Đại Tụng Sư

Chương 221: Chương 221: Người Đứng Thứ Ba





Q1 – CHƯƠNG 221: NGƯỜI ĐỨNG THỨ BA


Dịch giả: Luna Wong


Trên đường, Đỗ Cửu Ngôn cũng không làm lỡ luyện công, trái lại bởi vì mỗi ngày cùng Bả Tử, có hắn cùng so chiêu, công phu của nàng tăng trưởng không ít.


Thuộc hai bộ quyền và một bộ kiếm pháp.


Dựa theo ý tứ của Bả Tử, mặc dù giết không được Quế vương, thế nhưng hắn cũng chiếm không được tiện nghi.


Nên, Đỗ Cửu Ngôn khổ luyện.


Quế vương công phu cao hơn nàng, thế nhưng năng lực cận chiến của nàng mạnh hơn hắn, nếu như cận chiến vật lộn, Quế vương cũng không thực sự chiếm tiện nghi của nàng.


Nhưng như Bả Tử và Quế vương, đấu pháp từng chiêu có đường, nàng tính qua, nhiều lắm mười chiêu.


Luyện công xong, nàng đi huyện nha.


“Lúc này đây đứng đầu gió, hiện tại người trong thiên hạ đều biết Thiệu Dương có một Đỗ Cửu Ngôn.” Tiêu Tam đập vai Đỗ Cửu Ngôn một cái, “Hiện tại, tiểu tử ngươi thành mặt tiền của Thiệu Dương.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đều là Tam gia dìu dắt, bằng không ta nào có cơ hội bắt đầu.”


“Được rồi, ngươi cũng đừng nâng ta.” Tiêu Tam nói: “Ngày hôm qua Dương Tam Cường tìm ngươi đúng không? Tiểu tử kia dập đầu với đại nhân, nói nhất định phải chờ ngươi trở về. Đại nhân đồng ý, nói nếu như ngươi trở lại đón nhận vụ án này, đến lúc đó chẳng phải là còn phải tra một lần.”


“Đơn giản áp vài ngày, sự tình cùng nhau làm.” Tiêu Tam nói.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đại nhân cất nhắc Đỗ mỗ.”


Tiêu Tam không thể nhìn nàng khiêm tốn, bởi vì hắn biết rõ, Đỗ Cửu Ngôn khiêm tốn, một điểm cũng không chân thành.


“Là thật a tam gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi phải tin tưởng ta.”


Tiêu Tam gật đầu, “Ân, ngươi chân thành nhất, sau này gọi người là Đỗ Chân Thành!” Lúc nói chuyện, tự cười.


Đỗ Cửu Ngôn đi bái kiến Lưu đại nhân.


Lưu huyện lệnh đang từ công đường xuống đây, mặc quan phục nhìn Đỗ Cửu Ngôn, gật đầu nói: “Ngươi quay về thật đúng lúc, để Tiêu Tam nói với ngươi án tử của Dương Trường Cung một chút. Vụ án này, nếu như ngươi nhận vậy ngươi tốc tốc tra một lần, nếu là ngươi không nhận, bổn quan đã có thể khai đường thẩm lý.”


“Đại nhân cực khổ. Học sinh đi xem hồ sơ ngay.” Đỗ Cửu Ngôn nói.



Lưu huyện lệnh phòng trực của mình làm việc, vừa ngồi xuống, thường tùy của hắn nói: “Đại nhân, Lý tiên sinh Tây Nam tới.”


“Mau mời.” Lưu huyện lệnh nói.


Đỗ Cửu Ngôn đi chỗ Giang thư lại, đẩy cửa ra Giang thư lại nhìn nàng, di một tiếng, không nói gì nữa.


Đỗ Cửu Ngôn khinh xa thục lộ tìm được hồ sơ vừa lưu, lật tới hồ sơ án kiện phụ thân của Dương Tam Cường Dương Trường Cung.


Nàng ngồi trên chiếu, từ từ xem.


Là một án kiện dân sự diễn biến thành hình sự.


Dương Trường Cung và hàng xóm Dương Trường Thắng là đường huynh đệ không ra ngũ phục, hai nhà đến nhà cũng ở cùng một chỗ, mười năm trước nhi tử của Dương Trường Thắng thành thân, xây dựng thêm phòng ở trong nhà ra bên ngoài, chiếm nửa trượng của gia đình Dương Trường Cung.


Lúc đó Dương Trường Cung theo đại cữu tử cùng nhau ở người bán rượu, trong nhà chỉ có cha mẹ già, với chuyện chiếm đất chỉ nói một câu, Dương Trường Thắng náo loạn một trận, mẫu thân của Dương Trường Cung lúc đó tức giận một hồi, ngã bệnh.


Không qua nửa năm liền qua đời.


Hai năm sau, Dương Trường Cung kiếm tiền về nhà, mới biết được mẫu thân qua đời. Đã nói Dương Trường Thắng tức chết nàng, nhưng vừa không có chứng cứ, dù sao cũng đã qua nửa năm, mẫu thân hắn mới qua đời.


Vì vậy, Dương Trường Cung chỉ cầu Dương Trường Thắng lui ra ngoài nửa trượng, không ngừng khiêu chiến.


Hai người đầu tiên là nháo, Dương Trường Cung còn từng lấy búa to nửa đêm đạp ngã tường vây nhà Dương Trường Thắng, đá vụn tường rơi nghe được động tĩnh Dương Trường Thắng đứng lên kiểm tra, đập phía sau chân hắn bị thương, thành què chân.


Thù của hai nhà lại càng tích càng sâu, diễn biến thành chỉ cần gặp mặt, hai người sẽ cãi nhau, thậm chí động thủ.


Như vậy thất bảy tám năm, đêm 30 năm ngoái, cùng ngày hai người bởi vì chuyện ai thả pháo trước mà đánh một trận, Dương Trường Cung trù nhà Dương Trường Thắng đoạn tử tuyệt tôn.


Bookwaves.com.vn

Ai ngờ, mùng hai, tôn tử của Dương Trường Thắng ở trong núi bắt thỏ rừng, bị lợn rừng đâm chết, nhi tức hắn ôm thi thể của tôn tử một hơi thở lên không được, cũng đi theo.


Một tháng giêng hai nhân mạng, Dương Trường Thắng trong một đêm già hơn mười tuổi.


Lúc làm tang sự Dương Trường Cung không đi qua hỗ trợ, còn ở bên ngoài nói mát. Nói Dương Trường Thắng chính là thiếu đạo đức, mới có thể gặp báo ứng như vậy.


Dương Trường Thắng cũng không nháo, hai mươi tháng giêng, Dương Trường Thắng thỉnh Dương Trường Cung tới nhà uống rượu. Theo Dương Trường Cung nói lúc đó hai người trò chuyện rất tốt, quyết định sau này cũng không cãi nhau đánh nhau.


Hai người đều uống say, còn ôm đầu khóc một trận.


Điểm này, nhi tử của Dương Trường Thắng Dương Pha cũng có thể làm chứng, đêm đó hai người quả thực đều khóc.



Hai mươi mốt tháng giêng, Dương Trường Cung mời lại Dương Trường Thắng đến nhà ăn cơm, cơm nước là Dương Trường Cung tự mình làm, ba món ăn một món canh một bầu,, hai người từ giữa trưa uống đến buổi chiều.


Dương Trường Cung say một vòng, đợt thứ hai vừa uống, bỗng nhiên Dương Trường Thắng ôm bụng kêu đau, ngã trên mặt đất.


Lúc đó hắn bị dọa tỉnh lại, để Dương Tam Cường thỉnh lang trung, cũng không chờ Dương Tam Cường ra viện tử, Dương Trường Thắng tắt thở.


Lúc này, Dương Trường An cùng thôn có thể làm chứng.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn khám nghiệm tử thi ghi lại, Dương Trường Thắng chết vì đoạn trường thảo, một loại cây cỏ rất dễ tìm được ở trong núi hương dã, hạ thu ngắt lấy phơi khô, có thể mài phấn cũng có thể trực tiếp dùng, dùng thoa ngoài da trị liệu một ít bệnh mẩn ngứa bệnh ngoài da cùng với công hiệu lưu thông máu tan máu bầm.


Nếu người dùng liều thuốc nhất định, sẽ bị mất mạng tại chỗ.


Trừ đây ra, thân thể Dương Trường Thắng rất tốt, không có nội ngoại thương, nguyên nhân cái chết duy nhất chính là phục dụng đoạn trường thảo.


Mà đi qua công nhận, đoạn trường thảo nghiền nát thành bột phấn là ở trong rượu của Dương Trường Thắng.


Nên, lý trưởng báo quan xong, Tiêu Tam dò xét hiện trường, đã mang Dương Trường Cung về nha môn, bởi vì hắn là người không vợ, nhi tử và nhi tức ăn cơm trưa xong ra ngoài làm việc, lúc đó trong nhà chỉ có một mình hắn.


Nên, mời Dương Trường Thắng về đến nhà ăn cơm, Dương Trường Cung có khả năng là hung thủ duy nhất.


Hiện trường điều tra kết quả, hai bộ chén đũa trên bàn, hiện trường cũng không có người thứ ba, Dương Trường Cung cũng chứng thực, buổi chiều, chỉ có hắn và Dương Trường Thắng hai người uống rượu nói chuyện phiếm.


“Xem ra vấn đề rồi?” Giang thư lại hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không có. Là hiện trường đầu độc giết người rõ ràng.”


Bởi vì, nếu như là bên thứ ba đầu độc, trừ phi tinh chuẩn đặt ở trong ly rượu của Dương Trường Thắng, nếu đặt ở trong bình rượu, Dương Trường Cung không có khả năng không có chuyện gì.


Huống chi, đi qua rượu còn dư lại trong bình rượu phản ứng sau khi cho chó ăn, cho vui vẻ như trước, không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc.


Nhưng người thứ 3 tiến đến, Dương Trường Cung không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.


“Đúng đó.” Giang thư lại nói: “Vụ án này phi thường hoàn mỹ.”


Đỗ Cửu Ngôn trả hồ sơ về, cáo từ Giang thư lại đi ra, đi tìm Tiêu Tam. Tiêu Tam nhìn thấy nàng hỏi: “Xem qua hồ sơ, nhận hay là không nhận?”


“Ngoại trừ đoạn trường thảo, cái khác không có nghi vấn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tam gia không có tìm được đoạn trường thảo còn thừa lại sao?”



Tiêu Tam nói: “Không có, nhà Dương Trường Cung và nhà Dương Trường Thắng cũng không có. Chuyện này ta còn muốn thẩm thêm lần nữa.”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tam gia người bận đi, ta về.”


Tiêu Tam gật đầu, nói: “Ngươi không nhận?”


“Ta cảm thấy đoạn trường thảo còn thừa lại là then chốt. Tìm được rồi thì có thể định án.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Vậy ta đây thẩm vấn Dương Trường Cung, con mẹ nó còn nháo thỉnh tụng sư, nhìn hắn bây giờ kéo thế nào với lão tử.”


Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, hỏi: “Tam gia, vị Dương Trường Cung này trước kia làm gì? Hồ sơ chỉ nói hắn ra ngoài buôn bán, bán thuốc?”


“Chưng cất rượu.” Tiêu Tam nói: “Hắn dùng sơn tuyền chưng cất rượu, rượu bán cũng không tệ lắm, có chút gia sản.”


Lúc nói chuyện Tiêu Tam đi mấy bước, bỗng nhiên Đỗ Cửu Ngôn đuổi theo, “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta bồi người cùng đi thẩm.”


“Thế nào, ngươi sẽ không có hứng thú chứ?” Tiêu Tam đắp bả vai của nàng, cười hắc hắc nói: “Nói thật, ta còn thật hy vọng ngươi nhận. Ta tra xong ngươi tiếp một tay, chắc chắn sẽ không có oan giả án sai.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Tam gia sau khi quen biết ta, tư tưởng có tiến bộ rất lớn. Người hiện tại coi như là một người chính trực.”


Tiêu Tam hừ nói: “Ta luôn luôn là một người chính trực.”


Bookwaves.com.vn

Hai người đi lao phòng, Dương Trường Cung nhốt tại gian đầu, người rất táo bạo, qua lại trong phòng giam, thường thường dừng lại đấm tường, nói nhao nhao ồn ào.


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá đối phương, hơn bốn mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, rất khôi ngô. Tướng mạo chính là cho người một loại cảm giác không dễ chọc.


“Ngươi ồn ào gì thế cái gì.” Tiêu Tam đạp cửa một cước, phát sinh động tĩnh rầm một tiếng, “Chờ đại nhân khai đường định tội của ngươi xong, lão tử xem ngươi còn nháo thế nào.”


Dương Trường Cung hô: “Tam gia, ta thật không có hạ độc.”


“Ngươi tới nói cho ta biết, hai người các ngươi uống rượu, ngươi con mẹ nó không hạ độc, vậy là ai hạ?” Tiêu Tam nói.


Dương Trường Cung lắc đầu, “Tam gia, ta nếu như biết ta sẽ nói cho ngươi biết.” Lại nói: “Tam gia, có chuyện ta muốn nói với ngươi.”


Tiêu Tam nhìn hắn.


“Chúng ta từ buổi trưa bắt đầu uống rượu, uống một vòng đều có điểm say, hai người chúng ta đều ngủ một hồi. Liền, liền ghé vào trên bàn ngủ.”


“Đại khái ngủ bao lâu ta cũng không có tính, phản chính mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại tiếp tục uống, sau đó hắn, hắn liền chết.” Dương Trường Cung nói: “Có phải là lúc chúng ta ngủ, có người tiến đến hạ đoạn trường thảo trong ly rượu của hắn hay không?”


“Vậy trong thôn, ngươi cảm thấy ai sẽ giết hắn?” Tiêu Tam hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Tam một mắt, Tiêu Tam phát hiện, có chút ngượng ngùng trừng nàng một mắt, “Nhìn ta làm gì.”



“Tam gia thật nghiêm cẩn.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.


Tiêu Tam ho khan một tiếng.


“Có, có a.” Dương Trường Cung nói: “Trong thôn Trường Yêu, Trường Đường hắn đều từng đánh nhau. Đúng rồi, Trường Đường còn là xích cước đại phu, năm nào cũng phơi thảo dược.”


“Loại cây cỏ độc chất này, chúng ta đều biết, ai có thể không có việc gì lấy về nhà, huống chi trong nhà còn có hài tử, nếu là không cẩn thận để hài tử ăn, đó cũng không phải hối hận chết sao.” Dương Trường Cung nói: “Tam gia, người tin ta, ta thật không có hạ độc hắn, nhà ta căn bản không có đoạn trường thảo.”


“Dương Trường Đường cũng huynh đệ ngũ phục của là các ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Trong các thôn lớn thông thường, đồng tông đồng tộc đều lấy bối phận để đặt tên.


Dương Trường Thắng, Trường Cung, Trường Đường cũng đều là đường huynh đệ chữ lót “Trường”.


“Đúng!” Dương Trường Cung đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, hắn sớm đã thấy, chỉ là không rõ ràng lắm thân phận của đối phương, cũng không dám hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, Tiêu Tam rất nghiêm túc nhìn nàng, “Ngươi cảm thấy cần đi tra Dương Trường Đường một chút?”


“Ta cảm thấy có thể.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Nơi đi đi tới tới của thảo dược phải biết rõ ràng.


Tiêu Tam lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, “Vậy thì thật là tốt, ngươi theo ta đi một chuyến.”


“Tam gia, người đây là ép buộc a.” Đỗ Cửu Ngôn bị Tiêu Tam kéo đi ra ngoài, Tiêu Tam nói: “Ngươi không phải nhàn rỗi sao, vừa lúc cùng đi với ta.”


Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, nói: “Ta bồi người đi thăm dò, ta đây không bằng nhận tụng án, tốt xấu ta còn có tụng phí lấy, không làm không công a.”


“Ngươi không sợ thua?” Tiêu Tam hỏi: “Dương Trường Cung là hung thủ!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn là người mang tội giết người, ta liền làm biện hộ có tội, hắn là vô tội ta liền làm biện hộ vô tội, những thứ này không làm khó được ta.”


“Được, ở loại chuyện này ta không tranh với ngươi, tiểu tử ngươi quả thật có năng lực. Trước đây may không cho ngươi làm bộ khoái, không thôi mai một nhân tài.” Tiêu Tam vừa đi vừa hỏi: “Nói với ta chút chuyện ở kinh thành, nhìn thấy thánh thượng không?”


“Nhìn thấy thái hậu nương nương.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tiêu Tam vẻ mặt ngưỡng mộ, ê ẩm nói: “Vẫn là tụng sư tốt, loại bộ khoái này như chúng ta, cả đời đều là hạ cửu lưu.”


“Cường long áp không qua bọn rắn độc.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ở Thiệu Dương, Tiêu Tam người không hạ cửu lưu.”


Tiêu Tam nở nụ cười, tìm ngựa cho Đỗ Cửu Ngôn, hai người đi Dương gia trang.


—— lời nói ngoài ——


Không nên quá tưởng niệm tiểu yêu tinh, hắn chạy đi cũng là cần thời gian!