Đại Viên Vương

Chương 194: Tay nắm chặt tay, mưu đồ gây loạn










Những tiếng cười hô hố cổ quái truyền lại càng ngày càng gần. Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành nhìn nhau cười, có cảm giác tương thông về tâm linh. Vương Phật Nhi nảy ra một ý, bảo:" Chi bằng chúng ta dẫn dụ Đại Lương Vương xuống phía dưới, xem hắn sẽ làm thế nào để trốn ra?"



Lệ Khuynh Thành che miệng cười nói:" Hắn có thân thể của thiên thi, có phải bất tử hay không cũng không chắc chắn!"



Vương Phật Nhi tức thì hú lên một tiếng dài để hấp dẫn. Đại Lương Vương chắc cũng đã bắt được con sóc cơ khí, hiểu được đôi chút nên liền điều chỉnh lại phương hướng. Đợi khi thân hình như đống đất của Đại Lương Vương xuất hiện, Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành phối hợp vô cùng có ăn ý nhảy xuống cửa vào tầng thứ chín. Đại Lương Vương không chút nghi ngờ cũng xông vào theo.




Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành vào bên trong cửa liền chia ra nấp ở hai bên, đợi khi Đại Lương Vương đáp xuống, Vương Phật Nhi tống ra song chưởng, sử dụng chiêu thức Long quyển phong cấp mười bá đạo nhất trong Thập phương Đống ma đạo, ngoan độc đánh bay đối phương vào phía sâu bên trong.



Lệ Khuynh Thành lần này không ra tay, chỉ có ánh mắt sáng lên nhìn trộm Vương Phật Nhi. Nàng ban đầu cũng không có cái cảm giác gì đặc biệt đối với người thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi này, nhưng càng tiếp xúc thì càng trở nên sâu sắc. Vương Phật Nhi lần nào cũng biểu hiện đầy bất ngờ, thậm chí về sau còn bộc lộ ra là có năng lực vào loại nhất lưu cao thủ trong thiên hạ khiến cho Lệ Khuynh Thành chẳng biết là thế nào, nhưng tất nhiên vẫn gây tò mò hơn nhiều kẻ khác.



Hắc giáp kỵ sĩ đang đi lại ở tầng thứ chín bị Đại Lương Vương xâm nhập vào lập tức nổi giận. Một tên cưỡi hắc diễm long thú dẫn theo hơn mười tên thi yêu hắc giáp kỵ kết lại thành thế trận, tung ra một đòn công kích đánh bay Đại Lương Vương.



Đại Lương Vương đã dung hợp với thân thể của thiên thi, lực lượng đột phá tới mức cực hạn của nhân loại, nhưng trí lực, vũ kỹ lại không tăng lên tương ứng. Ở giữa không trung, Đại Lương Vương kêu một tiếng kì quái, liên tục phát ra những đạo quyền kình màu đen, hung hăng đánh bừa vào chỗ các hắc giáp kỵ sĩ đang truy kích.



Mấy hắc giáp kỵ sĩ này tên nào cũng có thực lực bất phàm, hơn nữa hoàn toàn không sợ chân khí đặc biệt có tính chất ăn mòn của Đại Lương Vương. Sau một lúc giao chiến, Đại Lương Vương liên tục bị đánh trúng, thân thể rách nát như tổ đỉa.



Vương Phật Nhi không dám nhìn lâu, quay người lao ra cửa, Lệ Khuynh Thành cười khanh khách như tiếng chuông ngân đi ra theo. Nàng mới cần mở miệng nói chuyện, đột nhiên thứ chín tầng xảy ra chấn động cực kỳ kịch liệt. Chỗ vốn là cửa vào bị thi khí màu trắng đục phun ra phá tan, tạo thành một cái huyệt động thật lớn. Vương phật hét to một tiếng không hay, vươn tay chộp lấy bàn tay nhỏ bé của Lệ Khuynh Thành và lập tức lui ra xa hơn mười trượng.



Quả nhiên, có một cột lửa to đến mười người ôm không hết liên tiếp xuyên phá không biết bao nhiêu tầng địa cung, phát ra tiếng xé gió vù vù không dứt bên tai. Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.



" Muốn khám phá bí mật của địa cung này thì chúng ta thật sự không đủ khả năng. Ta nghĩ nơi này không bao lâu nữa sẽ sụp đổ. Chúng ta hãy mau chóng chạy ra ngoài thôi!" Lệ Khuynh Thành gật đầu đáp ứng, hoàn toàn không có ý rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi tay Vương Phật Nhi.




Sau khi kéo Lệ Khuynh Thành lên tầng thứ bảy, Vương Phật Nhi lập tức thét một tiếng dài kêu gọi Vân Lĩnh Thuật và Nô Xích Hải. Hai người này chẳng biết kiếm được vật gì ở trong địa cung, mỗi người đều cũng khiêng vài món đồ trông như cây thiết bổng cực to. Vương Phật Nhi không kịp nhìn kỹ, chỉ nói:" Phía dưới có vấn đề, e sắp sụp đổ, chúng ta chạy ra ngoài nhanh lên."



Nô Xích Hải nhìn Lệ Khuynh Thành vài lần, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ mờ ám, còn Vân Lĩnh Thuật cũng nhìn không chớp mắt. Lúc này, tiếng như sấm động ở mấy tầng địa cung phía dưới càng lúc càng lớn, không ít vách tường mê cung đã sụp đổ. Bốn người đã tập hợp vào một nơi, cũng không bỏ phí thời gian, lập tức chạy thẳng một lèo, khi vừa chạy ra khỏi ngôi cổ mộ như cung điện này thì, chợt nghe thấy một tiếng nổ, rồi một cột lửa màu trắng đục phá toang mặt đất......



" Chẳng biết cái tên xấu xa bại hoại Đại Lương Vương kia bây giờ ra sao?" Vương Phật Nhi thầm mặc niệm cho vị bá chủ là một trong mười tám phản vương của thiên hạ, quay sang nói với Lệ Khuynh Thành vẫn đang bị hắn giữ chặt tay nhỏ bé như cũ:" Hay là Khuynh Thành cùng chúng ta đi Bạch Nguyệt thành đi! Mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau!"



Khi cấ tiếng hỏi câu này, tim Vương Phật Nhi đập thình thịch như trống làng, nhưng rồi nghe thấy Lệ Khuynh Thành đáp lại một câu “Như thế cũng tốt” thì hắn trở nên cực kỳ kích động, thật khó có thể tự chủ được." Cuối cùng thì cái cô Lệ Khuynh Thành vô cùng dũng mãnh này cũng vẫn bị lừa gạt dưới tay bản trụ trì. Tiếp theo phải đẩy mạnh thêm, mau chóng thu phục." Truyện "Đại Viên Vương "



Nô Xích Hải rốt cục không kiềm chế được, cất tiếng nói:" Nói cho cùng thì đây là cái huyệt mộ gì, chúng ta hoàn toàn không đạt được cái gì mà lại làm cho thi khí nơi này tiếp tục tiết ra, chỉ sợ trong vòng mấy ngàn dặm vuông sẽ lại biến thành Đại Lôi Âm tự thứ hai!" Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi nghe vậy cười khổ nói:" Điều này thì không phải lo, nếu chuyện dễ dàng như vậy thì nơi này đã sớm thành vùng đất chết rồi. Nếu ta đoán không sai thì sẽ không nữa thi khí ở đây sẽ biến mất hết!"



Nô Xích Hải lé mắt liếc Vương Phật Nhi một cái, cười lạnh một tiếng, không nói gì.



Vân Lĩnh Thuật đang định mở miệng thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn, ngôi cổ mộ bất ngờ sụp đổ, thi khí cũng đột nhiên không thấy đâu nữa, cả sơn cốc trở nên trong sáng hẳn lên.




Vương Phật Nhi nhún vai, nói với Lệ Khuynh Thành:" Theo quy mô ở dưới lòng đất kia, nếu có thể xuất hiện tại nhân gian thì chỉ sợ cũng không phải đợi có người đến đào bới. Bao nhiêu năm như vậy mà bọn họ còn ở dưới đất bình an vô sự, tất nhiên là có thứ khác kiềm chế chúng nó!"



Lệ Khuynh Thành nhớ tới quân đoàn dưới đất kia lập tức hơi biến sắc.



Vân Lĩnh Thuật và Nô Xích Hải chẳng biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng phản ứng lại không giống nhau.



Nô Xích Hải có thể cảm ứng thấy chân khí trong người Lệ Khuynh Thành sâu không lường được, thậm chí vượt xa hắn, đối với tầng đáy cổ mộ cũng rất tò mò, nhưng bây giờ toàn bộ cung điện cổ mộ đã sụp đổ, cửa vào cũng biến mất, hắn nghĩ tự mình không đủ sức thăm dò nữa.



Vân Lĩnh Thuật thì lại thấy việc này đã giải quyết, Nộ Lĩnh trấn gần đó không còn bị thi binh xâm phạm nên cũng không thừa hơi quản chuyện không đâu. Hắn chắp tay nói với Nô Xích Hải:" Việc này đã kết thúc, vì vậy đừng có làm quá. Nô Xích Hải ngươi cũng ngàn vạn lần chớ để cho ta gặp nữa!"



Nô Xích Hải nghe thấy trong giọng nói của Vân Lĩnh Thuật ẩn chứa uy hiếp, không khỏi cười ha ha nói:" Vân Lĩnh Thuật ngươi thì làm gì được ta, nói cuồng vọng như vậy thì không được phù hợp với thân phận lắm."



Hai người liền giương cung bạt kiếm, nhưng Vương Phật Nhi lại không có hứng thú thấy kiểu đấu đá này, vung tay phát ra một đạo kình khí mãnh liệt tạo thành một đường rãnh dài trên mặt đất, phân tách hai người ra, nói nhỏ:" Cái trò đấu võ mồm này có đáng để chơi đùa không? Mọi người đều là người lớn rồi......"