"



Bạch Tuyền Dị lắc đầu đáp:" Lần này Phong suất của Bạch Nguyệt tộc chúng ta và Hỏa viên Đại tướng không phái cấp dưới đến, đất phong của bọn họ đã sớm phân phong cho cấp dưới xong cả rồi. Lần này chỉ có Hoa suất của Mộc tộc cùng với Tàng Dạ Linh của Ngột Tư tộc đến, Đế Già tộc và A Hạp La vũ tộc đều chưa có nhân vật nào có thực quyền, Thái Tuyền Thương lần trước ám sát Lí Dược Sư thất bại, danh vọng chẳng những không xuống mà ngược lại vững vàng tăng lên. Lần này may mắn hắn còn đang bế quan, bằng không ta cũng không biết nên ứng phó người kia như thế nào!"




Liếc mắt nhìn Đề Hoàng công chúa, Bạch Tuyền Dị đột nhiên cười nói:" Những phiền não này không phải bây giờ mới có, ta không nói với ngươi mấy cái chuyện này nữa. Nghe nói vị chủ trì sáu tuổi mới nhậm chức ở Đại Lôi Âm tự đã phái ký danh đệ tử đến tham gia Đại hội phong đất. Ta vừa xem qua rồi, bọn họ thật ra không có dã tâm lớn, chỉ muốn giành chức trấn thủ Nam Thiên môn quan thôi. Ta thấy chắc là không có ai cạnh tranh với tên Vương Thập Phương kia." Truyện "Đại Viên Vương "



Đề Hoàng công chúa biết ca ca không muốn để cho mình phiền não, cũng chỉ biết nén nỗi buồn bực trong lòng, nói nói cười cười với Bạch Tuyền Dị. Hai huynh muội nói chuyện một lúc lâu rồi Bạch Tuyền Dị mới rời đi.



Là hoàng tử xuất sắc nhất của Ngọc Lê vương triều, Bạch Tuyền Dị có chí lớn muốn khôi phục vinh quang ngày xưa cho Ngọc Lê vương triều. Chỉ có điều muốn làm được việc này thì tất nhiên hắn cần giành được sự ủng hộ của các thế lực lớn. Cục diện cát cứ ở Tây Địch yêu tộc giờ đã hình thành, muốn phá vỡ cũng chẳng biết phải tốn bao nhiêu công sức. Hắn thường ngày chỉ có một nơi duy nhất được thoải mái là ở tại nhà muội muội cùng mẹ của mình Đề Hoàng công chúa.



Rời khỏi phủ công chúa, Bạch Tuyền Dị lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng và khí độ phong thái tương xứng với một hoàng tử. Mười sáu người hộ vệ thân quân luôn theo sát không rời lập tức tháp tùng quanh người hắn.



" Chẳng biết tại Đại lễ phong đất lần này có có cơ hội thu phục một ít mãnh tướng mưu sĩ hay không? Đại Lôi Âm tự quật khởi quá nhanh, Vương Phật Nhi chủ trì không có căn cơ gì, vốn là một đối tượng có thể chiêu dụ. Ta nên tìm cơ hội gặp mặt ký danh đệ tử Vương Thập Phương của hắn để xem có cơ hội cảm phục hay không!"



Khi khổ sở tính toán việc này, Bạch Tuyền Dị hoàn toàn không biết rằng Vương Phật Nhi, hiện giờ đang dùng tên giả Vương Thập Phương, mà hắn coi là thần bí khó lường, có khả năng trợ giúp thật lớn kia đang ở trong phủ công chúa của muội muội hắn, bị Tam thán phó nhai tán làm mê man còn chưa tỉnh lại.



Lúc trở về hoàng cung, hắn đi ngang qua một cung điện cực kỳ lớn, chạy dài hơn mười dặm nhưng bây giờ do không đủ nhân lực nên chỉ có thể chiếu cố được khoảng một phần mười, rõ ràng vô cùng hoang lạnh. Bạch Tuyền Dị không khỏi thầm cảm thấy thê lương.



" Phụ hoàng bây giờ tuổi đã cao, cũng không biết ngôi vị hoàng đế sẽ truyền cho ai, việc chấn hưng Ngọc Lê vương triều thật sự còn xa vời." Truyện "Đại Viên Vương "




Bước vào hoàng cung, Bạch Tuyền Dị cứ thế cắm cúi đi trong suốt thời gian một nén hương mà vẫn chẳng gặp một ai. Thân là hoàng tộc, Bạch Tuyền Dị sớm đã quen với vẻ cô quạnh ở đây, biết rằng ở Vô ưu cung nơi phụ hoàng cư ngụ mới có thân vệ của hoàng cung.



Đi được nửa đường, Bạch Tuyền Dị đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức bảo:" Chúng ta tạm không đi Vô Ưu cung nữa. Theo ta tới Lãnh Tuyền cung."



Đương nhiên mười sáu tên thân vệ không hề dị nghị. Sau khi đoàn người vào Lãnh Tuyền cung, nơi này còn cô quạnh thê lương hơn nhiều so với các nơi khác, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào là có người ở. Bạch Tuyền Dị cũng không để ý, bảo thủ hạ thân quân ở lại bên ngoài còn một mình hắn đi vào bên trong. Bạch Tuyền Dị tới nơi này chẳng biết bao nhiêu lần, có thể nói thuộc rõ như lòng bàn tay.



Hắn đi thẳng vào tận trong cùng của Lãnh tuyền cung. Tại hậu viên vô cùng trống trải chỉ có một ông lão mặc trang phục thái giám đang chậm rãi quét dọn. Bạch Tuyền Dị trở nên vô cùng cung kính, đợi hồi lâu không thấy lão thái giám này liếc mắt nhìn hắn thì có chút mất kiên nhẫn, bèn hạ thấp giọng gọi một tiếng:" Sư phụ!"



Lão thái giám bấy giờ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục nhìn không hề thấy chút thần thái nào, ề à nói với Bạch Tuyền Dị:" Ta nói rồi, ngươi không được gọi ta là sư phụ, chúng ta cũng không có tình nghĩa thầy trò. Ngươi muốn cái gì thì ta dạy cho ngươi cái đó. Những thứ này vốn là của Bạch Nguyệt yêu tộc, cũng không phải là độc môn bí truyền của ta!"



Bạch Tuyền Dị trầm ngâm hồi lâu rồi mới đột nhiên nói:" Mười ngày trước ta đã đột phá cảnh giới đệ tam phẩm! Sư phụ có nguyện ý tiếp tục truyền thụ cho ta tâm pháp tầng tiếp theo hay không?