Đại Viên Vương

Chương 191: Dăng lưới khắp nơi, tám cách tán gái










Trong đao ý của Lệ Khuynh Thành ẩn chứa sát ý vô cùng, có thể chặt đứt mọi sinh cơ, nhưng Đại Lương Vương là hóa thân của thiên thi, cũng không còn là người sống, vũ kỹ của hai người hơn kém một trời một vực, nhưng thân thể của Đại Lương Vương lại chém trăm nghìn nhát không đứt, băm chặt không thương tổn.



Lệ Khuynh Thành mang theo Vương Phật Nhi nên không giao chiến với Đại Lương Vương, chỉ chạy vòng quanh ở trong tầng thứ tám địa cung này. Vương Phật Nhi bây giờ đã biến thân thành thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trọng lượng thân thể tương đương với Lệ Khuynh Thành.



Lệ Khuynh Thành có thể hình được coi là khá cao trong tuổi thiếu nữ, mà Vương Phật Nhi đã biến thân thành thiếu niên nhưng thân hình lại tính là tương đối gầy, do phải tránh né quyền kình đen sì của Đại Lương Vương nên Lệ Khuynh Thành đành phải cắp hắn ngang hông mà chạy.



Hai người chạy được hơn mười trượng, dựa vào địa hình phức tạp trong địa cung khiến cho Đại Lương Vương hành động chậm chạp bị mất dấu. Vương Phật Nhi ngượng ngùng bảo:" Ta tự mình cũng có thể đi được, không cần cô nương cắp thế này, như vậy thật sự khá là bất nhã."



Lệ Khuynh Thành cười khúc khích, buông Vương Phật Nhi xuống. Hai người nghe thấy có tiếng chân bước nặng trịch từ phía sau không xa, biết Đại Lương Vương đang đuổi theo nên không dừng lại nữa. Vương Phật Nhi chạy được vài bước thì trông thấy Lệ Khuynh Thành tựa như đang chạy sóng vai với hắn, dáng chạy đẹp tuyệt vời.




" Ta là Vương Thập Phương của Bạch Nguyệt tộc, không biết phương danh của nàng là gì?"



Lệ Khuynh Thành rất có cảm tình với Vương Phật Nhi, mỉm cười đáp:" Ta là Lệ Khuynh Thành, đệ tử phái Dao Trì, đang theo lệnh của sư môn đi du lịch thiên hạ, nghe nói Tàng Dạ Linh của Ngột Tư tộc là nữ đệ nhất cao thủ trong giới trẻ đương thời nên muốn tìm cô ấy tỷ thí đao pháp."



Vương Phật Nhi nghe nói mà rét lạnh sống lưng, lắp bắp nói:" Nghe nói Tàng Dạ Linh là nữ vũ thần của Ngột Tư tộc đích, binh pháp võ nghệ thiên hạ vô song, tu luyện Ngũ ngục đao kinh chính là một trong năm môn võ học cấp thần thoại mạnh nhất của Trung thổ Thần Châu hiện thời, mỗi khi bị khiêu chiến đều chưa để ai sống sót. Lệ cô nương có nắm chắc sẽ thắng không? Vạn nhất không cẩn thận thì sao?" Truyện "Đại Viên Vương "



Lệ Khuynh Thành cười yếu ớt, đáp:" Thật đa tạ Thập Phương huynh đã quan tâm. Tuy nhiên, ta nghĩ rằng Tàng Dạ Linh vẫn còn chưa đủ năng lực chém gục được ta. Nghe nói lần này cô ấy sẽ đến Bạch Nguyệt thành tham gia đại lễ phong đất để chiếm lấy chức Thành chủ thành Nạp Lan vốn là của phụ thân cô ấy."



" Thì ra là Tàng Dạ Linh cũng sẽ xuất hiện ở đại lễ phong đất lần này. Nghe đồn vị nữ vũ thần này của Ngột Tư tộc có dung mạo tuyệt đẹp, ta thế là cũng có phúc được xem mặt rồi." Vương Phật Nhi đã mấy lần nghe nhắc tới Tàng Dạ Linh, trong lòng đã hơi tò mò, buột miệng nói ra.



Lệ Khuynh Thành sa sầm nét mặt, giọng nói trở nên lãnh đạm." Tàng Dạ Linh có danh tiếng đúng là rất lớn, chỉ không biết dung mạo có tương xứng với lời đồn hay không thôi." Vương Phật Nhi cười ha hả một tràng, trong lòng thầm mắng mình quá sơ ý." Nào có ai khen ngợi một cô gái xinh đẹp trước mặt một cô gái khác chứ? Ta không thể nói lung tung mà đắc tội với cô gái giết người không nháy mắt này."



Lệ Khuynh Thành tựa hồ đang tìm cái gì đó, Vương Phật Nhi nhanh trí, lập tức nghĩ biện pháp lấy lại tình cảm, nói với Lệ Khuynh Thành:" Đại Lương Vương đã tìm được thân thể của thiên thi ở nơi này thì tất nhiên có một thứ gì đó có liên quan. Ta thấy kiến trúc của địa cung này dựa theo tiên thiên lục đạo mà bố trí, theo lý thuyết thì dưới đây chắc còn có một tầng nữa."



Lệ Khuynh Thành nghe vậy quả nhiên phân tâm, quên đi chuyện không vừa ý ban nãy, hỏi:" Vậy ngươi nói nên tìm kiếm như thế nào?"



Vương Phật Nhi mỉm cười, dừng bước, đưa tay vẽ lên trên mặt đất. Mặc dù kiếp trước hắn học mĩ thuật nhưng cũng rất yêu thích đối với một số loại kiến trúc cổ, từng vẽ không ít phong cảnh kiến trúc và đồ án. Mĩ thuật và thiết kế chưa bao giờ phân tách rõ rệt, hắn cũng có nghiên cứu sơ lược về cấu tạo phòng ốc, kiến trúc cung điện. Truyện "Đại Viên Vương "



" Xưa nay việc xây dựng địa cung thì không ngoài mấy loại kiến trúc đối xứng, đồng trục, tán xạ. Sau khi quan sát, ta thấy nơi đây chắc là thế này......"




Vương Phật Nhi giảng giải sơ qua, Lệ Khuynh Thành cũng hiểu được đôi chút, nói:" Theo như lời ngươi thì nơi này chắc còn chưa phải là chỗ quàn quan tài của chủ nhân cổ mộ, ở tầng thứ chín mới đúng!"



Vương Phật Nhi gật đầu, đáp:" Theo quy tắc, cửa vào tầng thứ chín tất nhiên ở hướng đông lệch vào chính giữa, vì tử khí từ phía đông đến, thi khí thoái hóa, khiến cho chủ nhân cổ mộ cho dù có trải qua ngàn năm cũng sẽ không biến thành thi quỷ. Nếu không thì sẽ không dùng để chôn cất đâu."



Lệ Khuynh Thành gật đầu đồng ý. Vương Phật Nhi có tài ăn nói, ngôn ngữ hóm hỉnh sinh động, chính là một trong những thủ đoạn dùng để cưa cẩm nữ sinh khoa mũ thuật khi hắn còn là một sinh viênđại học. Các thiếu nữ là loại người dễ bị ngôn ngữ tác động, Lệ Khuynh Thành cũng không ngoại lệ.



Dựa theo phỏng đoán của Vương Phật Nhi, hai người quanh quẩn trong mê cung hơn nửa canh giờ thì quả nhiên tìm được một pho tượng thần cổ quái. Vương Phật Nhi trông thấy trước pho tượng thần này có khắc một hàng chữ, bèn khẽ đọc lên.



" Mặt trời lặn ở Thương Sơn hề! Gió bắc ngừng thổi.



Ngự khí lục thừa hề, chim loan cùng bay.



Nam bắc chín ngàn dặm lãnh thổ, tung hoành tám cõi.



Thọ ba ngàn năm không già, hưởng đủ sướng khoái.



Sống cũng không thiếu gì, chết chẳng bi ai. Truyện "Đại Viên Vương "



Có hàng vạn chiến xa, một trận thất bại.



Ngọc lưu ly vỡ nát, sương gió tả tơi,




Phi tử bị bắt, tang tóc khắp nơi,



Thân bị cầm tù, nhục không chịu nổi......"



Đọc những dòng chữ này, Vương Phật Nhi đã thoáng hiểu rằng đây chính là nói về một vị quân vương cổ đại nào đó có giang sơn hơn mười ngàn dặm, vô số con dân nhưng bị địch nhân đánh bại, khiến cho rất là bi thảm. Chỉ mỗi cái thọ ba ngàn năm gì đó là khiến cho Vương Phật Nhi hơi khó hiểu.



" Nghe nói nếu có thể đột phá giới hạn tu vi đệ nhất phẩm bước vào thế giới thần ma thì thường thường tuổi thọ có thể kéo dài thêm rất nhiều, mấy trăm năm không già thì cũng đã nghe nói qua. Cái ba ngàn năm không già này có khoa trương quá hay không? Nếu thật sự là như thế, công lực cả vị đế vương cổ đại này lợi hại biết bao."



Lệ Khuynh Thành thấy Vương Phật Nhi ngơ ngẩn xuất thần, bèn vỗ nhẹ vào bả vai hắn một cái, hỏi:" Ngươi thấy chữ viết trên đó có ý nghĩa gì? Có nói đến biện pháp đi xuống tầng phía dưới như thế nào không?"



Vương Phật Nhi cười nói:" Điều này thì phải xem thêm."



Ở cung điện chính giữa của cổ mộ có rất nhiều đồ vật bồi táng, nhưng cũng chưa từng có vật nào kiểu như tượng thần. Trung thổ Thần Châu có rất nhiều học thuyết nhưng tôn giáo lại không phát triển lắm, ngay cả Đại Lạn Đà tự, cũng chỉ thờ phụng các vị tiền bối đã phi thăng của bản tự, tôn làm phật đà chứ không sùng các thần linh hư vô mờ mịt.



Bởi vậy, Vương Phật Nhi cũng không có ý kính trọng pho tượng thần này, vận Thập Phương trảm tướng quyển phát ra vô số Huyền băng đao hoàn, lập tức chém pho tượng thần thành vô số mảnh vụn.



Nhưng đúng lúc này, tiếng cười cổ quái của Đại Lương Vương lại loáng thoáng vọng đến. Lệ Khuynh Thành vỗ vai Vương Phật Nhi nói:" Ta đi trước đánh lạc hướng cái kia tên, ngươi tìm kiếm cửa vào, ta sẽ quay trở lại."