Đại Viên Vương

Chương 130: Vô danh thôn, người già cả










Lên trên cao bị gió thổi, Vương Phật Nhi mơ màng tỉnh lại.



Hắn vẫn không nhúc nhích, duy trì hô hấp chậm, dài và yếu ớt như trước, chậm rãi vận chuyển chân kình Thập phương Đống ma đạo và Vô hạn Quang minh hỏa chạy một vòng qua đủ tám đạo kinh mạch của mình, giải khai khí huyệt đã bị Tinh Tuyết phong bế.



" Tại sao ta vẫn còn chưa chết?"



Vương Phật Nhi hồi tưởng lại sát na bị Tinh Tuyết phong bế khí huyệt, trong lòng kêu thầm là không hay. Hắn không dám lén mở mắt, chỉ tập trung niệm lực tại mi tâm, trước trán dần dần sáng ngời lên, hiển thị cảnh vật ở chung quanh.




Có thể không nhờ vào ngũ quan mà cảm thụ được những biến hóa bên ngoài thân thể, cái loại này được gọi là Mạt na thức trong dị năng con mắt thứ ba, bất kể là tu hành võ học hay nghiên cứu niệm pháp cũng đều có thể có được. Tuy nhiên sự xuất hiện Mạt na thức cùng tu vi cao thấp lại không liên quan trực tiếp với nhau.



" Thì ra con súc sinh này cùng nha đầu lừa gạt kia là một bọn!"



Phát hiện bản thân mình đang ở trên lưng Long thứu, Vương Phật Nhi tức thì hiểu được tình cảnh của mình. Hắn ngoan ngoãn không hề phản kháng, tiếp tục giả bộ bị chế phục. Hắn tính toán là lúc này có ra tay chế phục Tinh Tuyết nhưng ở trên trời cao cũng không có cách nào đánh lại được Long thứu. Chuyện hết cá phá lưới thì hắn không đủ dũng khí làm.



Long thứu có tốc độ cực nhanh, vỗ cánh bay ngàn dặm. Vương Phật Nhi phát hiện Long thứu đang không ngừng hạ thấp độ cao, cuối cùng thu hai cánh đậu xuống một một cái cây cổ thụ thân to hơn mười người ôm không hết.



" Thứu gia gia, ta quay về thôn, khi nào rảnh ta đến thăm người!" Tinh Tuyết cười khanh khách chào Long thứu rồi luân phiên mượn lực xách Vương Phật Nhi từ trên cây cổ thụ đáp xuống mặt đất. Vương Phật Nhi vận Mạt na thức quan sát, liền phát hiện gốc cổ thụ này cao kinh người, tổ của Long thứu ở phía trên ngọn cây. Truyện "Đại Viên Vương "



Hắn ngấm ngầm chửi mắng Tinh Tuyết hết lần này đến lần khác, bày tỏ vô số nguyện vọng, muốn đem cô gái này chế thành pháo. Tinh Tuyết nhẹ nhàng du dương hát một khúc ca, bước nhanh về hướng bên trong thôn, tất nhiên chẳng biết còn có một tên không có năng lực gây án đang nổi lên lòng dạ xấu xa, sắc tâm, nhẫn tâm, hoa tâm đối với cô ta.



Vương Phật Nhi đang âm thầm vận khí lưu chuyển khí huyết ở tay chân, quyết định chờ khi rời khỏi tổ của Long thứu xa thêm một chút thì sẽ hạ thủ. Hắn không ngờ rằngTinh Tuyết lại không đi xa, nghe thấy những tiếng chào hỏi vui vẻ không ngớt. Dọc đường đi có rất nhiều người ân cần thăm hỏi Tinh Tuyết, Tinh Tuyết cũng rất nhu thuận đáp lời đối phương.



Hiển nhiên cô gái nhỏ này có quan hệ rất tốt với người trong thôn.



" Ông nội! Ta đi dò xét Đại Lôi Âm tự, bắt được một tù binh trở về!"



" Ôi! Tiểu Tuyết Tuyết quá lợi hại đi. Đám hòa thượng kia có thể chỉ trong một ngày đã khống chế được Đại Lôi Âm tự, ngay cả Đệ lục Ma Đồng cũng không chống được bọn họ, nên nhất định phải có người rất mạnh mẽ, thế mà ngươi lại có thể tới Đại Lôi Âm tự bắt được tù binh trở về."




" Vâng! Chính là một tiểu hòa thượng rất thích đùa, bọn chúng đều gọi hắn là chủ trì! Tên tiểu tặc này còn định lừa gạt con, nói rằng mình rất già rồi, kết quả là để lộ sơ hở rất rõ ràng nên bị con tùy tiện lừa gạt lại và phải đi theo con."



" Ha hả! Tiểu Tuyết Tuyết lần sau không nên gạt người. Ồ...... Tiểu hòa thượng, ngươi giả bộ cũng lâu rồi. Lão phu sẽ không phải ra tay đánh thức ngươi chứ? Ngươi nen tự đứng dậy đi!" Vương Phật Nhi đang giả bộ bất tỉnh nằm ở trong lòng Tinh Tuyết, bị lão già này nói một câu làm cho ớn lạnh trong lòng, nhưng mà hắn biết dấu diếm không nổi, lập tức vùng vẫy tay chân thoát khỏi sự khống chế của Tinh Tuyết và nhảy xuống đất.



Hắn mở hai mắt, liền trông thấy một lão già có khí độ uy mãnh, thân cao ít nhất là hơn hai thước, đồng tử trong hai mắt nhìn không giống như người thường, quan sát kỹ lưỡng thì có thể thấy được rằng đồng tử kia là do chín quang điểm mờ mờ không ngừng chuyển động xoay tròn tạo thành hai luồng lốc xoáy nho nhỏ. Truyện "Đại Viên Vương "



" Tại hạ tu nghiệp ở Đại Lạn Đà tự, được Thủ tọa Kim cương viện là Nhân Đà La phái tới thu phục thi yêu tại Đại Lôi Âm tự, phát dương phật pháp. Chẳng biết tiền bối là người phương nào? Vì sao muốn bắt ta đến đây?"



Vương Phật Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh, nâng hai tay lên hành lễ vô cùng cẩn thận.



Lão già kia cười ha hả, nói vẻ hòa nhã:" Bộ tộc chúng ta sinh sống mấy trăm năm có dư tại Vô tận lâm hải. Lão phu chính là tộc trưởng của thôn này. Ngươi có thể gọi ta là Người già cả. Nhưng chỉ có điều việc mời tiểu hòa thượng tới đây chính là cao hứng nhất thời của hài tử Tinh Tuyết, giờ đây lão phu giải thích thay nó vậy."



Vương Phật Nhi chăm chú nhìn Người già cả một lúc lâu, trong lòng không ngừng so sánh với danh sách mình đã đọc được trên Hoàng thiên bảng của Đại Càn. Trên Hoàng thiên bảng của Đại Càn có ghi chép đến hơn mười vạn người, Vương Phật Nhi đương nhiên không có khả năng nhớ rõ toàn bộ, nhưng tên của mười một người đệ nhất phẩm, ba mươi bảy người đệ nhị phẩm thì lúc ấy hắn đã sao chép lại rồi.



Chỉ cần là dân của Trung thổ Thần Châu thì không có khả năng vắng mặt trên bảng được.



" Mười một người đệ nhất phẩm có lai lịch rõ ràng, không có một ai ở tại Vô tận lâm hải. Tinh Tuyết từng bảo gia gia, ba ba, còn có cả Yến thúc thúc của cô ta có thể chống lại được Long thứu. Mặc dù Long thứu sức lực mạnh mẽ, nhưng chung quy vẫn không biết võ học mà chỉ dựa vào uy thế trời sinh, có thể đối kháng với nó vị tất đã cần phải có năng lực đệ nhất phẩm, nhưng mà trong đệ nhị phẩm tựa hồ cũng không có tư liệu liên quan!"



Vương Phật Nhi đang suy xét về lai lịch của lão nhân này, Người già cả thấy Vương Phật Nhi không mở miệng nói chuyện liền cười ha hả, nói:" Tất nhiên là tiểu hòa thượng đã tới thôn của chúng ta thì đừng ngại ở lại mấy ngày rồi hãy trở về. Lão phu còn có chút công việc, phải cáo lui đi trước."




Người già cả khoác tay Tinh Tuyết cùng nhau khoan thai đi ra. Vương Phật Nhi ngẩng đầu nhìn Tinh Tuyết, vẻ mặt tức giận hỏi:" Tiểu thư tỷ, ta chịu thiệt thòi giúp ngươi ngăn cản Long thứu, thì ra là ngươi chỉ gạt ta?" Truyện "Đại Viên Vương "



Tinh Tuyết che miệng cười hì hì đáp:" Ta không hề lừa ngươi. Ở chung quanh Long thứu sơn không phải chỉ có một con Long thứu là Thứu gia gia của ta. Ta lúc ấy không nhận ra được!"



Vương Phật Nhi lắc đầu nói:" Chúng ta đến đây để bàn chuyện đổi lương thực, quần áo, binh khí. Có thương lượng hay không vậy? Nếu là không thì ta phải lập tức quay về Đại Lôi Âm tự. Chúng ta mới chiếm được Đại Lôi Âm tự, còn sợ Đệ lục Ma Đồng phản công bất chợt, cần chuẩn bị trước cho kịp."



Tinh Tuyết ngạo nghễ nói:" Đệ lục Ma Đồng thì tính là cái gì, nếu không phải thôn chúng ta muốn dùng nó để làm lá chắn ngăn cản, vài lần âm thầm phái cao thủ tới trợ giúp thì hắn đã bị Tây kì Tiết độ sứ Cơ Huyễn làm thịt từ lâu rồi."



Vương Phật Nhi nghe được những lời này thì hiểu ra một vài phần manh mối, nhưng hắn không lập tức truy vấn mà ngược lại tỏ vẻ đăm chiêu hỏi:" Chẳng biết các ngươi quyết định đối phó với tăng nhân Lạn Đà tự chúng ta như thế nào?"



Tinh Tuyết lắc đầu đáp:" Điều này ta cũng không biết, các ngươi cướp được Đại Lôi Âm tự chỉ trong một đêm, thôn chúng ta ứng phó không kịp, còn chưa thương lượng được phương pháp ứng đối."



Vương Phật Nhi lập tức nghiêm nghị nói:" Tại hạ chính là chủ trì mới của Đại Lôi Âm tự, hy vọng có thể nói chuyện cùng với người chủ sự của thôn!"



Tinh Tuyết nhìn gương mặt non nớt của Vương Phật Nhi, đột nhiên cười nghiêng ngả." Thì ra ngươi thật sự là đầu lĩnh của đám hòa thượng kia. Ta vẫn nghĩ là ngươi chỉ nói giỡn thôi!"