Đại Tụng Sư

Chương 174: Chương 174: Giống Mô Giống Dạng





Q1 – CHƯƠNG 174: GIỐNG MÔ GIỐNG DẠNG


Dịch giả: Luna Wong


“Không cần, ta tùy ý ngồi một chỗ là được.” Lưu Vanh Cần chắp tay, lại cười nói: “Phó gia không có mời ngươi làm tụng sư nguyên cáo sao?”


Đỗ Cửu Ngôn thở dài, nói: “Tiên sinh chẳng biết, là Lưu đại nhân không cho phép ta lên đường, bởi vì hắn sợ ta thắng hắn.”


Về chuyện đánh cuộc, Lưu Vanh Cần biết đến, hắn hơi gật đầu, “Hôm nay tụng sư thất tinh viện của Yến kinh đến biện, cũng có thể kiến thức một phen.”


Yến kinh tụng hành sao? Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, chắp tay một lần nữa ngồi xuống.

Sau nàng, sắc mặt Tiết Nhiên xanh mét, phất bào ngồi ở sau bọn họ, đám người Chu Nham cùng các vị học sinh quy củ ngồi ở sau cùng, nghe biện tụng.


“Thăng đường, đưa bị cáo Nghiêm Trường Điền.” Quế vương vỗ kinh đường mộc, lập tức Nghiêm Trường Điền từ phía sau bị áp lên, giam bảy ngày cả người Nghiêm Trường Điền gầy một vòng, tiến lên quỳ xuống, hành lễ nói: “Học sinh Nghiêm Trường Điền khấu kiến Lưu đại nhân.”


Nguyên cáo Phó Vũ chỉ có một đệ đệ, tuổi rất nhỏ, không có mời lên đường, nên quan phủ mời đường huynh Phó Vũ thay lên đường.


Trước hai nhà cũng không lui tới, quan phủ đi nhà bá bá Phó Vũ, bá mẫu lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt không muốn đứng ra, nhưng đường huynh của Phó Vũ lại đồng ý, nên ngày hôm nay quỳ gối trên công đường là đường huynh của Phó Vũ và Phó Kiều.


Phó Nguyên Ngô học sinh của Tây Nam tụng hành


“Phó Nguyên Ngô.” Quế vương nói: “Ngươi nói một lần tình huống lúc đầu.”


Phó Nguyên Ngô chắp tay hành lễ, logic rõ ràng nói rõ ràng chân tướng của án, Quế vương vỗ kinh đường mộc, nói: “Dẫn Cao Kim tới.”


Cao Kim lên đường.


Quế vương hỏi: “Ngươi nói rõ ràng, lúc đầu ngươi là đến nhà Phó Vũ lúc nào, vừa bao lâu rời đi.”


“Tiểu nhân và Phó Vũ hẹn nhau đúng giờ tuất, giờ tuất canh ba tiểu nhân ly khai nhà nàng, một chén trà nhỏ về đến tiệm, sau đó hỏa kế trong cửa hàng của tiểu nhân có thể làm chứng.” Cao Kim nói.



Quế vương gật đầu, “Được, ngươi lui sang một bên.”


Cao Kim lui ra, Quế vương nhìn về phía Nghiêm Trường Điền, “Đêm đó, ngươi cùng ba vị bằng hữu của ngươi ở Đức Khánh lâu uống rượu, tiệc rượu tan lúc nào, ngươi từ đường nào về nhà?”


“Đêm đó tiểu nhân uống nhiều rượu, nên chóng mặt, liền trực tiếp dọc theo Thiệu Dương đi phía nam về nhà.”


Quế vương cười lạnh một tiếng, hô: “Mang Lý Tứ!”


“Ngươi nói, đêm đó tầm giờ tuất canh ba ngươi nhìn thấy gì?” Quế vương nói.


Gần đây Lý Tứ ở tại nha môn, ăn tuy tốt nhưng ngủ không ngon, người cư nhiên gầy một ít, hắn tiến lên đây dập đầu nói: “Đêm đó giờ tuất canh ba tiểu nhân xuất môn dọn phân, ở lộ khẩu chữ đinh Nhị Đường hạng, thấy Nghiêm đại quan nhân hái một đóa nguyệt quý hoa, quẹo đến Tứ Đường hạng.”


Quế vương gật đầu.


Nghiêm Trường Điền hơi biến sắc mặt, quay đầu lại nhìn thoáng qua tụng sư của mình.

Tụng sư của hắn lắc đầu với hắn, ra hiệu hắn an tâm một chút chớ nóng.


Bookwaves.com.vn

“Nghiêm Trường Điền, ngươi đêm đó ly khai Đức Khánh lâu căn bản không phải đi về phía nam, mà là phía bắc Nhị Đường hạng, đi ngang qua còn hái một đóa nguyệt quý, ngươi đến cửa nhà Phó Vũ. Lúc đó nàng vừa lúc tiễn Cao Kim ly khai, đang muốn đóng cửa ngươi xuất hiện.”


“Ngươi thả nguyệt quý, ép buộc Phó Vũ dự định đóng cửa nghỉ ngơi nhận sinh ý của ngươi. Nhưng thân thể ngươi không tốt, hành phòng hữu tâm vô lực, nên ngươi phục dụng đông trùng hạ thảo tiên hoàn.”


Quế vương để bình thuốc lên bàn, cùng với một dược hoàn.


“Mảnh sứ vỡ này cũng dược hoàn, chính là tìm được trong phòng Phó Vũ.” Quế vương nói: “Trừ thứ này ra, còn một cúc áo của ngươi, cũng rơi ở trong phòng, cúc này vừa vặn ăn khớp với trực chuyết tìm được trong thư phòng nhà ngươi.”


Hoàng thư lại nhất nhất biểu diễn chứng cứ.


“Ép buộc người khác, dùng thủ đoạn cực kỳ biến thái ác liệt dằn vặt người chết, dồn nàng chết thảm. Sau đó ngươi cũng không đi báo án, mà là thu thập một phen như không có chuyện gì xảy ra về đến nhà.”


“Nghiêm Trường Điền, ngươi quả thực lãnh huyết súc vật, xem mạng người như cỏ rác, không xem luật pháp ra gì.”



Quế vương mắng.


Nghiêm Trường Điền khóc lóc kể lể, hô: “Đại nhân, học sinh oan uổng a!”


Đỗ Cửu Ngôn uống trà, khóe môi nhếch lên cười, không nghĩ tới Quế vương không điều sau khi lên đường, còn giống như thế a.


Từ cạn tới sâu, trật tự rất rõ ràng.


Xem ra, tụng sư Nghiêm phủ mời tới sắp lên đường.


Quả nhiên, trước khi Quế vương mở miệng, tụng sư Nghiêm Trí thỉnh tiến lên một bước, chắp tay nói: “Học sinh Quý Trọng Ngạn, khấu kiến đại nhân.”


Quế vương tức giận đánh giá Quý Trọng Ngạn, có lệ ừ một tiếng.


“Học sinh thụ Nghiêm Trường Điền nhờ vả, hôm nay lên đường, biện có tội cho Nghiêm Trường Điền, còn thỉnh đại nhân cho học sinh thời gian, nghe học sinh biện tụng một hai.” Quý Trọng Ngạn rất khách khí, lễ phép chu toàn nói.


Lúc này Quế vương rất ghét tổ sư gia, đang tốt tự dưng định mấy cái quy củ thúi này, trên công đường nên là quan định đoạt!


Cũng là bởi vì những quy củ thúi này, mới nuôi ra được một tụng sư để kẻ khác chán ghét như Đỗ Cửu Ngôn.


“Nói đi, nếu là biện tụng có tội, tốc độ cũng nhanh chút.” Quế vương không nhịn được nói.


Sát vách, các thính giả đều chính sắc đứng lên, chăm chú nghe biện tụng trong chính đường.


Ngoài nha môn, dân chúng cũng nín hơi ngưng thần, muốn xem năng lực của tụng sư Yến kinh tụng hành.


“Vâng.” Quý Trọng Ngạn đang ngồi nhất nhất chắp tay, triển khai tụng sư bào ngoài xanh trong trắng, mặt vì tuổi còn trẻ mà tự tin kiêu ngạo, hắn nói: “Hôm nay học sinh biện tụng, có hai điểm.”


“Một, theo hồ sơ của nha môn điều tra, người thỉnh tụng ta từng vào nửa tháng trước, cũng chính là mười sáu tháng bảy, đi qua nhà người chết, lúc đầu, hắn cũng đang mặc trực chuyết đạm lam sắc này, sau khi trở về phát hiện, y phục của hắn rớt một nút. Có lẽ là đệ đệ người chết cảm thấy cái nút áo đẹp, vẫn giữ lại chơi. Tiểu hài tử, lại có chút quái gở, giữ lại một cúc áo xinh đẹp để chơi, là chuyện quá bình thường.”



“Nên, học sinh cho rằng, bộ y phục này và cúc áo bị rơi, cũng không thể chứng minh duy nhất, người thỉnh tụng ta đã từng đi qua nhà người chết vào ngày đó, và phát sinh qua quan hệ với nàng.”


“Hai, đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn, lại là một loại thuốc bổ dưỡng được Thiệu Dương y quán bán ra ngoài, chỉ cần ngươi có tiền, có thể đi mua một lọ. Người thỉnh tụng ta mặc dù cũng có, nhưng cái này cũng không có thể chứng minh là của người thỉnh tụng ta, chỉ có thể nói rõ, đêm đó sau khi Cao Kim rời đi, người đến kia cũng ăn loại dược hoàn này, mà không có khả năng chứng minh duy nhất, lọ thuốc này của người thỉnh tụng ta.”


Hắn chưa nói xong. Quế vương cười lạnh một tiếng cắt đứt lời của hắn. “Như vậy, nguyệt quý hoa giải thích như thế nào. Một chứng cứ ngươi nói là vừa khớp, lúc này ba chứng cứ cùng một chỗ, nếu vẫn là trùng hợp, đó là xảo ngôn lệnh sắc, đổi trắng thay đen.”


Đỗ Cửu Ngôn nghe âm thầm gật đầu.


“Nghiêm Trường Điền, ngươi nói cho đại nhân, đêm đó ngươi rốt cuộc đi làm cái gì.” Quý Trọng Ngạn nói.


Nghiêm Trường Điền trả lời: “Hồi đại nhân, đêm đó học sinh quả thực đi qua Nhị Đường hạng, nhưng. . . Nhưng cũng không có vào nhà Phó Vũ, mà là về nhà.”


“Đại nhân, người thỉnh tụng ta quả thực về nhà, việc này ngươi ở Nghiêm phủ cũng từng hỏi Nghiêm phu nhân, lời của nàng cũng ghi lại trong hồ sơ. Đại nhân có phải đã quên việc này hay không, nên giờ khắc này lại quên nói.” Quý Trọng Ngạn nói.


“Người thỉnh tụng của ta, đêm đó có chứng nhân thời gian.”


Bookwaves.com.vn

Quế vương hé mắt, đang muốn, Cố Thanh Sơn từ hậu đường đi ra, đưa cho Quế vương một cái toa thuốc, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Là Đỗ Cửu Ngôn để ta cho người, đây là phương thuốc đại phu xem bệnh cho Liễu phu nhân khai. Năm đó Liễu phu nhân sinh nữ nhi từng khó sinh, nên vẫn lưu bệnh ẩn không tiện nói ra, mỗi tháng quỳ thủy tới vào giữa tháng, đều phải uống thuốc điều trị, nếu không sẽ đau bụng khó nhịn, khó có thể chống đỡ.”


“Chứng cớ trọng yếu như thế, vì sao không sớm lấy ra một chút?” Quế vương cả giận nói.


Cố Thanh Sơn ho khan một tiếng, nói: “Là. . . Là Đỗ Cửu Ngôn nói chờ người kinh ngạc mới đưa cho người.”


“Ngươi là người của người nào?” Quế vương chất vấn.


Cố Thanh Sơn gãi gãi cái cổ, trả lời: “Hắn nói, nếu như ta phản bội, hắn còn chứng cứ, cũng sẽ không giúp người.”


“Cút!” Quế vương đuổi Cố Thanh Sơn đi, vừa quay đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Trường Điền, hỏi: “Ngươi xác định đêm đó ngươi về đến nhà giữa giờ tuất canh ba và giờ hợi, ngủ ở trong phòng phu nhân ngươi Liễu thị?”


Nghiêm Trường Điền gật đầu xác nhận.


“Hai người hành phòng xong, một khắc đồng hồ thời gian?” Quế vương hỏi.


Nghiêm Trường Điền trả lời: “Vâng, lúc đầu học sinh đã nói, là đại nhân không tin học sinh.”


“Hiện tại ta như trước không tin ngươi.” Quế vương vỗ phương thuốc lên bàn, “Cầm đi cho hắn xem!”



Hoàng thư lại bắt đầu đưa phương thuốc cho Nghiêm Trường Điền. Người đọc sách ít nhiều hiểu chút dược lý, Nghiêm Trường Điền mặc dù ngu nhưng cũng là xuất thân cử nhân, sau khi xem xong trên mặt hắn nhất thời không có huyết sắc, Quý Trọng Ngạn ngưng mi cầm phương thuốc, mâu quang hơi trầm xuống.


“Lúc đầu bổn quan là hỏi ngươi có hành phòng hay không, bổn quan còn hỏi nha hoàn trong phòng ngươi, phu thê ngươi hành phòng kết thúc lúc nào để bọn họ múc nước.” Quế vương nói: “Nha hoàn của ngươi nói tầm giờ tý, xem ra, đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn của ngươi hiệu quả rất tốt a. Không chỉ không tệ, còn cho ngươi phát rồ, ở lúc quỳ thủy của phu nhân ngươi tới, hành phòng với nàng.”


“Nghiêm Trường Điền, ngươi còn xạo thêm từ nữa, bổn quan liền đánh ngươi cho tới khi nhận tội tại đường!” Quế vương rất tức giận, hắn rốt cuộc nhận án tử quỷ gì, một hồi hành phòng một hồi lấy nước, bừa bộn, thực sự buồn nôn.


“Đại nhân, học sinh oan uổng. . . Oan uổng a.” Nghiêm Trường Điền dập đầu.


Quý Trọng Ngạn không cho Nghiêm Trường Điền nói nữa, mà là chắp tay nói: “Đại nhân, học sinh không có dị nghị với thẩm tra xử lí mới vừa rồi của người, Nghiêm Trường Điền quả thực tồn tại hiềm nghi trọng đại.”


Hắn vừa nói, trong ngoài ồ lên, mọi người không có đoán được Quý Trọng Ngạn cư nhiên trực tiếp thừa nhận Nghiêm Trường Điền có tội.


Ngay cả Nghiêm Trường Điền và Nghiêm Trí ngoài cửa đều kinh ngây người, không dám tin nhìn Quý Trọng Ngạn.


“Ngươi thấy thế nào?” Lưu Vanh Cần nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn chà xát tay, đứng lên, nói: “Tiên sinh, chờ ta thắng một vạn lượng, ta nhất định mời người ăn cơm.”


“Ngươi đây là. . .” Lưu Vanh Cần không hiểu nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn giật giật cái cổ, giật giật chân, nhất phó muốn đánh nhau, “Bữa ăn chính tới. Nhưng ta không muốn có người ở địa bàn Thiệu Dương, ăn bữa chính của ta.”


Lúc nói chuyện nàng một cước đá mở cửa phòng, nghênh ngang đi ra.


Bên trong gian phòng mọi người mạc danh kỳ diệu, Chu Nham ngưng mi nói: “Hắn lại dự định làm náo động!”


“Không nên có kết luận quá sớm.” Lưu Vanh Cần lắc đầu, chỉ chỉ sát vách, “Các ngươi nghe!”


Mọi người chăm chú nghe, Đỗ Cửu Ngôn nói bữa ăn chính của Quý Trọng Ngạn, rốt cuộc là cái gì.


—— lời nói ngoài ——


Mau tới khen ta một cái môn tiểu yêu tinh, hắn bất ma người thời gian, vẫn là rất nhưng nại.


Thông minh cửu gia + tinh minh củ cải nhỏ + mệt nhọc tiểu yêu tinh, chính là vui sướng người một nhà.