Đại Viên Vương

Chương 157: Xuất kích lật tổ, mạng lưới ăn cướp










" Phượng Sồ tiên sinh, ở Trung thổ Thần Châu có ít Phi Vân Đà lắm phải không?" Vương Phật Nhi nhìn theo bóng Tinh Tuyết, quay sang hỏi Phượng Sồ.



Phượng Sồ nhướng mày đáp:" Sao lại ít có. Võ giả tu vi trên cửu phẩm dù ở vương triều Đại Càn hay yêu tộc Tây Địch đều được coi là nhân tài, ít nhiều cũng có một chức quan. Phi Vân Đà trời sinh có thể phun khói nhả mây, có thể phát ra luồng khí đánh gục người trong vòng trăm bước, trình độ không dưới Sí Diễm Long thú, người không có thân phận địa vị cực cao thì căn bản không đủ tư cách dùng làm tọa kỵ."



Vương Phật Nhi nghe Phượng Sồ giải thích, bèn hỏi luôn:" Nếu như thế, Phi Vân Đà nhất định có giá không thấp!"




Phượng Sồ lắc đầu nói:" Kỵ thú có sức mạnh quý gấp chục lần so với kỵ thú bình thường. Phi Vân Đà xem như là kỵ thú cấp bậc linh tuấn, đặc biệt một số còn có tốc độ rất nhanh, có thể đạt tới cấp bậc thiên tuấn. Đà thú có kình lực kém nhất cũng phải có giá vạn kim, nếu sức mạnh, tốc độ nhất ưu dị đích, e rằng giá cả còn phải cao gấp chục lần! Nhưng bắt Phi Vân Đà khó hơn nhiều so với kỵ thú bình thường bởi vì không loại bẩy rập nào có thể bẫy được loại dị thú này." Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi nhớ lại những ghi chép trong Bách khoa toàn thư, liền chấp nhận.



Trung thổ Thần Châu có nhiều dị thú do linh thú thời viễn cổ kì sinh sôi nảy nở mà thành, mặc dù không thể tiến hóa đến mức có trí lực cấp cao nhưng lại có nhiều loại dị năng nên mới có thể truyền thừa huyết mạch vạn năm không đến nỗi tuyệt chủng.



So với Phong Mã thú có thiên phú làm chủ sức gió, luôn luôn có vài luống gió bao quanh thân hình khiến cho thân thể Phong Mã thú nhẹ nhàng, tốc độ tăng cao. Dị năng củaPhi Vân Đà là tạo mây mù, chẳng những có thể phun khí từ miệng mà khi chạy còn có thể sinh ra những đám mây trắng khiến bốn chân căn bản không chạm đất.



Phi Vân Đà tất nhiên không ngại các loại bẩy rập bình thường.



" Có lẽ nha đầu kia quả thực có thủ đoạn có thể thuần hóa được Phi Vân Đà chăng? Nhưng ta thực sự đã từng thấy loại dị thú này tại thôn Long thứu!"



Phượng Sồ lắc đầu thở dài nói:" Đâu có dễ dàng như vậy! Ngươi không nghĩ là Long thứu thôn rất nhiều cao thủ sao? Chưa kể ba người mạnh nhất là Người già cả, Tinh Vũ, Yến Hoàng Sơn thì cũng phải đến bảy, tám người có võ công đạt tới tam phẩm, hơn nữa trong thôn còn nuôi dưỡng một con Long thứu mà cũng không thể bắt được nhiều Phi Vân Đà, có thể thấy được mức độ khó khăn của việc này!"



Vương Phật Nhi cân nhắc một lúc, đột nhiên cười nói:" Cũng không hẳn vậy. Mặc dù khó bắt được Phi Vân Đà, nhưng đã có người làm được thì việc này không phải là không có khả năng hoàn thành. Ngay cả trứng Long thứu mà ta cũng ăn trộm về ấp nở thành chim thì vài con Phi Vân Đà chưa chắc làm khó nổi ta."



Phượng Sồ cười khổ một tiếng, chẳng muốn khuyên nhủ thêm nữa. Vương Phật Nhi luôn có ý tưởng khác thường, cách nghĩ khó đoán, nói không chừng thực sự có thể bắt được vài con Phi Vân Đà. Hắn là thiên hạ đệ nhất quân sư, quyết định không phí sức quan tâm đến việc nhỏ này.




Vương Phật Nhi thầm nhủ:" Ta bây giờ coi như là có võ công cao cường, lại có ba đại hộ pháp thần tướng, hai tấm binh phù và cả sáu con Long thứu nhỏ hỗ trợ, chắc là bắt vài con Phi Vân Đà cũng không phải chuyện khó. Nhưng nếu chỉ bắt vài con thì dường như vẫn không đủ để thay đổi tình trạng quẫn bách trước mắt của Đại Lôi Âm tự. Nếu không khai thác được tài nguyên thì chỉ lo cơm ăn áo mặc cho Đại Lôi Âm tự cũng đủ đau đầu rồi."



Người thôn Long thứu đến cũng không phải là chuyện không tốt, ít nhất bọn họ mang đến toàn bộ lương thực dự phòng khiến cho Đại Lôi Âm tự tạm thời không phải lo lắng về cái đói, nhưng Vương Phật Nhi cũng không dám trông đợi những người này có thể tiếp tục cung cấp hỗ trợ. Hai nhà Tinh, Yến rời khỏi thôn Long thứu thì mang theo tất cả mọi thứ, nhưng thứ căn bản nhất của thôn là đồng ruộng phì nhiêu lại không có cách nào mang đi được. Nếu năm nay vẫn không thể giải quyết được vấn đề lương thực, sang năm sẽ có cả vạn cái miệng há ra đòi thức ăn. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi không phải không nghĩ đến chuyện để cho người thôn Long thứu tự lo việc này, nhưng nếu như vậy thì sau này hắn đừng bao giờ mong thu phục được đám thôn dân cực kỳ hùng mạnh này trở thành bộ hạ của mình.



Đối với đời sau của hai nhà Tinh, Yến bỗng nhiên đến tận cửa này, Vương Phật Nhi chưa từng nghĩ tới việc để cho bọn họ thoát khỏi lòng bàn tay của mình.



Thật ra Tinh Tuyết đã rất quan tâm đến chuyện đi bắt Phi Vân Đà, trước đã chuẩn bị để tới hồ Thương Nhĩ nhưng chưa tìm được người đồng ý cùng đi giúp đỡ mình. Tinh Tuyết tự biết rõ ràng rằng nếu chỉ có một mình thì có lẽ cả cơ hội đến gần Phi Vân Đà cũng không có.



Khi nàng cầm một cái gì đó đến tìm Vương Phật Nhi thì phát hiện hắn vẫn còn đang uống trà với Phượng Sồ. Trong Vô tận lâm hải có một loại cây, lá đun trong nước thì cũng bốc lên hương vị không khác gì trà, Vương Phật Nhi vẫn uống hàng ngày, đây là lần đầu tiên mang cho Phượng Sồ uống cùng.



Phượng Sồ thường ngày chỉ uống rượu, lần đầu nếm hương vị thanh đạm này, lúc đầu chẳng có vị gì nhưng uống xong hai tuần trà thì đã trở nên mê thích. Truyện "Đại Viên Vương "



Tinh Tuyết cực kỳ bất mãn trước thái độ dù bận vẫn ung dung của Vương Phật Nhi, lập tức phát tác: " Ngươi còn không triệu hồi Long thứu tới, chuẩn bị thức ăn nước uống, vật dụng đi đường mà lười biếng thế này à? Vài cái lá cây pha nước thì có gì ngon mà uống."




Vương Phật Nhi càng ngày càng ong đầu, thở dài nói:" Ngươi đúng là chẳng hiểu thế nào là phong nhã, uống trà đạo chính là ý nghĩ thanh nhàn, tâm trong mắt sáng, nào có thể vội vội vàng vàng được? Ngươi cũng nên uống một chén để biết mùi vị đi."



Tinh Tuyết tức giận đang định chạy đến hất tung bàn của hai người đi thì bị Vương Phật Nhi đảo cặp mắt mê hoặc nhìn sang khiên cho cô ta đứng như trời trồng tại chỗ.



Cái liếc mắt này rất là mê hoặc, chính là loại thú vị nhất trong một trăm lẻ tám niệm pháp của Đại Lạn Đà tự gọi là Định Hồn thuật, thật ra chỉ là thông qua hai mắt đưa một luồng niệm lực tiến vào tức thì phong tỏa thần kinh trung ương của đối phương, làm cho đối phương không thể cử động.



Môn niệm pháp này đối phó với đối thủ có chân khí thấp hơn người thi triển pháo thuật vài phẩm thì không có gì bất lợi, một cái liếc mắt, một tiếng kêu gào có thể khiến cho đối phương bất động, điều khiển một ngón tay cũng không được nhưng nếu đối phó với cao thủ không khác biệt nhiều thì lại dễ dàng bị đối phương phá vỡ cấm chế.



Vương Phật Nhi vốn ỷ vào tu vi của mình cao hơn Tinh Tuyết tận năm phẩm nên mới sử dụng để trêu chọc cô gái này.



Tinh Tuyết bị cấm chế chỉ có thể nhìn Vương Phật Nhi và Phượng Sồ ung dung nhàn nhã uống trà, ngay cả muốn chửi mắng cũng không được.



" Phượng Sồ tiên sinh, có một sơn cốc cách bốn mươi dặn về hướng đông, địa thế không tồi, nếu dựa theo thế núi mà xây dựng trại nuôi thú thì đúng là làm chơi ăn thật. Mấy ngày tới, ngươi hãy điều một nhóm người đến đó chuẩn bị một trại nuôi thú, chờ ta trở về......"