Sau khi cả nhóm từ đảo Châu Âu trở về, suốt ngày Akane đều nhìn thấy bản mặt của Rukio trên báo và ti vi.
(Báo đăng tít) : “Tên giết người hàng loạt gây xôn xao dư luận dạo gần đây đã bị bắt bởi hai học viên ưu tú của Học viện Cảnh sát Trung ương.”
(Ti vi phát sóng) : “Chúng tôi đang có mặt tại buổi lễ tuyên dương hai học viên có công trong vụ bắt giữ tên giết người hàng loạt.”
“Em có lời gì muốn gửi đến toàn thể dân chúng đang theo dõi buổi lễ này không ?”
“Sự an toàn của người dân là điều đầu tiên chúng em được dạy trước khi được dạy cầm súng. Cho nên, việc dũng cảm bắt giữ tội phạm chỉ là hành động mà bất kỳ học viên nào trong Học viện Cảnh sát Trung ương cũng sẽ làm trong tình huống tương tự. Đó không phải đơn thuần là trách nhiệm mà còn là niềm tự hào của những cảnh sát tương lai, mong muốn đóng góp sức lực để bảo vệ giấc ngủ yên bình của các gia đình. Xin hết.”
Giữa lúc làn sóng vỗ tay nổ ra, Akane bấm nút tắt phụt ti vi.
“Đúng là cái đồ khéo ăn nói !” -Akane chửi thầm trong đầu. -” Thiên hạ đại loạn mất rồi ! Lưu manh lại được tuyên dương khen thưởng !”
Akane lăn ra ghế sofa, vớ cuốn truyện đang đọc dở dang. Màn hình điện thoại của cô vụt sáng. Không cần nhìn cũng biết là tin nhắn của Rukio.
Suốt mấy hôm anh đều gọi điện. Cô không bắt máy, anh chuyển qua nhắn tin. Nào là xin lỗi, đừng giận nữa, tha thứ cho anh đi …vân vân và vân vân.
Akane vẫn lạnh lùng im lặng. Cô ghét anh bày đủ trò lừa cô. Cô ghét anh chỉ thích làm theo ý mình, không quan tâm đến cảm xúc người khác. Cô ghét anh nhìn thấy được bộ mặt yếu đuối be bét nước mắt của cô. Cô ghét cái cách anh nhảy xổ vào cuộc đời cô.
Dù ghét anh như vậy, nhưng đôi lúc Akane cũng bất giác nhớ đến nụ cười gian tà của anh, nhớ làn môi mềm mại ướt át của anh, nhớ vòng tay cứng chắc như thép của anh, nhớ hơi thở ấm áp của anh…
Tóm lại là chính Akane cũng cảm thấy mình mâu thuẫn.
…
Chiều, Akane vừa tan trường đã thấy chiếc xe ô tô màu xanh nhạt lần trước Rukio lái chở cả bọn ra bến tàu, chờ sẵn trước cổng. Cô tính rẽ nhanh chuồn êm nhưng không kịp.
Rukio đứng chắn trước mặt cô. Giọng anh từ tốn thâm trầm:
-Em vẫn còn rất giận phải không ?
-Anh nhìn chắc cũng đoán được chứ ?
Rukio thở dài. -Đành vậy.
Anh bế xốc Akane lên vai, trước khi cô kịp phản ứng. Akane thụi đầu gối vào ngực anh, nhưng bị bàn tay Rukio chặn kịp. Cô vừa đấm vừa hét :
-Tên biến thái này ! Thả em ra !
Cả đám học sinh trường M được một phen mãn nhãn : Hội trưởng bá đạo của bọn họ lần đầu bị khống chế như vậy.
Mặc cho Akane đấm bùm bụp vào lưng Rukio, anh cắn răng ghì chặt hai chân và eo cô. Sau khi mở cửa xe, anh quăng cô vào ghế, kéo luôn đai an toàn khoá lại. Xong anh mau chóng leo vào ghế lái, đề máy phóng vút đi.
…
Xe chạy mãi ra đến tận ngoại ô. Akane cũng chẳng buồn hỏi xem Rukio tính đưa cô đi đâu. Cô chỉ im lặng tựa đầu vào ghế nhìn ra cửa sổ. Cảnh vật cứ lao vun vút ra phía sau.
Chiếc xe đi qua một chiếc cổng sắt lớn chạm trổ công phu, tiến vào một con đường nhỏ sạch sẽ lát gạch, có hai hàng cây cao toả bóng mát.
Rukio dừng xe. Anh xuống xe, mở cửa cho Akane. Cô khiên cưỡng bước xuống.
Rukio nắm tay Akane dắt cô đi qua rất nhiều dãy bia mộ. Trong lòng Akane thật rối rắm, không hiểu lần này Rukio định giở trò gì.
Rukio dừng lại trước một dãy mộ bằng đá xanh thẳng tắp.
-Đây là khu mộ của gia tộc nhà anh.
-Đưa em đến đây làm gì ? Em sợ ma đó.
Rikio cười nhẹ, đưa tay nắm lấy bàn tay còn lại của Akane.
-Ba anh, ông nội anh, ông cố anh, cụ tổ anh, và các đời trước trước nữa đều cầu hôn ở đây.
Mặt Akane tái đi. Gia tộc gì kỳ quái vậy? Đi cầu hôn ở nghĩa địa ?!?
-Chờ đã. -Akane hốt hoảng. -Em còn nhỏ nha. Chưa lấy chồng được. Cũng chưa hỏi ý papa. Còn nữa, em không biết nấu ăn, không biết chăm em bé ! Có rất nhiều thứ phải học. Anh không thể nói muốn lấy là lấy !
Rukio không nhịn được cười phá lên. Akane giận đấm một phát vào ngực anh. Rukio chụp lấy cổ tay Akane, kéo cô sát vào người anh.
-Bình tĩnh đi. Anh không có ý đó.
-Vậy là sao ? Anh làm em rối tung lên, không hiểu gì hết !!!
Rukio mỉm cười, vuốt nhẹ mấy sợi tóc của Akane.
-Mẹ anh nói, muốn nắm giữ trái tim của một cô gái, cần phải cho cô ấy thấy được sự chân thành. Cho nên anh mới đưa em đến đây, nơi linh thiêng nhất của gia tộc.
Rukio dừng lại, nâng tay Akane lên hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
-Akane, anh thật sự rất nghiêm túc về chuyện này. Anh muốn hỏi em một lần nữa : làm bạn gái anh nhé ?
(Trong đầu Rukio tưởng tượng như sau : Akane sẽ bị xúc động trước sự chân thành của anh. Rồi thì cô sẽ nắm lấy tay anh, ánh mắt long lanh chan chứa yêu thương. Cô sẽ nói đồng ý với một nụ cười trên môi.)
Nhưng sự thật luôn phũ phàng. Đặc biệt là khi có liên quan đến Akane.
Một cú đấm móc xoáy thẳng vào bụng Rukio khiến anh bất ngờ không kịp trở tay. Rukio cong gập người loạng choạng.
-Vậy mẹ anh không dặn phải xin lỗi khi làm việc gì sai sao ? -Akane hai tay chống hông, gương mặt rõ ràng ngụt ngụt sát khí.
-A…đau quá…-Rukio rên khẽ. -Hình như vết thương bị rách ra…
Akane giật thót. Cô giận quá nên quên mất chỗ Rukio bị đâm. Dù vết thương nhẹ nhưng có thể vẫn chưa lành.
Akane lo lắng lại gần Rukio, bàn tay sờ vào chỗ vết thương xem xét. Khoé môi Rukio cong lên, anh vòng tay ôm lấy Akane vào lòng.
-Xem ra em rất đau lòng.
Akane nhận ra mình lại bị lừa, cô tức giận đấm bùm bụp vào ngực anh.
-Rukio ! Anh đi chết đi ! Sao lúc nào cũng lừa em ???
Rukio cười, siết chặt vòng tay.
-Xin lỗi. Sau này làm bạn gái anh, nhất định sẽ không chọc ghẹo em nữa.
-Không được bày trò lừa em.
-Được.
-Không được tự ý quyết định mọi chuyện.
-Được.
-Không được hôn ngoài đường.
-…
-Rukio !!!
-Ừ. Được rồi. Không hôn ngoài đường. Nhưng lúc riêng tư thì phải được hôn nhiều hơn.
-Còn tuỳ…
-Tuỳ gì ? -Rukio nhướng mày hỏi lại.
-Tuỳ tâm trạng của em.
Rukio phá lên cười. -Yên tâm, anh sẽ làm tâm trạng của em luôn luôn tốt.
-Không dám đâu.
Rukio cúi xuống sát má Akane, hỏi : -Còn yêu cầu gì nữa không ?
-Tạm thời chưa nghĩ ra.
Rukio cười. Nụ cười như mang theo tất cả sự ấm áp của vầng dương.
-Vậy là em đồng ý làm bạn gái của anh ?
Akane tránh không nhìn mặt Rukio, ngượng ngùng gật đầu.
Rukio lập tức đổi thành khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, quay ra chắp tay đối diện mấy bia mộ, cung kính vái :
-Cảm tạ các vị cụ cố, cụ tổ đã phù hộ cho con ước nguyện thành toại. Cháu trai đời thứ 9 của dòng tộc xin khắc cốt ghi tâm ơn nghĩa này !
Akane đấm bụp vào vai Rukio, mắng :
-Đừng có làm nghiêm trọng hoá lên như thế !
-Đâu có ! Anh thật lòng mà !
Tiếng cười của Rukio tan vào không khí.
-Bạn gái à ! Giờ chúng ta đi đâu ăn mừng nhé !
-Không. Em phải về ăn cơm với Mikane !
-Mikane có Jun lo rồi mà ! Bạn gái à ! Anh muốn ăn cơm với em cơ !
-Hôm nay không được mà. Á !!! Rukio !!! Thả em ra ! Lúc nãy anh mới hứa gì xong ?Anh không giữ lời !!! Aaaa…
(Xin đừng hỏi tác giả tui rằng anh Rukio mần rì bé Akane nhà chúng ta. Vì tui cũng hổng rõ. Tui sợ nhìn lén sẽ bị anh Rukio cạo đầu mất.) *chuồn êm khỏi hiện trường*
P/s : mấy hum nữa sẽ có bonus ngoại truyện ;)
NGOẠI TRUYỆN : ĐẠI TỶ BỊ BỆNH
Đã là người thì không tránh khỏi bị bệnh, mà Đại Tỷ thì cũng chỉ giống như bao người khác.
Vào một ngày xám xịt mưa phùn, Đại tỷ nhà ta thức dậy với cái cổ họng đau rát.
Ngày thứ hai, Đại tỷ đến trường với nắm khăn giấy trên tay. Cứ đi ba bước thì hắt xì đến muốn thổi bay luôn mấy dãy lớp học. Nước mũi cứ sụt sùi. Đầu óc thì choáng váng.
Cái tin Đại tỷ bị bệnh nhanh chóng lan truyền khắp trường. Ta nói con người yếu đuối nhất là lúc bị bệnh. Thế nên đám học sinh trong trường lẫn ngoài trường từng kết thù gây oán với Đại tỷ đều coi đây là cơ hội trời cho ngàn năm có một để thanh toán sòng phẳng.
Thế nên là bọn chúng tính theo sát Đại tỷ mỗi ngày để tìm cơ hội. Xui một cái, Đại tỷ đến ngày thứ ba thì chịu không nổi đành xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Đám “kẻ thù” liền đổi kế hoạch tác chiến, chuyển sang theo dõi nhà Đại tỷ.
Mấy ngày liền Đại tỷ chỉ ru rú ở trong nhà như gấu ngủ mùa đông, nửa bước cũng không thò ra ngoài. Đám “kẻ thù” đang chán nản thì bỗng một ngày chúng phát hiện Đại tỷ trùm kín mít lết thây ra khỏi nhà.
Chẳng cần nói cũng biết chúng mừng đến cỡ nào. Không để lỡ cơ hội chúng liền bám sát phía sau Đại tỷ.
Đại tỷ của chúng ta vừa đến gần cửa siêu thị thì nghe tiếng la thất thanh:
-Cướp ! Cướp !
Rồi một tên chạy như bay huých phải người Đại tỷ, hắn mất đà loạng choạng nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng chạy tiếp.
Người phụ nữ mặt mũi nhăn nhó khổ sở đuổi theo tên cướp, miệng không ngừng van nài :
-Cướp ! Giúp tôi với ! Làm ơn bắt hắn lại !
Đại tỷ chặc lưỡi, thở dài. Ai bảo nàng ta trời sinh đã mang tính trượng nghĩa. Thấy người gặp nạn mà không giúp, tối về nhất định sẽ bị ngứa ngáy trong người như rận cắn kiến bò, ăn không ngon mà ngủ cũng không yên. Thế nên, dù thân thể rã rời, đầu óc mệt mỏi do cảm cúm, Đại tỷ vẫn co giò đuổi theo tên cướp.
Đám “kẻ thù” cũng vội vã bám theo sau. Cho nên cảnh tượng trên đường phố là thế này :
Tên cướp chạy trước nhất. Bám theo sau là Đại tỷ. Cách một quãng là cả đám bặm trợn lén lút đuổi theo.
Tên cướp chạy vào mấy ngõ hẻm lắt léo, Đại tỷ vẫn bám theo sát nút. Đám “kẻ thù” chen chúc nhau đuổi theo.
Tên cướp nhảy qua hàng rào, Đại tỷ cũng phóng người qua. Đám “kẻ thù” lật đật trèo theo.
Tên cướp thở hổn hển, tốc độ giảm hẳn, cho nên Đại tỷ nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.
Chỉ một cú tung người lên không, nguyên bàn chân Đại tỷ in trọn vẹn lên má trái tên cướp. Một cước mà khiến hắn đầu óc quay cuồng ngã vật ra đất, mê man không biết gì, chỉ thiếu nước xùi bọt mép.
Đám “kẻ thù” nhìn thấy cảnh tượng đó mắt như muốn lọt ra ngoài. Cứ ngỡ người bệnh thì yếu đuối…
Đại tỷ cuống cuồng rút trong túi áo ra nhúm khăn giấy, xì mạnh liền vài phát. Xong Đại tỷ nhặt cái túi xách trên đất, quẩy lên vai thong thả đi ra đường lộ.
Đám “kẻ thù” chẳng biết từ lúc nào đã tan biến không chút dấu vết.