Đại Tùy Quốc Sư

Chương 9: Tặng Lễ




- Đừng đánh ta..... Van cầu các ngươi... Van cầu các ngươi.....

Lập tức, thân thể lộn một vòng, ngã xuống trên mặt đất, lại điên cuồng nắm cổ, ngực, kéo ra mảng lớn lông gà, máu thịt be bét khiến khiến người ta run sợ. Lục Lương Sinh đứng ở trong đám người, đang nhìn xem thân ảnh đang kêu rên thảm thiết, lúc trước còn cảm thấy mọc lông chi thuật bất quá chỉ là một ngoại trừng phạt ngứa lạ không chịu nổi, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới phát giác được, chân chính trừng phạt là ngứa đến không cách nào khống chế, ngạnh sinh sinh nhổ đi lông gà trên người, loại kịch liệt đau đớn kia.

- Một bàng môn thuật pháp nho nhỏ đều đã như vậy, vậy đến cấp độ loại kia của sư phụ, chỉ sợ càng thêm đáng sợ..... Suy nghĩ trong chốc lát, những đám lông gà cuồn cuộn trên thân Lục Nhị Lại bỗng nhiên không động đậy, có người la lớn:

- Mau nhìn, lông gà trên thân Nhị Lại bắt đầu hết rồi!

Lục Lương Sinh lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, trong tân mắt, Lục Nhị Lại trên mặt đất mơ hồ rên rỉ, lông gà cổ, ngực, trên cánh tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thu về.

- Không phải nói mấy ngày mới có thể khôi phục.....

Ánh mắt Lương Sinh nhìn xuyên qua đám người, nhìn lại tượng nặn Sơn Thần không có cổ trong miếu đang đứng trên bệ.

- ... Sơn Thần sao?

Lập tức, lắc đầu:

- Không phải như vậy, có lẽ là tu vi của ta quá thấp, không cách nào duy trì được tiểu thuật pháp này hai ba ngày, hẳn là nguyên nhân này.

Ánh mắt rơi xuống một khối biển dài bị cắt ra cách đám người không xa, bên trong đống tro bụi dày đặc lộ ra mấy chữ lớn. Hoàng.... Hoàng..... Hà quang dừng ngàn năm....

- Đây là đề từ trong miếu..... Còn có một nửa đang ở đâu?

Bên kia, sau khi lông gà toàn thân lui xuống, Lục Nhị Lại cũng được thôn dân thiện tâm dìu dắt đứng lên, đưa về trong nhà, xung quanh cũng có người giảng hoà:

- Chuyện hôm nay cứ vậy cho qua đi, đều là một thôn, hắn biết rõ sai là tốt rồi, cũng không thể đánh cho chết người thật. Cũng có người hô:

- Đánh chết hắn, quan phủ còn có thể bắt toàn bộ chúng ta chắc?

- Đúng đấy, sớm biết như thế, ta là người đầu tiên xông vào cho hắn một quyền thật mạnh. –

Được rồi được rồi, Sơn Thần gia gia đều buông tha cho hắn, chúng ta cũng tản đi đi, tất cả mọi người vẫn là thân thích, thật đánh chết hắn, sẽ để người khác chê cười.

- Ai chê cười, cùng một chỗ đánh hắn!

Hung lệ lên nói thì nói như thế, nhưng bước chân mọi người vẫn dời ra phía ngoài, người sống trên núi mặc dù hung ác, nhưng thật đánh chết người, dính đến quan ti, quan sai, đi chầu đường xử phạt, chung quy vẫn cảm thấy không may mắn, nói không chừng còn sẽ ăn cơm chặt đầu, không lâu sau đó, tốp năm tốp ba người kết bạn rời khỏi, Lục Lão Thạch, Lý Kim Hoa còn có Lục Tiểu Tiêm đi theo xem náo nhiệt nói với Lương Sinh một câu:

- Về nhà thôi.

Vừa đi vừa hưng phấn nói việc xảy ra hôm nay. Miếu Sơn Thần rách rách rưới rưới dần dần một lần nữa yên tĩnh trở lại, chim tước bay đi trở về, đứng ở trên nhánh cây, nhìn xem một thân ảnh còn chưa có rời đi.

Lục Lương Sinh một người lẻ loi trơ trọi đứng ở phía trước miếu hoang hoang phế. Ở xung quanh dạo qua một vòng, rốt cuộc tìm được một một nửa biển dài khác ỏ bên ngoài, phía trên còn lại đề từ:..... Thần uy cuồn cuộn chấn Càn Khôn.

Trước đó nghĩ đến dùng cái gì đáp lễ sư phụ, nhưng trong nhà căn bản không có cái gì tốt, vừa rồi nhìn thấy một đoạn đề từ trong miếu không tệ, tăng thêm chữ của mình viết ra cũng có chút đẹp mắt..... A...... Ít nhất Lục Tiểu Tiêm là nói như vậy.

Sau khi ghi lại đề từ, Lục Lương Sinh đi dọc theo đường tới lúc trước, đuổi kịp đã phụ mẫu cùng muội muội đi ra thật xa, cùng một chỗ trở về trong nhà, dựa theo sư phụ dạy khẩu quyết tu luyện hoàn toàn như trước. Trong hai ba ngày, Lục Nhị Lại kia cũng không có làm chuyện gì xấu ở trong thôn nữa, cho dù ngẫu nhiên đụng phải, cũng xa xa né tránh, Lý Kim Hoa dẫn lừa già đi dạo trong thôn, khoe khoang khắp nơi, Lục Lão Thạch tìm đủ vật liệu gỗ ngồi dưới mái hiên nghĩ cách làm ra khung xe. Trong phòng, Lục Tiểu Tiêm hiếu kì đi theo sau lưng huynh trưởng.

- Ca, ngươi muốn viết chữ sao?

- Ừm.

Lục Lương Sinh đem Thạch Mặc gõ một chút hạ xuống, để tới trong đĩa nhỏ, trộn lẫn một chút nước, nhẹ nhàng mài một lúc, phát chút nước vào cán bút lông thỏ đã chuẩn bị kỹ càng trước đó, sau đó nhào nặn bút lông vào khay mực, đây là quá trình khai bút, thời gian trước kia khi khai hương tập, gặp qua lão đầu viết chữ cho người ta chính là làm như thế.

Tiểu Tiêm xem thời cơ hỗ trợ, lấy một quyển sách còn trống của huynh trưởng kệ bàn thư sách, rọc xuống một mảnh trang giấy, sợ làm bẩn mặt giấy trắng noãn, dùng ống tay áo đưa nó trải ra cho thỏa đáng. Lục Lương Sinh nắm lên bút lông, dính dính một chút mực nước, tinh lực tập trung, sau đó hạ bút.

Một bút một họa viết ra ăn khớp đề từ: Huy hoàng hà quang dừng ngàn năm, thần uy cuồn cuộn chấn Càn Khôn!

Gác lại bút lông, cầm lấy trang giấy có chữ viết thổi thổi.

- Tiểu Tiêm, chữ này của ca như thế nào?

- Xem thật kỹ..... Mà ca, họa một đầu cá con cho Tiểu Tiêm có tốt hơn hay không?

Tiểu Tiêm không biết chữ, cũng xem không hiểu có ý gì, dù sao cảm thấy huynh trưởng rất lợi hại, thời gian trước đó hạ bút như du long bay lượn, cho rằng mình hoa mắt, trong mơ hồ, giống như nhìn thấy trên ngòi bút có hơi ánh sáng tỏa ra. Thật ra đó là thiếu niên bất tri bất giác dùng tới pháp lực nông cạn của mình.

Thu lại chữ viết đã được hong khô không sai biệt lắm, chồng chất chỉnh tề, Lục Lương Sinh bóp khuôn mặt muội muội một cái:

- Hiện tại không được, chờ ca trở về vẽ cho ngươi một bản, ngoan ngoãn ở nhà đợi ta.

- Vâng.

Tiểu cô nương quơ bím tóc sừng trâu, tiễn huynh trưởng đi ra ngoài phòng, rầu rĩ không vui ngồi trên ghế đẩu dưới mái hiên, chống đỡ cái cằm nhìn sang Lục Lão Thạch binh binh bang bang một bên gõ vật liệu gỗ.

Ngoài thôn, thiếu niên bước nhanh đi trên đường đồng ruộng bùn lầy, sờ lấy đề từ trong ngực, hăng hái, đây là hắn lần đầu tiên viết ra chữ tốt, rất có ý nghĩa, hơn nữa cũng đưa lễ vật cho sư phụ.

Đi tới dưới cự thạch vách núi, còn chưa mở miệng, khối tản đá lớn kia đã từ từ mở ra, lộ ra hang đá phía sau, Lục Lương Sinh đi vào, hỏa diễm thiêu đốt, phía trên đứng thẳng một thanh đại đỉnh có hai cánh tay hai người ôm vào, mặt nước ấm áp trôi nổi thứ gì đó truyền ra mùi thơm thản nhiên.

Lão nhân quay lưng quơ quơ tay áo rộng.

- Lương Sinh, ngươi cởi y phục vớ giày ra hết, ngồi vào trong chiếc đỉnh lớn.

Lục Lương Sinh ngẩn người:

- Ngồi vào trong đó?

- Đúng rồi, ngồi vào đi, vi sư ba ngày trước không phải đã nói rồi sao, giúp ngươi xông phá Khai Đan...

Mặt thân ảnh quay lưng hướng về vách núi, trên bệ đá gần đó là thực vật, rễ cây, còn mang máu me nhầy nhụa khối thịt kỳ quái.

- ... Hỏa hầu, à..... Linh dược đều chuẩn bị xong, đi vào nhanh một chút đi.

Trong ánh sáng chập chờn của lửa, người thì đang quay lưng, nhìn không thấy bất kỳ biểu lộ gì của lão nhân.