Đại Tùy Quốc Sư

Chương 4: Vào Thành




- Vi sư tu hành một đời, thiện chí giúp người, đâu có dự liệu được việc bị người đánh lén trọng thương, tưởng rằng cô tịch rừng già, nghĩ không ra trước mắt còn kết duyên cùng ngươi liền ban tặng cho ngươi một lần Tạo Hóa, nhưng đi bao xa, thì phải xem chính ngươi rồi.

- Còn về việc biết chữ.....

Lão nhân thu tay lại, mặt không biểu tình như cũ:

- Ngươi đã biết rồi.

- Biết rồi?

Lục Lương Sinh sờ sờ cái trán, căn bản không có cảm giác gì, lúc bán tín bán nghi, lão nhân bên kia xoay người, đưa lưng về phía hắn, ngẩng đầu lên nhìn lại bầu trời đêm.

- Hiện tại vi sư truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết thổ nạp, nếu như ban đêm có trăng sáng nhô lên cao, ngươi đưa mặt hướng về phía nó, dựa theo khẩu quyết thổ nạp, nếu gặp được chỗ nào không hiểu thì đến hang đá Tê Hà Sơn tìm ta.

Tê Hà Sơn chính là ngọn núi Lục Lương Sinh thường xuyên đốn củi kia. Rải rác mấy chục câu nói, có chút khô khan khó hiểu, cũng may Lương Sinh vốn có thiên phú đối với chữ viết, vẽ tranh, dùng thời gian gần một nữa thời thần mới nhớ kỹ hết tất cả.

- Tốt rồi, mọi việc đã xong, hai quyển sách ta đưa cho ngươi, chính là vi sư đoạt được từ trong tay hắn, đều là một phần tiểu thuật pháp, cầm một phần luyện một chút, nhớ chõ kỹ, không thể nói cho người ngoài nghe.

Nói xong, lão nhân ống tay áo phất một cái. Ánh đèn mờ nhạt chập chờn, xung quanh hết thảy chậm rãi biến mất, đen tối giống như thủy triều vọt tới, Lục Lương Sinh cảm giác bị màu đen ôm vào trong ngực. Giọt mưa lướt qua người rơi xuống một bên bùn đất, âm thanh "Ba" khó mà nghe được nhẹ vang lên, trên giường gỗ trải cỏ tranh, thiếu niên ở trong mơ hô to:

- Sư phụ…

Mở to mắt, phạch một tiếng ngồi dậy từ trên giường. Trong tầm mắt, ánh nắng xuyên qua mây mưa thật dày chiếu xuống mặt đât, nén nhang đốt ở cửa sổ đã sớm tàng, tàn hương dính lấy nước đọng rơi đầy đất, gió sớm tươi mát xen lẫn hơi nước thổi vào song cửa sổ, hơi lạnh để cho Lục Lương Sinh tỉnh táo lại.

Bên ngoài, Lý Kim Hoa kêu to hai tiếng, muội muội ôm bó củi đáp lại, trong miệng ngâm nga khúc ca không biết học được từ chỗ nào chạy tới, hết thảy lại trở nên chân thực.

Thân ảnh trên giường vội vàng xuống đất, mặc vào giày từ gầm giường, lật ra hai quyển sách, nhìn xem chữ viết phía trên, vô ý thức nỉ non mở miệng.

- “Nam Thủy Thập Di”... “Thanh Hoài Bổ Mộng”...

Âm thanh rất nhỏ đột nhiên dừng lại, Lục Lương Sinh trợn tròn hai mắt, bấm gương mặt mình một cái, tiện tay nắm vuốt hai quyển sách, ngạc nhiên đứng tại chỗ:

- Ta..... Thực biết chữ rồi...

- Lương Sinh! Ăn cơm thôi.

Âm thanh Lý Kim Hoa truyền đến từ nhà bếp, trong phòng, thiếu niên một lần nữa giấu kỹ sách vội vàng đi ra ngoài, giống như thường ngày, ăn xong điểm tâm sẽ theo phụ thân ra ruộng làm việc, đến khi buổi chiều mới có thời gian của mình, mở sách ra lặng lẽ xem vài trang, sau khi nhìn hiểu, đọc cẩn thân mỗi một chữ, lặp đi lặp lại trong miệng nhiều lần, từ từ nhấm nuốt.

- .... Nam Thủy có người biết thuật vụng về, hàng xóm láng giềng nhờ di dời một vật, hắn trực tiếp dùng thuật...

- Đào lên ba tấc đất, ngồi theo hướng tây nam mà đọc khẩu quyết, tên là Sơn Thạch Chi Thuật.

Lục Lương Sinh nhíu nhíu mày, mắt nhìn sắc trời ngoài sân:

- Hiện tại không phải là giờ Mùi sao?

Thu quyển sách lại, lặng yên đi ra ngoài, chạy đến hướng Tây Nam ngoài thôn, lúc này còn có nông dân đang bận rộn làm việc, nhìn thấy thiếu niên cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi, cúi người tiếp tục làm việc của mình.

Lương Sinh tìm vị trí hơi ẩn nấp, bới một đống đất, dựa theo phương pháp trên sách, ngồi xếp bằng ở đối diện, niết ngón tay, mặc niệm khẩu quyết, đây đều là bàng môn tài mọn được ghi lại trên hai quyển thư sách, thường nhân luyện không ra bất kỳ hiệu quả, người đạo hạnh cao thâm thì khinh thường sử dụng.

Nhưng đối với thiếu niên ngay cả nhập môn cũng không tính mà nói, có thể làm được mới lạ. Trong hai ngày tiếp theo, thiếu niên rất chăm chỉ, đêm đến, nếu như có mặt trăng sẽ dựa theo lời sư phụ nói, nửa đêm chạy ra bên ngoài, mắt hướng về phía trăng sáng, đọc lấy khẩu quyết, chỉ cảm thấy ánh sáng sâm bạch chiếu nghiêng xuống, chiếu vào toàn thân, lãnh ý hơi lạnh giống như nước chảy trong thân thể chậm rãi chảy xuôi.

Có lúc lên núi, cũng sẽ chạy tới phía trước khối cự thạch, kể ra nghi hoặc của mình, lúc ngủ liền sẽ nhận được lão nhân chỉ điểm, liền một mạch bốn ngày, thân thể trở nên nhẹ nhàng không nói, tư duy trong đầu cũng chuyển biến nhanh chóng, cùng so sánh với trạng thái còn có chút lờ mờ lúc trước, cảm giác như biến thành người khác vậy.

Xem hai quyển sách kia cũng không thấy phải buồn tẻ. Ngày thứ năm, trời vừa sáng, Lục Lương Sinh đã bị Lục Lão Thạch gọi, vốn cho rằng sẽ ra ruộng làm việc, lại thấy các nam nhân trong thôn đều tụ tập cùng một chỗ, có vài nhà có chuẩn bị cả xe lừa, bên trong đựng không ít vật liệu, mà hạt kê, cây kê ngũ cốc, mấy tấm dã thú da lông nhà Lục Lương Sinh, rồi hơn hai mươi cái sọt, còn có mấy bó củi lớn chồng chất như núi nhỏ cũng ở trong thùng xe một cỗ xe lừa trong đó.

- Tranh thủ thời gian ăn sáng, sau đó theo chúng ta cùng một chỗ vào thành. Lục Lão Thạch bày mấy khối bánh bao không nhân mà thê tử cho, đưa một cái cho nhi tử.

- Phải đi đường xa, ăn cho thật no.

Không bao lâu, Lục Tiểu Tiêm và Lý Kim Hoa từ trong nhà đi ra đưa tiễn, căn dặn Lương Sinh chưa từng đi xa nhà, trên đường đi đừng gây thêm phiền phức cho đoàn người, đừng chạy loạn khắp nơi các loại, vân vân.

- Phụ thân ngươi đã đáp ứng mua bút cho ngươi, nhớ kỹ, đến trong thành tuyệt đối đừng chạm hỏng đồ vật của người ta, đồ của người trong thành đều rất quý giá, nếu làm hư, nhà ta không thường nổi.

Sau một phen căn dặn, thời gian cũng không còn nhiều lắm, mấy nam nhân dẫn đầu la lên, Lục Lương Sinh liền đi theo phụ thân đi đến phía sau xe lừa, xuất phát tiến về một tòa thành trấn ngoài thôn gần đây.

Trong thời đại này, vẫn là một đám người kết bạn đi xa tương đối an toàn, nếu như gặp phải kẻ xấu thì tốt xấu gì còn có thể có chiếu ứng, phần lớn người sống trên núi cũng hung ác, phía dưới chỗ đánh gậy xe lừa có giấu lưỡi hái, đao bổ củi, thật gặp được cướp bóc chặn đường, cũng dám liều mạng.

Tốc độ đi của một nhóm mười mấy người không tính chậm, giữa trưa còn dừng lại nghỉ ngơi trong núi, đến xế chiều đã đến, chính là khoảng cách đến Phú Thủy Huyện bất quá chỉ có năm dặm đường. Nhanh đến hoàng hôn, chỗ đi chợ ngoài thành đã hội tụ đám người trong thôn, không ít đồ tốt đều bày tại ven đường, tiểu thương thu hàng lui tới trong đó. Chỉ một buổi tối, những hàng hòa trong nhà Lục Lương Sinh đều đã được xử lý xong, sáng sớm hôm sau, Lục Lão Thạch tự tay dẫn hắn vào thành, tìm cửa hàng bán bút mực.