Đại Viên Vương

Chương 108: Bí mật của vu đạo toại










Vương Phật Nhi cầm Diễm thú thương trên tay, xoa xoa vào những hoa văn lồi lõm trên cán thương, bất giác sinh ra một cảm giác hưng phấn.



Thanh Diễm thú thương mặc dù là thần binh tam phẩm, phẩm chất tốt nhiều so với Kim Lân mộc, ở nơi thương anh có tinh hồn của một hỏa hệ yêu thú bị phong trấn bởi Hồn ấn thuật, nếu đủ công lực thì khi đâm trúng địch nhân có thể đẩy tinh hồn yêu thú này vào trong cơ thể đối phương, làm cho địch nhân tự thiêu tại đương trường.



Lúc trước Vương Phật Nhi không đủ công lực, căn bản không sử dụng được thanh thần binh linh, pháp song hệ này, thậm chí còn có chút sợ tinh hồn dị thú trên thanh diễm thương cắn trả. Giờ đây công lực hắn đã tiến nhanh, thanh Diễm thú thương này cùng tâm pháp Vô Hạn Quang minh hỏa của hắn đúng là tương hợp với nhau, dùng khi đánh trận thì tốt hơn nhiều so với Kim Lân mộc không sắc bén. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




Một dặm, ba trăm thước, một trăm thước, năm mươi bước, hai mươi bước...... Vương Phật Nhi không nghe theo đề nghị của Vu Đạo Toại, bay nhanh tiếp cận trận địa quân địch, triệu hồi ra hai đại hộ pháp thần tướng Chi Lâu Già và Phật Đà Bạt La. Phát hiện có sinh linh đến gần, bọn thi binh chỉ ăn máu thịt người sống lập tức gào rú xông lên. Vương Phật Nhi dùng Diễm thú thương đâm phải chém trái, tức thì đánh bay hai gã thi binh đến gần nhất. Hắn ỷ vào tốc độ cao của Hỏa Long liễn, muốn trong thời gian ngắn nhất phá trận mà thoát ra. Truyện "Đại Viên Vương "



Vào thời điểm này, Vu Đạo Toại cũng không còn cách nào khác buộc phải xuất thủ. Nếu hắn không xuất thủ thì nhiều nhất là nửa canh giờ sẽ phải nhặt xác Vương Phật Nhi. Hắn không hề giống một hộ pháp thần tướng đã từng ngủ say tại Nhật Luân điện trong suốt bao nhiêu năm, tung người nhẹ nhàng bay lên trên đỉnh chiếc xe Hỏa Long liễn bằng đồng, phất tay áo một cái, lập tức trên song chưởng hình thành hai luồng hỏa diễm chói chang như mặt trời. Trong khoảnh khắc, Vu Đạo Toại liền đem chân khí của bản thân phát ra thành hai mươi tám vầng hỏa cầu cháy rừng rực, sau khi phóng thích ra thì đã bảo vệ Hỏa Long liễn thật nghiêm mật.



" Viêm thương toàn!"



Những thi binh đến gần Hỏa Long liễn vừa va vào hai mươi tám luồng liệt hỏa như mặt trời cháy đỏ do Vu Đạo Toại phát ra thì tựa như đụng vào hỏa dược, toàn thân lập tức bốc cháy, nổ tan thành cát bụi. Có Viêm thương toàn tụ thành hỏa cầu bảo vệ, Hỏa Long không hề giảm bớt nửa điểm tốc độ.



Mặc dù số lượng thi binh vây quanh của bắc môn nhiều đến cả vạn nhưng đội ngũ tán loạn, Vương Phật Nhi lựa chọn xông thẳng đánh phá vào giữa trận địa lại là điểm cực kỳ yếu. Dưới sự hợp lực của Vu Đạo Toại và Vương Phật Nhi thì dễ dàng xông được ra khỏi trận.



Vương Phật Nhi không hề có một chút ý tứ muốn dừng lại, khống chế Hỏa Long liễn hướng thẳng về phía nam chạy như điên, mặc dù biết có hàng ngàn thi binh đuổi theo sau lưng, nhưng những thi binh hành động chậm chạp này làm sao có thể đuổi theo kịp Hỏa Long liễn có tốc độ nhanh như điện chớp.



Vu Đạo Toại phát hiện ra phương hướng Vương Phật Nhi tiến lên thì sắc mặt đại biến, giật mình nói:" Chẳng lẻ ngươi quyết định xông thẳng tới Đại Lôi Âm tự sao? Chạy về hướng nam là sẽ tới sào huyệt của mấy tên thi yêu này!"



Vương Phật Nhi đắc ý nói:" Không sai, chính là ta muốn xông thẳng tới Đại Lôi Âm. Đã có năm tên thi yêu vây khốn ở bên ngoài Phượng Minh thành, Đệ Lục Ma Đồng lợi hại nhất cũng đã rời khỏi Đại Lôi Âm tự. Chúng ta bây giờ tiến đánh bất ngờ, ít nhất có ba bốn thành khả năng xử lý được hai tên thi yêu không hề được chuẩn bị trấn giữ Đại Lôi Âm tự kia!"




" Ngươi điên rồi!"



Vu Đạo Toại hét lớn một tiếng, muốn ngăn cản Vương Phật Nhi. Hai tay hắn vừa mới ngưng tụ chân khí mạnh mẻ thì đột nhiên lại buông thõng xuống, lắc đầu thở dài nói:" Chiến lược này của ngươi ít nhất có tám phần khả năng thành công, chỉ có điều mạo hiểm cũng quá lớn. Ngươi nhất định là đã học được niệm pháp phong bế khí tức của bản thân thì có thể giấu diếm được những thi binh bình thường chỉ biết dựa vào cảm ứng khí tức để quan sát!"



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, không hề phủ nhận đối với phán đoán của Vu Đạo Toại. Sau khi Hỏa Long điên cuồng chạy được hơn mười dặm, phía sau đã hết truy binh. Vương Phật Nhi vẫn điều khiển tám con Xích Diễm long thú chạy về phía trước như điên, quay đầu nói với Vu Đạo Toại:" Ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị, vốn định đến thời điểm chậm một chút thì mới nói cho ngươi nghe, nhưng thật sự là có chút không nhịn được."



Vu Đạo Toại lộ vẻ chú trọng, hỏi:" Ngươi phát hiện được cái gì?"



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nói:" Ta phát hiện ra hộ pháp thần tướng của Lạn Đà tự và thi yêu có chút giống nhau, chỉ có điều khác nhau lớn nhất giữa hai bên chính là hộ pháp thần tướng bảo lưu được trí tuệ và lối suy nghĩ khi còn sống, trên thân mang theo chính khí thuần khiết của Phật môn chứ không phải thi khí chán ghét trên thân thể thi yêu!"



Vu Đạo Toại nghe vậy vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng lại hỏi:" Ngươi còn phát hiện được cái gì nữa?"



Vương Phật Nhi cười nói:" Hộ pháp thần tướng trên thân không có thi khí, bảo lưu được ý thức khi còn sống nhưng lại không có một năng lực đặc biệt của thi yêu là khống chế thi binh. Ta phát hiện trên thân Vu Đạo Toại nhà ngươi, ngoại trừ có tu vi chân khí tinh thuần còn có một lực lượng kỳ dị vẫn thường đè nén xuống sợ bị người khác phát hiện......"



Vu Đạo Toại rốt cục thủ không giữ được tinh thần, cực kỳ kinh hãi quát hỏi:" Nhờ đâu mà ngươi phát hiện ra ta là thi yêu!"




Vương Phật Nhi ngồi thật vững chắc, chống lại luồng kình khí mạnh như dòng nước lũ từ đột nhiên bộc phát ra từ trên thân Vu Đạo Toại. Võ công Vu Đạo Toại tu luyện cũng thuộc Hỏa hệ nhưng lại bất đồng với Đại Nhật chân hỏa chân truyền của Lạn Đà tự, ẩn chứa một luồng bá khí ngút trời.



" Còn chưa chính thức ra tay mà đã có uy thế như thế này, Vu Đạo Toại chỉ sợ cũng lợi hại tương đương với các thủ tọa cao cấp của Lạn Đà tự. Hôm nay nếu không thể dùng miệng lưỡi thuyết phục được hắn, cái mạng nhỏ của ta đến tám chín phần mười là không xong rồi!"



Vương Phật Nhi trong lòng đã sớm quyết định phương án, không nói một lời trước sự tức giận và kinh hãi của Vu Đạo Toại, chỉ cố gắng duy trì nụ cười mỉm trên mặt, thoạt nhìn thực sự có phần cao thâm khó lường.



Vu Đạo Toại buông thõng hai tay xuống, nhưng mười ngón vẫn lấp loáng quang diễm dao động, hiển nhiên là không phát chiêu thì thôi, khi phát chiêu sẽ là sát chiêu bá đạo kinh thiên động địa. Vương Phật Nhi đã thầm chuẩn bị, nếu Vu Đạo Toại thật sự ra tay thì sẽ lấy Ngũ đế long quyền ứng phó trước. Đối mặt với Vu Đạo Toại có tu vi đệ nhị phẩm, Vương Phật Nhi có dùng hết cả sở học của mình thì cũng không vượt được đối phương, nhưng đối với mối nguy hiểm này, hắn lại không thể không mạo hiểm.



Qua một lúc lâu, trong hai mắt Vu Đạo Toại dần dần có tia uể oải, khoanh chân ngồi xuống, hững hờ nói:" Hay là ngươi phong ấn ta trở lại, để ở Đại Lôi Âm, hay là đưa về Lạn Đà tự, ta cũng không để ý nữa."



Vương Phật Nhi lúc này mới lại cười nói:" Ngươi là hộ pháp thần tướng của ta, ta phong ấn ngươi làm gì?"



Vu Đạo Toại liếc mắt nhìn Vương Phật Nhi, mặc dù phát hiện trên mặt hài tử sáu tuổi này tràn ngập vẻ hài hước, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy sự chân thành không thể tả được. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nói:" Ta vốn là quý tộc của Đế Già tộc, tiến vào Lạn Đà tự tu hành chỉ là vì muốn có thể tìm ngọc trong đá núi của bọn họ, từ trong võ học của Lạn Đà tự tìm kiếm đường lối để phát huy võ học chính tông Thập Long ngự nhật thần công của Đế Già tộc lên đến cực hạn. Chỉ tiếc là ta nhất thời lỗ mãng, miễn cưỡng tiến vào Ác quỷ đạo tu hành để rồi đi sai đường......"