Đại Viên Vương

Chương 125: Trong miếu tính thiên hạ, đóng quân để khai hoang










Vương Phật Nhi vỗ hai tay vào đầu thành tường, bất đắc dĩ nói:" Miếng thịt béo này mà không có miệng rộng thì làm sao nuốt trôi được? Dân cư quá ít là vấn đề không có cách nào mà giải quyết được. Thi binh thì lại không phải loại làm ruộng, hơn nữa lại phải ăn thịt uống máu tươi thì mới có khả năng bảo trì sức sống!"



Phượng Sồ tay cầm quạt lông, ngang tàng nói:" Thi binh mặc dù cần phải ăn thịt uống máu tươi, nhưng nhu cầu lại không nhiều lắm. Thi tướng trở lên thì đã có thể trực tiếp hấp thu thi khí làm thức ăn. Chỉ cần có thể nuôi dưỡng vạn con dê lợn để ăn thịt là có thể thỏa mãn nhu cầu của năm vạn thi binh."



Vương Phật Nhi lại cười khổ:" Chúng ta làm thế nào để giải quyết Hỏa Viên Đại tướng, hoặc là Đệ lục Ma Đồng?" Nhớ tới thủ đoạn kinh thiên động địa kia của Đệ lục Ma Đồng, Vương Phật Nhi bỗng cảm thấy lạnh trong lòng. Truyện "Đại Viên Vương "




Phượng Sồ chỉ ra bên ngoài Nam Thiên môn quan, cười to giải thích:" Cứ cho rằng Đệ lục Ma Đồng và Hỏa Viên Đại tướng không lưỡng bại câu thương thì cũng không còn sức đến tấn công Đại Lôi Âm tự. Bằng không, không phải là Đệ lục Ma Đồng chiếm cứ nơi này xong thì các phương thế lực đều cực kỳ ngại hắn."



" Quyết đấu sa trường và công thành chiếm trại vốn là hai loại chiến tranh hoàn toàn khác nhau. Chúng ta có trong tay mấy vạn thi binh, tuyệt đối có vốn để liều mạng. Hỏa Viên thì vị tất đã dám hoang phí thực lực của mình. Đệ lục Ma Đồng có một bản lĩnh quỷ thần khó lường, binh pháp chiến lược cũng xem như là nhất lưu đương thời, nếu hắn không có mười thành nắm chắc thì sẽ không đến tấn công Nam Thiên môn quan. Đây là một loại chiến đấu gian khổ, chỉ có thể thắng thảm vì đả thương địch thủ một ngàn, mình cũng tổn hại tám trăm, Đệ lục Ma Đồng tuyệt đối sẽ không nguyện ý tiến hành."



Vương Phật Nhi gãi gãi đầu, vẻ mặt đau khổ nói:" Chỉ hy vọng là như thế. Đằng sau Đại Lôi Âm tự chính là Vô tận lâm hải, ta thấy đất đai cũng khá phì nhiêu, chắc hẳn là có thể khai khẩn trồng trọt được?"



Nói chuyện về mấy cái công việc trồng trọt, chăn nuôi này thì Phượng Sồ càng thao thao bất tuyệt, hiển nhiên là nghiên cứu rất nhiều, hiểu rõ như lòng bàn tay đối với khí hậu, thu hoạch, thời vụ, nông cụ của Trung Thổ Thần Châu, rất nhanh quy hoạch ra việc khai khẩn nên như thế nào. Vương Phật Nhi dọc đường lừa gạt người tới đây thì thôn dân chiếm sáu thành, bốn thành khác thì là sơn tặc thu phục được. Ba nghìn lưu dân, ước chừng có một nửa là trung niên tuổi lao động, vụ mùa thì làm ruộng, nông nhàn thì thao luyện, dùng phương pháp đóng quân thì sẽ nhanh chóng có thể không lo về lương thực.



Nghe và liên tục gật đầu, cảm nghĩ của Vương Phật Nhi đối với vị cẩu đầu quân sư này tăng lên lên thật nhiều. Hắn quay đầu lại nhìn về phía bên trong thành, nói với Phượng Sồ:" Chỗ sơn khẩu này chia làm bốn tầng. Đại Lôi Âm tự dự tính có mười hai đại điện, bảy mươi hai viện nhưng chưa xây dựng xong, đất trống còn rất nhiều nên vừa may có thể lợi dụng để xây dựng kho hàng. Tám ngôi chủ điện và hai mươi bảy viện đã xây xong thì có thể thu dọn để cho lưu dân vào ở. Ta thấy Bát quế viện lớn nhất tầng thứ tư rất thuận tiện để xắp xếp cho bọn họ ở. Tăng binh có thể tạm trú tại Bồ Đề Viện ở tầng thứ hai."



Phất ống tay áo một cái, Vương Phật Nhi chỉ vào tám ngôi lầu tại các cửa thành của Nam Thiên môn quan rồi thản nhiên nói:" Ta sẽ ở chỗ cửa thành này, đêm nay gọi tám Đại trưởng lão tới nghị sự. Phượng Sồ, ngươi hãy đi thông báo cho bọn họ!"



Phượng Sồ lên tiếng đáp ứng, xuống khỏi cửa thành. Vương Phật Nhi đứng ở trên Nam Thiên môn quan, nhìn bao quát khắp mặt đất, đột nhiên có một loại xúc động, muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.




" Vu Đạo Toại! Ngươi có biết cái loại công pháp gì đó mà có thể làm cho người chết sống lại, dù cho thi cốt không còn cũng có thể tái tạo lại thân thể?"



Vu Đạo Toại ẩn thân trong chiếc vòng đeo tay do Thiên Xà trượng biến thành, trầm mặc thật lâu rồi mới đáp:" Chỉ có một loại tình huống là có thể thỏa mãn được vấn đề ngươi nói."



Vương Phật Nhi khẽ bật lên một tiếng:" Là tình huống gì!"



Vu Đạo Toại điềm nhiên hỏi:" Ngươi có biết chuyện liên quan đến ‘ thần vực’ hay không?"



Vương Phật Nhi lắc đầu đáp:" Ta chỉ nghe sư phụ ta Cưu Ma La Cấp Đa nói qua, là nếu một người có thể siêu thoát qua cực hạn đệ nhất phẩm thì sẽ tiến vào một loại cảnh giới khó có thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả được. Chỉ có điều là tới cái loại cảnh giới này thì chắc chắn có thiên kiếp kèm theo, là phúc hay là họa thì khó có thể đoán trước."



Vu Đạo Toại nói giọng u uẩn:" Người của Trung Thổ thần châu sống được trăm tuổi đã được coi là thọ, người tập võ tu pháp thì sống thọ hơn cũng không phải việc khó nhưng nếu thật sự muốn trường sinh bất lão, sống mãi không chết thì phải tiến vào‘ thần vực’ mới có khả năng làm được. Theo như lời ngươi nói, có thể không còn thi cốt mà tái tạo lại thân thể thì chỉ có một khả năng, đó chính là mình phải là người trong thần vực thì tự nhiên có thể nghịch chuyển sinh tử!"



Vương Phật Nhi nghe vậy lập tức ngậm miệng không nói gì, trong lòng chấn động cảm thấy khó có thể giải thích. Hắn đem lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn đối với thân thể của bản thân mình, nhưng lại không có cách nào nghĩ thông suốt được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!



Hắn chậm rãi bước lên một ngôi thành lâu. Những tòa thành lâu này được xây dựng ở bên trên tường thành của Nam Thiên môn quan. Tất cả có tám ngôi, đều cao hơn hai mươi thước, chia làm tám tầng, dài rộng cùng là năm mươi bước, chẳng những có thể dùng để quan sát, cũng có thể để giấu binh. Binh sĩ canh giữ cửa quan lúc bình thường có thể ở bên trong. Nhưng đến này đã bị bỏ hoang một thời gian dài.




Đi thẳng lên qua mấy tầng, Vương Phật Nhi đều thấy dơ bẩn, phải lên tới tầng cao nhất thì mới thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút. Hắn truyền kình lực vào trong ống tay áo, điên cuồng phất khắp mọi nơi, lập tức thổi bay hết đi bụi bặm ở tầng thứ tám. Hắn tùy tiện ngồi xuống một góc, đưa tinh thần chìm vào trong Thức hải.



Sau khi chết đi sống lại, Vương Phật Nhi còn chưa kiểm tra kỹ thân thể của mình. Tất cả mọi thứ trong thức hải đều không có biến hóa, chỉ có mây bụi cuồn cuộn lại lui xa thêm chút ít còn Cổ phật, vầng mặt trời đỏ, hình tượng cự viên thì vẫn y như cũ.



Liên tục tra duyệt những ghi chép trong hai bộ điển tịch trên tay, lại hỏi qua ấn ký của Cưu Ma La Cấp Đa ở trong Thức hải của hắn, Vương Phật Nhi vẫn không có cách nào tự hiểu được bản thân mình thuộc loại trạng thái nào.



Nhưng thật ra trong bút ký của Tốn Ngột Quỳnh có một phần văn tự dùng toàn từ ngữ điềm xấu có liên quan, ghi chép về việc có quan hệ đến phản tổ. Trung Thổ Thần Châu vẫn lưu truyền rằng khi lực lượng đạt tới cực đỉnh của nhân thế thì sẽ gặp hiện tượng phản tổ. Sau khi phản tổ sẽ có được uy năng vô cùng mạnh mẽ của thần thú tổ tiên. Vương Phật Nhi đã gặp qua không ít ghi chép ở trong bộ sách kia, nhưng sau khi hỏi Cưu Ma La Cấp Đa thì sư phụ nói cho hắn biết đã hơn hai ngàn năm qua, không ai trong Trung Thổ Thần Châu có thể tu luyện được đến cảnh giới phản tổ. Hơn nữa, vũ kỹ của các đại môn phái trong Trung Thổ đều do đời sau phát triển nên, phương thức theo đuổi lực lượng đã không giống với thời viễn cổ nên tu luyện lại như thế nào cũng không đạt đến cảnh giới phản tổ để có được lực lượng của hoang thần. Trừ phi tu luyện võ học thời thượng cổ thì mới có thể tìm được cái đường lối kia.



Tốn Ngột Quỳnh cũng xuất thân từ Bạch nguyệt yêu tộc, bởi vậy trong bút ký cũng ghi chép sơ lược một ít có liên quan đến khẩu quyết Thập phương Đống ma đạo. Chỉ có điều vị tiền bối này tựa hồ cũng không tìm được tâm pháp cao thâm của Thập phương Đống ma đạo, hơn phân nửa của mấy khẩu quyết này đều do nghiền ngẫm, phán đoán mà suy ra. Hơn nữa, theo suy đoán này, sau khi tu luyện Thập phương Đống ma đạo đến đệ nhất phẩm thì có thể đạt được đột phá đến một tầng cảnh giới rất cao, hóa thân thành thái cổ ma viên.



Đang khổ tư ở trong thức hải, đột nhiên không khí lưu động bên ngoài thân mang đến báo động nho nhỏ, khiến cho Vương Phật Nhi bừng tỉnh lại, rời khỏi thức hải