Đại Viên Vương

Chương 179: Ám sát đại lương vương










" Lũ ngốc, ta thấy tai họa giờ sắp ập lên đầu hai ngươi rồi đó!"



Vương Phật Nhi bây giờ không còn sợ Đại Lương Vương, đang cân nhắc có ra tay đánh lén hay không, lại nghe người đàn ông vô cùng lịch sự kia khẽ cười nói:" Bắc Chu sơn chúng ta đang chờ Hoang Mộc tiến đến, nếu hắn có bản lĩnh phá vỡ được tuyến phòng ngự của ta thì ta sẽ rút khỏi cuộc chơi tranh đoạt thiên hạ này để tiêu dao hành hiệp."



Đại Lương Vương kêu lên một tiếng phiền muộn, sắc mặt rất khó coi.



Vương Phật Nhi nghe thấy người đàn ông kia bộc lộ thân phận, dĩ nhiên là Bắc Chu vương mà lần này Hoang Mộc Đại tướng định phối hợp với Đại Lôi Âm tự đi chinh phạt, tức thì cảm thấy kinh hãi, đánh giá khác hẳn về lòng cam đảm của mười tám vị phản vương trong thiên hạ.




" Công lực của Đại Lương Vương chắc vẫn còn dừng ở tứ phẩm, nếu đánh lén thì ta có thể xử lý gọn gàng, công lực của Bắc Chu vương có vẻ còn cao hơn Đại Lương Vương, nhưng nếu chỉ có hai tên này thì ta vẫn có thể đánh chết Đại Lương Vương và rút lui an toàn. Nhưng trước hết là có nên ra tay hay không đây......"



Sau khi xác định khả năng thành công, Vương Phật Nhi bắt đầu suy tính đến những hậu quả liên quan đến việc này. Trước hết, Đại Lương Vương là cao thủ nhất lưu, nếu hắn chết đi thì chắc chắn sẽ có người nghĩ rằng kẻ giết người phải có công lực cao hơn hắn, điều này có thể vu oan giá họa cho Hoang Mộc Đại tướng, đó là cái hay nhất. Truyện "Đại Viên Vương "



Nhưng Đại Lương Vương chết đi thì ai được lợi nhiều nhất?



Vương Phật Nhi đẩu tiên là nghĩ đến Bắc Chu vương có thành cao hào sâu." Nếu Đại Lương Vương chết, tất nhiên các thế lực khác sẽ không phản ứng kịp, Bắc Chu vương là người có nhiều khả năng nhất sẽ tiếp quản địa bàn và binh mã của Đại Lương Vương. Sau này biến thành thế kiềng ba chân, quan hệ sẽ vững chắc hơn so với thế bốn phương hiện thời. Bây giờ Bắc Chu vương và Đại Lương Vương vừa yếu thế lại vừa không hòa thuận, dễ bị công phá, rất khó chống lại được Hoang Mộc Đại tướng và Tây Kì Tiết độ sứ Cơ Huyễn."



Tình thế Nam hoang được củng cố chỉ có lợi không có hại đối với Đại Lôi Âm tự.



Tính tới đây, Vương Phật Nhi nhoẻn miệng cười, lập tức nâng bầu rượu rót đầy chén cho Bắc Chu vương, Đại Lương Vương rồi vén ống tay áo làm ra vẻ muốn lui ra. Hai đại phản vương không hề nghi ngờ, nhưng đúng khoảnh khắc này thì Vương Phật Nhi đột ngột ra tay.



Cây bổng Kim Lân mộc to lớn vô thanh vô tức vọt ra khỏi ống tay áo Vương Phật Nhi, xuất chiêu đánh vào phía lưng của Đại Lương Vương. Võ công hắn bây giờ đã cao hơn so với Đại Lương Vương, chân kình băng hàn ẩn chứa trên Kim Lân mộc phá tan tầng tầng lớp lớp chân khí hộ thân của Đại Lương Vương.



Họa đến sát nách, Đại Lương Vương coi như cũng không uổng phí kinh nghiệm bách chiến, biết mình đã mất tiên cơ thì cũng không vận kình phản kích mà vội vàng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi hóa giải đi ba bốn thành băng hàn chân khí, dùng một chút nguyên khí của hơn mười năm khổ tu còn lại để bảo về tâm mạch, hét lớn một tiếng rồi bay người vọt lên, phá vỡ mái nhà chạy trốn.




Vương Phật Nhi vốn định tiếp tục hạ sát thủ, nhưng Bắc Chu vương và thủ hạ của Đại Lương Vương đã cùng ra tay. Bắc Chu vương chủ ý kiềm chế, ra tay hư hư thực thực khiến cho Vương Phật Nhi nhất thời không rõ đối thủ muốn đánh vào nơi nào, còn thủ hạ của Đại Lương Vương thì xông lên dùng toàn những chiêu số đồng quy vu tận như là muốn liều mạng.



Đại Lương Vương cai quản thủ hạ cực kỳ tàn khốc, chỉ cần lúc này hơi có lùi bước thì về sau tất nhiên sẽ bị hắn dùng cực hình trừng phạt, bởi vậy đám hộ vệ thủ hạ của hắn đều phải liều mạng.



Vương Phật Nhi đảo chân bước theo vòng tròn, quét ngang một bổng bức lui Bắc Chu vương, vận công phu Thập phương trảm tướng quyển phát ra hơn mười đạo Huyền băng đao hoàn, chặt qua chém lại tưng bừng, giết chết vài tên thủ hạ của Đại Lương Vương.



Hắn cũng không dám lưu lại lâu, lập tức vận Ngũ đế long quyền hóa thành Thanh Long phóng lên cao, xuyên qua lỗ thủng mà Đại Lương Vương bỏ chạy để bay đi.



Đảo quanh bốn phía bên ngoài, Vương Phật Nhi nhận ra mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, bèn vận khinh công đuổi theo hướng Đại Lương Vương đang chạy trốn." Một chiêu vừa rồi của ta chưa chắc mười phần đã giết được Đại Lương Vương, phải đuổi theo cho hắn chiêu nữa mới chắc ăn!"



Vương Phật Nhi nhấn một cái vào mặt nạ Huyễn Điệp, khôi phục lại hình dạng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Hắn vẫn không quen biến làm thiếu nữ nên ban nãy khó chịu khắp toàn thân.



Đại Lương Vương bị trọng thương lền bộc phát toàn bộ tiềm lực bỏ chạy cực nhanh. Vương Phật Nhi đuổi theo mùi máu hồi lâu nhưng lại nhận thấy ngày càng trở nên khó tìm, cuối cùng toàn bộ dấu vết biến mất. Có thể thấy sau bao năm làm trộm cướp, kinh nghiệm chạy trốn của Đại Lương Vương thật sự quá mức phong phú.



Bắc Chu vương và thủ hạ của Đại Lương Vương cũng chạy theo, nhưng một người thì có ý lừng khừng còn thủ hạ của Đại Lương Vương lại có công lực kép quá xa nên rời khỏi lầu xanh đó không xa thì đã mất dấu Vương Phật Nhi.



Vương Phật Nhi đứng trong đêm tối, ống tay áo bị gió thổi bay phần phật, trong lòng khá là thất vọng. Hắn thu hồi Kim Lân mộc, thầm than thở tiếc nuối về lần ra tay thất bại vừa rồi:" Ta vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, có quá ít cơ hội đánh nhau, ám sát người khác. Nếu mà tính toán chính xác hơn một chút thì sẽ không để cho Đại Lương Vương tránh được." Nghĩ lại những chỗ không vừa lòng về lần ra tay vừa rồi, Vương Phật Nhi liền suy ra bảy tám loại chiêu pháp có thể khiến cho Đại Lương Vương không thể trốn thoát được, sau đó mới phất ống tay áo trở về nơi ở. Truyện "Đại Viên Vương "




Buổi sáng ngày thứ hai, Vương Phật Nhi còn đang ngái ngủ thì chợt nghe có người hô quát:" Vương Thập Phương, ngươi gặp tai họa rồi. Mộc Liên trưởng lão gọi ngươi! Hỏi ngươi hôm qua đi đâu."



Vương Phật Nhi trà trộn vào đội ngũ của Mộc Liên trưởng lão, lấy tên giả là Vương Thập Phương, nghe thấy tiếng hô hoán của lưu dân binh đồng đội thì dụi mắt, nhỏm người bật dậy khỏi giường chạy ra lớn tiếng nói:" Hôm qua ngoài việc chạy ra khỏi cửa một lát thì ta cũng chẳng đi đâu, sao lại có tai họa? Các ngươi không được ăn nói lung tung." Truyện "Đại Viên Vương "



Tên lưu dân binh thông báo cho hắn đáp:" Phủ Hoang Mộc Đại tướng đã phái người đến hỏi, lại còn dẫn theo cả một tiểu đội binh mã tuần thành đến đối chứng, những lời này ngươi nên đến nói với bọn họ đi!"



Vương Phật Nhi trong lòng thầm than không hay nhưng hắn cũng cóc sợ, thầm nghĩ:" Chỉ bằng mấy cái tên nhãi nhép này mà có thể làm khó được ta sao? Dám tới cửa, đánh cho cút đi là xong."



Hắn chẳng thèm sợ, rửa mặt mũi xong thì chậm rãi chỉnh trang quần áo rồi đi thẳng đến đại đường.



Mộc Liên trưởng lão có vẻ bối rối. Người dẫn quân đến hỏi tội hắn chính là Vân Lĩnh Thuật, một trong sáu đại mãnh tướng thủ hạ của Hoang Mộc Đại tướng. Vị tướng này là người cực kỳ trầm tính ít nói nhưng lại vô cùng có uy tín ở trong Hoang Mộc quân, đối xử với binh sĩ thủ hạ cũng tốt nhất.



Vân Lĩnh Thuật nghe nói lưu dân binh của Mộc Liên trưởng lão ra tay đánh thương khinh kỵ binh tuần thành, tuy biết rõ lúc này Hoang Mộc chưa chắc đã chịu trở mặt với Đại Lôi Âm tự, quá nửa là sẽ ậm ừ cho qua việc này nhưng hắn vẫn bướng bỉnh, không thể không đòi lại một phần công đạo cho mấy tên khinh kỵ binh bị đánh nên mới tìm đến tận cửa.