Đại Viên Vương

Chương 143: Dấu trời vượt biển, giấy dày đá tảng










Vương Phật Nhi như ngựa quen đường cũ, dẫn đầu đi trước, trèo lên Long thứu sơn. Ở trong ổ của Long thứu có sáu quả trứng chim còn lớn hơn cả đầu hắn đang nằm im lìm một chỗ. Hai con Long thứu dùng hắc hỏa của bản thân bao bọc lấy trứng, bởi vậy ở bên ngoài trứng có lửa cháy bập bùng. Truyện "Đại Viên Vương "



" Hai con Long thứu này đang ấp trứng, thế mà ta lại nhanh chân đến trước cướp đoạt mất của chúng!"



Vương Phật Nhi phất hai tay một cái, sáu quả trứng khổng lồ nối nhau bay lên, thẳng về phía ba đại trưởng lão. Phật Đà Cái, Linh Sơn, Đàm Quang thấy sáu quả trứng bọc trong những luồng hắc hỏa bập bùng bay tới, vội vàng xuất thủ đón lấy món đồ ăn trộm này.



" Các ngươi hãy xuống trước ẩn nấp đi, ta còn phải làm mấy việc!"




Ba đại trưởng lão đành bất đắc dĩ mang trứng mau chóng rời khỏi Long thứu sơn, để Vương Phật Nhi ở lại trên núi thực hiện việc xóa dấu vết. Hắn tìm sáu tảng đá có kích thước tương tự, vận dụng công phu Đại Nhật hỏa diễm đao đẽo thành hình dạng sáu quả trứng, sau đó lấy ra chỗ bột màu đã chuẩn bị từ trước và cẩn thận tô vẽ. Vương Phật Nhi khá tin tưởng vào kỹ thuật hội họa của mình, dùng một nhành cây to bằng cổ tay tạm thời thay cho bút lông, nhanh chóng đưa vài nét bút liền hoàn thành xong việc làm giả thành sáu quả trứng. Vương Phật Nhi lập tức phóng ra một luồng hỏa kình thiêu hủy hoàn toàn dấu tích cây bút lông trong tay rồi bay người xuống khỏi Long thứu sơn.



Tám Đại trưởng lão thấy Vương Phật Nhi trở lại, ai nấy đều khẩn trương như sắp chết, muốn rút lui ngay lập tức. Vương Phật Nhi vội vàng ngăn bọn họ lại rồi nói:" Long thứu sẽ mau chóng quay về đây. Động không bằng tĩnh, chúng ta hãy ẩn nấp ở bên dưới, chắc sẽ an toàn hơn!"



Nghe nói còn phải chờ Long thứu trở về, ngay cả Linh Sơn trưởng lão cũng trắng bệch cả mặt. Vương Phật Nhi cũng không quan tâm tới bọn họ, trông thấy sáu quả trứng của Long thứu, tâm tình sung sướng, lập tức nhào tới ôm chặt lấy, thà chết không chịu buông tay.



Tám Đại trưởng lão chẳng thể làm được gì, đợi một lúc lâu thì rốt cục hai con Long thứu cũng quay về tổ. Vương Phật Nhi đợi một hồi mà không thấy Long thứu có động tĩnh gì, trong lòng mừng rỡ, biết rằng chúng nó đã bắt đầu ấp mấy quả trứng đá. Hắn liền gọi tám Đại trưởng lão, bay người bỏ đi. Cho dù hai con Long thứu này có năng lực thông thiên ấp từ trong trứng đá ra Long thứu con hay không thì cũng không phải là chuyện mà hắn muốn biết.



Tám Đại trưởng lão đã chờ đợi lâu đến mức không nhẫn nhịn nổi, mỗi người lập tức tự vác một quả trứng lên lưng, vận khinh công chạy về hướng Đại Lôi Âm tự.



Bọn họ chạy suốt một đêm, đến khi trời sáng thì trên bầu trời đột nhiên vẳng vẳng truyền đến những tiếng kêu bi thương. Vương Phật Nhi vội vàng gọi tám Đại trưởng lão lại, lấy giấy dày làm ngụy trang ra giơ lên đỉnh đầu. Đối với cái đồ vật này của hắn, các trưởng lão thật sự không sao tin nổi, nhưng cũng không có biện pháp khác nên chỉ có thể nghe lời.



Không quá một khắc thời gian, hai con Long thứu nổi giận lôi đình bay xẹt qua trên bầu trời. Nhưng đồ ngụy trang của Vương Phật Nhi cũng có hiệu quả, nằm ở trên mặt đất trông như một tảng đá thật lớn màu xám xanh, không gây ra chút nghi ngờ nào. Long thứu dùng linh khí của bản thân phát ra chân hỏa để ấp trứng, qua một đêm thì bột màu mà Vương Phật Nhi tô vẽ trên tảng đá đã bị đốt cháy hết sạch. Phát hiện thấy trứng của mình đã bị đánh cắp, hai con Long thứu nổi cơn giận dữ, lập tức xông ra ngoài tìm kiếm.



Bắt gặp những vật gì khả nghi, Long thứu đều lập tức lao xuống. Vô số mãnh thú dọc đường đều gặp nạn, bị Long thứu quắp bay thẳng lên trên trời g!ết chết tươi. Bản tính vốn đã hung dữ, giờ bị mất trứng nên Long thứu lại càng thêm tàn bạo. Tám Đại trưởng lão trông thấy chỉ biết lâm râm niệm phật hiệu.




" Những tảng đá đã được ông mày tô vẽ thì cho dù là người thì cũng bị lừa gạt chứ nói gì chỉ là hai con súc sinh này! Kỹ thuật này là nhờ ta ngày trước rình coi trộm ký túc xá nữ khổ luyện mà thành, đáng tiếc là chưa từng sử dụng lấy một lần, hôm nay dùng để trộm trứng thì cũng coi như là tài cao dùng vào việc nhỏ rồi." Truyện "Đại Viên Vương "



Mãi tận đến khi Long thứu mất bóng ở chân trời, nhóm người trộm trứng này mới lặng lẽ lên đường.



Nhờ vào giấy dày xếp thành những tảng đá lớn để ngụy trang, cả nhóm chín người đã bình an chạy về Đại Lôi Âm tự, mặc dù trên đường cũng gặp phải một số mãnh thú khác, nhưng chúng không phải là đối thủ của mấy " Cao tăng" ăn trộm trứng này.



Về tới Đại Lôi Âm tự, bất kể là lưu dân của Nam hoang thành hay là tăng nhân của chùa cũng đều không ngớt trầm trồ khi trông thấy những quả trứng chim lớn đến như vậy. Khi nghe nói trụ trì và tám Đại trưởng lão còn muốn tự ấp trứng, ai nấy đều tỏ ý kính nể rõ rệt đến mức muốn giấu cũng không được. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi chiếm lại Phong Lôi điện, đuổi cả đám đệ tử ra chỗ khác ở bên ngoài.



Long thứu cực kỳ hiếm gặp, nên trong sách vở của Trung thổ Thần Châu có rất ít ghi chép liên quan. Vương Phật Nhi thấy Long thứu dùng chân hỏa của bản thân ấp trứng thì cứ theo hình thức đó mà học, chuẩn bị tập hợp sức lực của tám Đại trưởng lão, dùng nội lực hỏa hệ để ấp nóng trứng xem có thể thành công hay không.



" Nếu ấp trứng không được thì chúng ta sẽ được ăn món đại bổ. Trứng chim lớn đến như thế này thì ta chưa từng được nếm thử!"



Tám Đại trưởng lão thấy Vương Phật Nhi có ý tưởng hoang đường như thế thì đều rất muốn từ chối, nhưng Vương Phật Nhi đã tạo lập được sự tôn nghiêm của người trụ trì rồi nên bọn họ cũng không chống lại được. Nếu có thể ấp cho trứng nở ra thành sáu con Long thứu thì cũng là một sức mạnh lớn bổ trợ cho Đại Lôi Âm tự, bởi vậy tám Đại trưởng lão đành miễn cưỡng đáp ứng bế quan cùng với Vương Phật Nhi.



Sau khi tiếp quản Nam hoang thành, Phượng Sồ hàng ngày đều bận đến tối tăm mặt mũi, cũng không còn lúc nào mà suy nghĩ xem tại sao mình lại ngồi chung trên cùng một con thuyền với đám kẻ trộm này. Khi Vương Phật Nhi thống lĩnh tám Đại trưởng lão ấp trứng, hắn cũng bố trí thỏa đáng việc khai hoang, có chút thời gian rảnh rỗi thì mới từ từ nghĩ lại chuyện này.




Khi đọc sách thời niên thiếu, hắn có chút giáo điều nên mặc dù đọc sách rất nhiều nhưng lại không biết thực hành, sau đó nhờ có một chút lễ vật mà được gia nhập làm học trò của Ngũ Liễu tiên sinh, học tập về thủ đoạn trị quốc, kế sách hành quân chiến đấu. Ngày xuất môn, Ngũ Liễu tiên sinh bắt hắn trọn đời không được nhận là đồ đệ của mình và tặng hắn một câu từ:



"Chim Phượng non rời vùng sơn dã



Gáy thanh tao át tiếng Phượng già!"



Rời khỏi sư môn, Phượng Sồ không phải không nghĩ đến chuyện xây dựng sự nghiệp, nhưng dù đi theo dưới trướng bất kỳ ai thì hắn cũng vẫn nhanh chóng bị đuổi đi, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải lôi danh hiệu của sư phụ ra, nghĩ rằng người khác sẽ nể mặt tam đại tông sư của Nho môn mà cho hắn miếng cơm ăn.



Hắn không ngờ rằng sau khi nói danh hiệu của sư phụ ra thì tình hình càng trở nên tồi tệ, đến bước đường cùng đành phải làm thảo khấu. Nếu không phải danh tiếng của hắn khi mới xuất môn còn tốt, lúc tới thăm viếng một thư viện nào đó rồi lấy trộm Thập oán kiếm là bảo vật trấn Thư viện của người ta thì e rằng ngay cả làm Đại vương sơn trại cũng không được.



" Ta đã gần bốn mươi tuổi mà cứ phải sống qua ngày đoạn tháng như thế này thì khi nào mới có thể hoàn thành mộng ước của đời người là trở thành vị quân sư đệ nhất thiên hạ?"



Phượng Sồ tựa vào cửa của tòa sơn trại bằng gỗ của Nam hoang thành, uống từng ngụm lớn rượu do lưu dân dùng nhiều loại quả dại chế ra, càng nghĩ trong lòng càng chán nản. Sờ sờ vào cây quạt lông đã bẩn đến mức nhìn không ra màu sắc nguyên bản, chỉ biết hết thở dài rồi lại thở dài, uống đến say ngất ngưởng và nằm lăn quay ra trước của sơn trại.