Đại Viên Vương

Chương 183: Vũ thương hải đồ










Mộc Liên nghe thế thì hơi cảm động, nhưng Vương Phật Nhi thì lại thầm bĩu môi. Hắn đã từng thấy vũ khí tinh thần Kim Hoàng trảm của Nhạn Giang Nam đích, quả thật là uy phong lẫm liệt, tác dụng vô cùng kỳ diệu, bởi vậy không thế nào chịu nổi tính khoác lác của hai gã Vũ Thương thương hội này.



" Bảo vật lưu truyền từ thượng cổ, hiện không còn cơ quan thuật sĩ nào có thể chế tạo ra cái gì chứ? Ta tận mắt nhìn thấy Nhạn Giang Nam sử dụng những đồ vật vô cùng quý báu nhưng cũng không đến nỗi kỳ bí như vậy!"



Mộc Liên nghĩ rằng mình đến Thanh Mộc thành thì cũng nên kết giao với các thế lực khác, lại vừa hay có Vương Phật Nhi ở bên cạnh, vậy nên thoải mái nhận hai món lễ vật này, chắp tay thành chữ thập hỏi:" Đã là quà tặng để chuyển tặng chủ trì, Mộc Liên không tiện khước từ, chẳng biết hai vị còn có chuyện gì nữa không?"




Hai người của Vũ Thương thương hội liếc mắt nhình nhau, đột nhiên mỉm cười, nói:" Bọn tại hạ chỉ hy vọng có thể có cơ hội đến viếng thăm Đại Lôi Âm tự, nghe Phật Nhi chủ trì giảng kinh thuyết pháp!"



Ý tứ ẩn chứa trong lời nói rất rõ ràng, Mộc Liên trưởng lão không nhịn được trán toát mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ:" Phật Nhi chủ trì có biết giảng kinh thuyết pháp hay không vẫn còn là một nghi vấn rất lớn." nhưng miệng lại nói:" Vậy thì xin mời Vũ Thương thương hội đến thăm viếng Đại Lôi Âm tự bất cứ lúc nào. Ta nhất định xin Phật Nhi chủ trì nhiệt tình đón tiếp."



Hai người thấy đã đạt được mục đích, bèn không nói thêm nữa mà nói chuyện sơ qua về cảnh vật con người của Trung thổ Thần Châu, tỏ ra rất là uyên bác, phải đi rất nhiều nơi mới có được kiến thức như thế.



Vương Phật Nhi nghe một hồi, không khỏi hỏi:" Hai vị kiến thức uyên bác, chẳng biết có nghe nói ngoài Trung thổ Thần Châu còn có địa phương nào khác không?"



Một người của Vũ Thương thương hội đáp lời:" Từ xưa truyền lại là ở ngoài Trung thổ Thần Châu còn có nhiều lục địa rất lớn, gọi là mười châu nhưng dù sao vẫn chưa từng có ai đến mấy địa phương xa xôi đó, những lời đồn đại này nghe chừng chưa chắc đã là sự thật. Nếu vị tiểu huynh đệ này có hứng thú thì có thể ghé đến trụ sở của thương hội chúng ta ở Thanh Mộc thành, ta có một tấm hải đồ rất quý báu vẽ lại địa lý ở ngoài Trung thổ Thần Châu, chỉ có điều là ta không biết tính chính xác của tấm hải đồ này và cũng chưa đi xác minh. Đáng tiếc đó là di vật tổ tiên lưu lại, không thể cho tiểu huynh đệ được!"



Vương Phật Nhi nghe nói tức thì mừng rỡ, hỏi:" Có thể được xem đã là phúc khí, nào dám yêu cầu trao tặng! Tuy nhiên, chẳng biết ta có thể sao lại một bản để sau này xem chơi cho vui được không?"



Người đó cười bảo:" Tấm hải đồ đó thật sự khá lớn, nếu tiểu huynh đệ có ý nguyện sao chép, ta thì không thành vấn đề nhưng chỉ e không mất một năm rưỡi thì khó có thể thành công. Ngươi đang muốn tới Bạch Nguyệt thành, kinh đô của Ngọc Lê vương triều, sợ là không có nhiều thời gian như vậy!"



Vương Phật Nhi nghe thế mỉm cười, nói:" Không thể sao chép lại được chi tiết thì làm giản lược đi một chút, chắc không thành vấn đề."




Người nọ gật đầu đáp ứng, mỉm cười nói chuyện thêm một hồi rồi cả hai cùng chào từ biệt!



Vương Phật Nhi muốn dùng thân phận Vương Thập Phương đi cùng Vân Lĩnh Thuật đến Bạch Nguyệt thành, tất nhiên cần phải chuẩn bị một số việc. Khi trên Phi Vân Đà đã được chất đủ các loại hành trang như sách vở lương thực... Vương Phật Nhi bèn tìm cơ hội tới chào hỏi Vũ Thương thương hội.



Đối với hắn mà nói, việc có thể biết hình dạng thế giới nơi này có sức hấp dẫn mạnh mẽ không thể cưỡng lại được. Nên biết rằng hắn đã quen với khái niệm địa lý rằng thế giới là một tinh cầu, muốn khiến cho hắn tin tưởng là thế giới này có hình tròn thì thật sự là khó khăn. Truyện "Đại Viên Vương "



Nhưng trước hiện tượng mặt trời lặn mọc ở thế giới này, Vương Phật Nhi vẫn ngầm có cảm giác là chỉ sợ hình dạng của Trung thổ Thần Châu hoàn toàn khác so với địa cầu.



Nhận được tin tức Vương Phật Nhi tới chơi, ra đón chính là người ngày hôm đó đáp ứng cho hắn xem hải đồ. Người này hôm nay mặc một chiếc áo bào rất hoa lệ, cử chỉ tựa hồ khác hẳn trước đây. Gã dẫn Vương Phật Nhi đến một gian phòng ở tận phía cuối thương hội, chỉ vào hai chiếc rương sắt cực lớn rồi nói:" Hải đồ ở trong này, bởi vì là di vật do tổ tiên truyền lại nên tại hạ nhất định phải hộ tống, nếu có quấy rầy cũng mong Thập Phương tiểu đệ đừng trách cứ."



Vương Phật Nhi gật đầu đáp:" Vật quý báu, ta cũng sợ vô tình làm hư hỏng, có tiên sinh nguyện ý ở bên cạnh nhắc nhở, cũng vừa may cho ta được hỏi han bất cứ lúc nào. Nếu không có tiên sinh ở bên, tấm hải đồ này chỉ sợ cực kỳ phức tạp, xem khó có thể hiểu nổi." Truyện "Đại Viên Vương "



Người đó mở rương, lấy ra ba mươi bảy mảnh hải đồ thật lớn, treo lên theo thứ tự. Vương Phật Nhi mỗi khi gặp chỗ không hiểu thì hỏi ngay. Mất hơn nửa ngày, Vương Phật Nhi đã xem hết tấm hải đồ được một lần. Hắn không đề cập đến việc sao chép, mà đối phương thì cũng giả bộ quên.



Mãi tới buổi chiều, Vương Phật Nhi mới nói phải đi, dù đối phương giữ lại như thế nào cũng chỉ mỉm cười nói:" Mấy hôm nữa ta phải lên đường, còn có một số việc cần phải nghe Mộc Liên trưởng lão chỉ điểm, thật không làm sao tiếp tục nghe ngài dạy bảo được."




Khi Vương Phật Nhi rời khỏi, người thứ hai đột nhiên từ dưới nền căn phòng có hải đồ chui lên, trách đồng bọn:" Tấm hải đồ này cực kỳ quý báu, thế mà ngươi đáp ứng cho hắn xem, may là nó thật sự rất lớn, hắn không có cách nào sao chép được, nếu không chẳng phải là tiết lộ bí mật rồi ư."



Người ban đầu xấu hổ đáp:" Ta làm sao biết hắn lại đưa ra yêu cầu này, may mắn hắn nhìn thấy hải đồ quá lớn, biết khó mà lui, chưa từng nhắc tới chuyện sao chép lại, bằng không ta thật sự không biết phải từ chối như thế nào nữa."



Hai người cẩn thận thu lại hải đồ, không biết rằng Vương Phật Nhi sau khi rời khỏi Vũ Thương thương hội thì ngay cả chỗ mình ở cũng không kịp trở về, đến một chỗ yên tĩnh, tìm một tảng đá bằng phẳng, lấy ra một tấm da thú, một cây bút vẽ cực kỳ mảnh rồi lập tức ngồi vẽ lại.



Thủ pháp sao chép ở Trung thổ Thần Châu cực kỳ lạc hậu. Vương Phật Nhi chỉ nhìn một lần, dựa vào trí nhớ liền vẽ lại tấm hải đồ này. Hắn sợ để lâu sẽ quên mất chi tiết, bởi vậy mới phải vẽ lại bức họa đồ ngay lập tức.



Với tay nghề hội họa tinh xảo gấp cả chục lần, chưa đến nửa canh giờ, hắn đã đem ba mươi bảy mảnh hải đồ to lớn kia vẽ lại thành một tấm. Nhìn vào món bảo bối ngẫu nhiên có được này, Vương Phật Nhi đột nhiên cười nói:" Nếu sau này ta có cơ hội khai phá lãnh thổ, món đồ này sẽ là một trong những vốn liếng để ta xây dựng hạm đội trên biển."



Đã có người có thể mang bảo vật như chiếc mặt nạ Huyễn Điệp này truyền vào Trung thổ Thần Châu, vậy tất nhiên phải có kẻ có thể giao du với hải ngoại. Cách nhìn của Vương Phật Nhi vượt xa thế giới này vô số thời đại, tất nhiên hiểu rằng loại cơ hội này vô cùng khó gặp. Cứ cho là sau này hắn không dùng đến tấm hải đồ này nhưng nhất định phải giành được đã rồi nói sau.