Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!

Chương 5: Tới Quách Thị




Loay hoay tìm một chỗ đỗ xe, Lâm Phong ngước nhìn đồng hồ, còn phải đợi những nửa tiếng. Cô liền cắm headphone vào radio, ngả ghế ra thư giãn.

Mà giờ nghĩ lại, Triệu Uyển Tử và cô coi như cũng chơi thân, nhưng cô lại chưa biết nhiều về cô bạn cả.

Về công việc của Triệu Uyển Tử, tất cả những gì Lâm Phong biết là bạn cô đang làm thư kí cho một tập đoàn lớn, lương cao, nhưng cụ thể là gì cô cũng không rõ. Đơn giản vì Triệu Uyển Tử rất ít khi kể về mình.

Nghe nhạc rồi suy nghĩ vu vơ, cuối cùng cũng đến chín giờ.

Lâm Phong cất headphone, đánh ô tô sang đường khi thấy một đoàn người đi ra từ nhà hàng nơi Triệu Uyển Tử hẹn gặp.

"Uyển Tử!" Hạ cửa kính, Lâm Phong vẫy tay gọi cô bạn đang đứng ngơ ngác trước cổng nhà hàng.

Triệu Uyển Tử liền cất điện thoại, chạy lại chỗ bạn, hớn hở. "Cậu đến lâu chưa?"


"Mình mới đến, lên xe nào."

Hai người đang hí hứng thì chợt một người đàn ông bước đến chỗ Triệu Uyển Tử, giọng lãnh đạm. "Thư kí Triệu, sáng mai sắp xếp lịch hẹn cho tôi với bên đối tác."

"Vâng, thưa giám đốc." Triệu Uyển Tử tạm ngưng nói chuyện với Lâm Phong, quay ra cúi đầu lễ phép, hình như là cấp trên của cô ấy.

Lâm Phong không giấu nổi tò mò ngước đầu nhìn, ngay lập tức được phen sốc nặng.

"Quách Dư Thành?" Đôi môi vô thức thốt ra ba tiếng, Lâm Phong sắp không kiềm chế được mình.

Quách Dư Thành nhìn theo, đôi mắt cũng mở tròn ngạc nhiên hết cỡ.

"Phong, cậu quen giám đốc chỗ mình làm sao?" Triệu Uyển Tử vẫn hồn nhiên giới thiệu. "Giám đốc, đây là Lâm Phong, bạn thân của tôi."

Quách Dư Thành cười nhẹ, sắc mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên. "Không ngờ cô lại là bạn thân của thư kí Triệu, trái đất thật nhỏ."


Lâm Phong mím nhẹ môi, đúng thật là không tránh nổi số phận mà.

Cô cố tình ngó lơ anh, hất cằm với Triệu Uyển Tử. "Uyển Tử, nhanh nào, mình đói rồi."

Triệu Uyển Tử chưa hết ngơ ngác vì thái độ của bạn thân và cấp trên, thì bị Lâm Phong giục nên cũng luống cuống leo lên ghế phụ lái.

Như không muốn dây dưa, Lâm Phong vội nhấn ga cho xe đi.

.

.

.

"Thật không dám tin nổi hôn phu của cậu lại là giám đốc mình." Triệu Uyển Tử cắn một miếng Hamburger, vẫn không ngừng huyên thuyên. "Nhưng Phong à, nếu vậy thì may cho cậu rồi. Ai chứ lấy được giám đốc Quách thì đúng là phúc mấy đời nhà cậu."

"Hửm? Sao cậu lại nói thế?" Lâm Phong uống một ngụm Coke, ngẩng đầu dậy hỏi không mấy quan tâm.

"Trời ơi, Phong? Cậu không biết giám đốc Quách sát gái tới nào đâu! Mình là thư kí thân cận nên mình biết, bao nhiêu nhân viên nữ trong công ti đều tương tư ngài ấy, kể cả những người đã lập gia đình." Giọng điệu Triệu Uyển Tử có chút ngợi ca. "Giám đốc Quách đẹp trai không giống người, lịch lãm, phong độ, sự nghiệp vững vàng, gia thế giàu nứt vách. Cậu nói xem, có ai cưỡng lại được ngài ấy cơ chứ?"


Thế nhưng Lâm Phong lại nhún vai chán chường. Cô trước giờ có khi nào quan tâm tới đàn ông đâu, những người như Quách Dư Thành cô cũng chẳng để lọt mắt.

Thấy bạn mình không mấy quan tâm, Triệu Uyển Tử bĩu môi. "Cũng phải, cậu lớn lên bên cạnh một người hoàn hảo như anh trai cậu, chắc hẳn cũng chẳng mặn mà gì với giám đốc Quách."

"Há? Cậu nói Dương á?"

"Ừm, mình thấy anh trai cậu và giám đốc Quách cũng gọi là kẻ tám lạng người nửa cân, đều hoàn mĩ như nhau cả."

"Anh trai mình giỏi thì đúng rồi, nhưng cái tên Quách Dư Thành ấy mà cũng có thể so sánh với Dương á?"

"Trời ơi rốt cuộc cậu biết được gì về hôn phu của mình vậy hả?" Triệu Uyển Tử như sắp nổi điên.

"Mới gặp được hai lần." Lâm Phong bĩu môi.

Triệu Uyển Tử vô thức ngưng lại. Nếu đúng như Lâm Phong nói, chẳng khác gì bạn cô chuẩn bị gả cho một người dưng chẳng hề quen biết.
"Mà này, nói cho mình biết vài điều về Quách Dư Thành đi." Lâm Phong bỗng nổi hứng tò mò.

Triệu Uyển Tử trỏ tay xuống cằm, suy nghĩ một lát. "Mình cũng chỉ mới làm việc vài năm gần đây, cũng chẳng biết nhiều lắm. À đúng rồi, cái cô em gái cùng cha khác mẹ của cậu lần trước mình gặp ở phố đi bộ á, tên gì nhở?"

"Lâm Hy?"

"Đúng đúng, Lâm Hy, lúc đó mình cứ thấy quen quen, hóa ra cô ta cũng hay đến tìm giám đốc Quách." Triệu Uyển Tử bắt đầu giở giọng bà tám. "Đến nhiều lắm, nhưng giám đốc Quách cứ lạnh nhạt nên cô ta vẫn hay trút giận lên bọn mình mà."

"Đến một mình à?"

"Đôi lúc đến một mình, nhưng hay đi cùng một người bạn thân, hình như là tiểu thư nhà nào đó." Triệu Uyển Tử cố nhớ lại. "Nhưng mà cái cô bạn của Lâm Hy á, tuy không thể hiện ra nhưng mình tin chắc cô ta cũng tương tư giám đốc Quách đấy."
Lâm Phong thở dài nhẹ, xem chừng Quách Dư Thành đúng là có lắm người theo thật.

Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc lâu nữa rồi Lâm Phong chở Triệu Uyển Tử về nhà cô đang thuê, về đến nhà Lâm Phong cũng đã mười hai giờ đêm.

"Phong, con đi đâu mà về muộn vậy?" Lâm phu nhân đang ngồi ở phòng khách, thấy cô về liền nhẹ giọng hỏi.

"Tôi đi đâu đến lượt bà quản sao?"

"Lâm Phong, dù thích hay ghét thì ta vẫn là vợ của cha con, là mẹ kế của con. Ta yêu cầu con sự tôn trọng." Lâm phu nhân bẳn gắt, tức giận đứng dậy chặn đường Lâm Phong, giọng điệu điêu ngoa.

Từ lúc cô về bà đã ngứa hết cả mắt, nhưng chẳng thể làm gì vì chủ tịch Lâm luôn ở cạnh, bây giờ ông đi vắng, bà muốn xả hết lên đứa con riêng này của chồng.

Lâm Phong cất đôi giày màu đen vào tủ, hững hờ. "Có mấy khi cha đi vắng bà lại muốn kiếm chuyện với tôi? Chu Mễ Đàn, tôi không yêu cầu bà làm mẹ của tôi, thì cũng cứ coi nhau như người dưng kẻ lạ. Tôi làm gì, không liên quan đến bà."
Lâm phu nhân nhất thời cứng họng.

Lâm Phong gạt bà sang một bên, bỏ lên phòng.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô rời phòng sang phòng riêng của Lâm Dương, nhưng không thấy anh, mẩm rằng anh đang ở trong thư phòng nên xuống tầng xem thử.

Quả thật, Lâm Dương đang cắm đầu vào dự án mới nên rất bận rộn, gần một giờ sáng rồi anh cũng chưa có ý định nghỉ ngơi.

"Dương, đi ngủ đi. Thức khuya không tốt." Lâm Phong nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước tới cạnh anh trai.

"Dự án chưa xong, anh ngủ không ngon." Lâm Dương buông chiếc bút xuống, ngẩng đầu nhìn em gái đầy âu yếm. "Sao hôm nay về muộn thế? Lúc anh rời công ti em vẫn chưa về đúng không?"

"Ừm. Em vừa đi ăn với Uyển Tử."

"Uyển Tử? Cô bạn em đi mua sắm cùng ở phố đi bộ lần trước đúng không?"

Lâm Phong gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh anh, cũng tò mò nhìn vào chỗ tài liệu anh đang hoàn thành. "Mà hôm nay em mới biết Uyển Tử chính là thư kí riêng của Quách Dư Thành. Lúc đi đón cô ấy em bắt gặp anh ta."
"Thật à? Trùng hợp vậy à?" Lâm Dương cũng có tí ngạc nhiên.

Lâm Phong gật đầu rồi bắt đầu ngồi nói chuyện linh tinh. Hết nói về tập đoàn, về dự án, về Quách Dư Thành, về bạn thân Triệu Uyển Tử, lạ là dù bận bịu nhưng Lâm Dương vẫn rất chăm chú nghe cô kể.

Ngồi nói chuyện huyên thuyên nhìn đồng hồ cũng đã hai giờ sáng. Cô kiên quyết bắt Lâm Dương đi ngủ, vì không muốn em gái lo nên anh cũng chịu nghe lời.

.

.

.

Sau vài ngày, cuối cùng Lâm Phong cũng đã vạch ra được đường lối dự án. Cô đã trình cho cha và Lâm Dương, được họ chấp thuận. Nhưng trước khi triển khai với cổ đông và các nhà đầu tư, chủ tịch Lâm yêu cầu cô sang gặp và trao đổi với chủ đầu tư chính, giám đốc Quách Dư Thành của Quách Thị.

"Cuối cùng cũng phải gặp anh ta." Lâm Phong thở dài. "Cha cũng chỉ muốn gán mình với hắn."
Cô đỗ xe xuống tầng hầm của trụ sở Quách Thị, rồi bước vào trong.

Khi gọi điện cho Triệu Uyển Tử để sắp xếp lịch hẹn, Lâm Phong được dặn là sau này đến Quách Thị cứ dùng thang máy dành cho giám đốc và chủ tịch.

Thế nhưng khi bấm tầng cao nhất, vừa bước ra đã đụng mặt một người phụ nữ đứng chờ thang máy.

"Cô là ai?" Cô gái kia vừa thấy Lâm Phong thì nhăn mặt, cất giọng thanh sắc. "Đây là thang máy dành riêng cho giám đốc, sao cô dám dùng?"

Lâm Phong quét một lượt cô gái này. Tầm hai mươi tuổi, tóc hoe xoăn sóng, gương mặt cũng thuộc dạng xinh xắn, rất tây, trang điểm nhẹ. Từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, xức nước hoa mùi khá dễ chịu.

"Tôi là ai cần cô quan tâm sao?" Lâm Phong lạnh lùng buông, rồi gạt nhẹ cô ta ra.

"Cô biết tôi là ai không mà dám ăn nói như vậy hả?" Cô ta dĩ nhiên bị thái độ của Lâm Phong chọc tức, liền chặn ngang mà quát.
Thấy xung đột, Triệu Uyển Tử ngồi ở bàn thư kí liền chạy ra can. "Triển tiểu thư, đây là khách của giám đốc Quách."

"Khách? Khách mà dám đi thang máy của giám đốc sao?" Cô ta ngang ngược cãi. "Cô là ai? Còn dám dùng thái độ vô lễ đó với tôi?"

"Được rồi." Lâm Phong vẫn điềm nhiên với sự hung hăng của cô ta. "Nói thử, cô là ai."

Cô ta hắng giọng, bản mặt vẫn chanh chua. "Tôi họ Triển, tên Khai Như, người thừa kế tập đoàn Triển Thị."

"Triển Khai Như?" Lâm Phong ngạc nhiên lặp lại. "Cô là hôn thê của anh trai tôi?"

Nghe đến đây, gương mặt Triển Khai Như cứng lại trong chốc lát. "Cô là..."

"Triển tiểu thư, đây là Lâm Phong, đại tiểu thư của Lâm gia, giám đốc đầu tư tập đoàn AG." Triệu Uyển Tử lễ phép giới thiệu.

"Lâm Phong? Em gái của Lâm Dương và là chị gái của Lâm Hy?" Triển Khai Như tròn mắt hỏi. "Cô là hôn thê của Dư Thành đó sao?"
Lâm Phong im lặng không nói, chỉ quét qua một lượt cô gái này. Ấn tượng đầu tiên về cô ta của cô không tốt, tâm trạng càng không yên tâm khi lấy một cô gái xốc nổi nóng nảy cho anh trai cô.

"Thư kí Triệu, chuyện gì vậy?" Quách Dư Thành bước ra từ phòng giám đốc khi nghe thấy tiếng cãi vã, giọng lãnh đạm.

"Giám đốc, Phong, à không, giám đốc Lâm đến rồi ạ." Triệu Uyển Tử lễ phép thưa.

"Dư Thành." Vừa thấy anh ta, Triển Khai Như điềm đạm đi lại, thay đổi vẻ mặt điêu ngoa ban nãy bằng nét mặt dịu dàng thánh thiện. "Đây là hôn thê của anh đó sao?"

"Ừm." Quách Dư Thành đáp lại không mấy nhiệt tình.

"Vậy ban nãy thất lễ rồi." Triển Khai Như cười nhẹ với Lâm Phong. "Lâm tiểu thư, không biết thân phận cô, ban nãy tôi cư xử vậy cô không trách tôi chứ?"

Lâm Phong không đáp, chỉ cười nhẹ.
"Sau này còn gặp nhau nhiều, phải nhờ cô chỉ bảo tôi rồi." Cô ta thân thiện tới đáng kinh ngạc, so với sự giận dữ ban nãy như hai con người khác nhau. "Dư Thành, không làm phiền anh với Lâm tiểu thư nữa, em về trước."

"Về cẩn thận." Quách Dư Thành lãnh đạm đáp. Rồi đợi Triển Khai Như bước vào thang máy, anh quay sang Lâm Phong. "Vào phòng tôi."

Chờ anh bước vào trong, Lâm Phong mới quay sang Triệu Uyển Tử, nói nhỏ. "Cái cô Triển Khai Như ban nãy sao lại đến đây vậy?"

"Cô ta chính là cái người hôm trước mình nói cậu ấy, rất hay cùng Lâm Hy tới gặp Quách Dư Thành, mà lần nào đến cũng đều gây ồn ào cả." Triệu Uyển Tử nhún vai. "Này, ban nãy cậu bảo cô ta là hôn thê của anh trai cậu..."

"Ừ." Lâm Phong bất đắc dĩ gật đầu. "Mình mới gặp lần đầu, nhưng cũng nghe Dương nói qua vài điều. Dương cũng đau đầu vì cô ta lắm, đúng chẳng sai."
Chẳng hiểu sao, Triệu Uyển Tử thấy có chút hụt hẫng. Im lặng một lúc, cô bèn đẩy Lâm Phong. "Thôi, cậu vào gặp giám đốc đi. Không ngài ấy lại giận lên rồi chỉ khổ thư kí bọn mình."

Lâm Phong bất đắc dĩ bước vào cánh cửa lớn đó.

Không gian trong phòng kín bưng, hơi tối, nhưng lại phảng phất một mùi hương rất dễ chịu. Ở trên bàn làm việc lớn, Quách Dư Thành đang ngả người ra sau, nhắm mắt nghĩ ngợi.

Lâm Phong bước đến, đứng yên lặng mà quan sát anh ta.

Chẳng hiểu sao, nhìn từ góc độ này trông Quách Dư Thành đẹp trai đến lạ, lông mày rậm, lông mi dài và cong, mũi cao, thẳng, đôi môi cũng hồng như kẹo ngọt. Ngũ quan hài hòa và thu hút đối phương.

"Nhìn gì?" Đang mải quan sát, đột ngột anh ta lên tiếng lãnh đạm. "Ngồi xuống đi."

Lâm Phong giật bắn mình, biết người ta vào rồi mà cũng cứ nằm yên, tính làm cô xấu hổ chắc.
"Đây là đường lối phát triển khu nghỉ dưỡng Lâm Thịnh do tôi phụ trách." Lâm Phong đặt quyển tài liệu lên bàn. "Anh hãy xem qua và trao đổi cùng tôi. Nếu không có vấn đề gì, tháng sau là đã có thể khởi công xây dựng."

Quách Dư Thành quét một lượt qua quyển tài liệu, không mấy quan tâm. "Cô là Lâm Phong, giám đốc đầu tư tập đoàn AG, thủ đoạn của cô trên thương trường ác có tiếng rồi, tôi còn dám nghi ngờ về khả năng của cô sao?"

Lâm Phong cười nhẹ, rồi gật đầu một cái. "Coi như thảo luận xong. Chào anh, tôi về."

"Đứng lại." Lúc cô toan quay lưng, Quách Dư Thành đanh giọng, rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Còn có chuyện gì nữa sao?" Lâm Phong cố tỏ ra bình tĩnh, quay người lại thì bỗng chốc, Quách Dư Thành bước đến chỗ cô, nắm chặt lấy cổ tay cô.

Trong giây lát, cô bị anh đẩy xuống ghế sofa, hoàn toàn bị khống chế.
Lâm Phong vùng vẫy, nhưng vô dụng, Quách Dư Thành mạnh hơn cô rất nhiều. Nhìn thẳng vào mặt anh, cô bị nụ cười lạnh của anh rơi xuống mặt. "Mới đến, đã đòi về rồi sao?"

___o0o0o___

Hết chương 5.