Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 93: Điêu khắc gặp nhau




Cắt đục đá giằng co hết ba ngày, đàn ông trong tứ hợp viện tất cả đều ra trận cắt hơn hai mươi bốn khối len dạ, cuối cùng ra ba mươi hai khối nguyên thạch, trong đó có mấy khối len dạ có hai hay ba khối len dạ.

Nhìn ba mươi hai khối nguyên thạch này, thực khiến người khác hoa mắt, thế nhưng lại có một cái hình đồng, hoặc là khác loại thủy hoặc là khác màu sắc, ba mười hai khối nguyên thạch có bốn khối loại thủy tinh, lớn nhất bất quá bằng hai cái nắm tay, nhỏ nhất chỉ cỡ ngón cái, bảy cái ngọc bích loại băng, mười lăm cái loại băng nhu, còn lại là loại nhu, màu sắc cũng nhiều dạng, nùng dương lục, chính dương lục, diễm dương lục, tình lục, lục nhẹ, lan lục mỗi màu đều có, ngoài ra còn có tím xanh, hồng phỉ, hoàng phỉ, mặc thúy, chỉ là mấy cái này thì thủy loại không tốt, làm đồ trang sức thì còn hơi kém một chút, làm vật trang trí thì lại không tồi, dù sao kích cỡ của mấy cái này đều khá lớn.

Trong ba mươi hai khối nguyên thạch khối nhỏ bằng ngón cái là loại thủy tinh chính dương lục, là giá trị cao nhất trong số bảy ngọc bích. Ngọc bích loại thủy tinh ánh huỳnh quanh lục nhẹ, ngọc bích loại thủy tinh ánh huỳnh quang tình lục, ngọc bích loại thủy tinh ánh hùng quang mạnh giá trị cũng không thấp, nhìn thấy mấy cái ngọc bích này sơ qua cũng không quá khác thủy tinh.

Lại nhờ Mập ca giúp tìm một vị sư phụ mài ngọc, trực tiếp mời ông về nhà, dù sao phải gia công nhiều ngọc như vậy cũng phải tốn một đoạn thời gian, lần này mời là sư phụ Tô, vị sư phụ này tuy rằng không nổi danh bằng người lần trước, nhưng tay nghề cũng không tồi, kỳ thật giờ chế tác ngọc thực dễ dàng, vì có máy móc hỗ trợ, có thể bớt không ít thời gian, lần trước vì toàn bộ là chế tác thủ công nên mới tốn nhiều thời gian như vậy, giờ đa số sư phụ mài ngọc đều dùng máy móc.

Mua một bộ công cụ mài ngọc đặt ở đông viện, việc mài ngọc cũng thực hiện ở đó.

Sư phụ thủ công là sư phụ Trương, sư phụ Trương mang theo hai người đệ tử, lúc trước gia công ngọc là tay nghề miền nam, miền bắc cũng có thợ, miền bắc khí thế, miền nam tinh xảo, nếu so ra thì miền nam tệ hơn miền bắc, bất quá miền nam chú trọng chi tiết. Theo Thước Nhạc, ngọc bích trong nhà chất lượng cũng không quá tốt, đương nhiên cần tinh xả, mới bán tốt giá, hơn nữa gia dụng của chính mình thì cũng cần cẩn thận mới tốt.

Sư phụ Trương mang theo đệ tử dùng ba ngày thiết kế cắt ngọc bích, lại nói cắt ngọc bích cũng là một môn kỹ thuật, nếu cắt tốt sẽ làm được nhiều thứ hơn, nếu không sẽ lãng phí.

Sư phụ Trương phân ngọc bích theo cấp bậc, ban đầu chế tác là một khối nguyên thạch loại nhu nùng dương lục, cũng có ý luyện tập, thầy trò ba người phân công hợp tác, cộng với máy móc tiên tiến, mấy chục đôi vòng tay chỉ cần năm ngày đã làm xong, nhìn hơn bốn mươi đôi kích cỡ khác nhau Thước Nhạc cũng thực khiếp sợ, quả thực là quá nhanh.

Lô vòng tay này, chỉ có hai đôi không mãn sắc, với mười hai đôi mãn lục da hổ, giá cả từ thấp tới cao, bất quá lục da hổ cũng rất được yêu thích.

Thước Nhạc đi theo quan sát vài ngày cũng không để ý nữa, tuy cậu thích điêu khắc, nhưng lại không có hứng thú với việc dùng này, lúc nhàn rỗi tự mình cắt mấy khối nguyên thạch, chính mình suy nghĩ khắc cái gì, tùy tính, muốn khắc cái gì thì khắc cái đó, không vài ngày trên bàn đã bày không ít bí đỏ, củ cải, cà chua, rau dưa v…v…, hoặc là động vật hay nhân vật phim hoạt hình, nho nhỏ đáng yêu, mười mấy cái xuyến lại thành móc khóa hoặc treo di động cũng tốt.

Vốn Khúc Phàm thấy trên xe chỗ cửa kính treo mấy chuỗi bình an cũng vui vẻ, kết quả phát hiện Thước Nhạc dường như muốn nghiện, về nhà liền tịch thu công cụ của cậu, không để cậu tốn sức, bắt cậu đi qua đi lại một chút. Ở nhà hoài cũng không tốt.

Thước phụ Thước mẫu cùng bạn cũ cùng thôn năm xưa đi thăm chốn xưa, đã đi ba ngày, mẹ của Phương Chí Minh tới, Khúc mẫu là chị em lâu năm của bà, mấy ngày nay đều đi với bà. Quả Quả mấy hôm trước cùng thầy đi tham gia thi vẽ thanh thiếu niên nhi đồng Bắc Kinh, đạt giải nhất, nhân dịp thời tiết mát mẻ, Thước Nhạc định dẫn cậu bé đi vườn bách thú, đi viện hải dương xem cá heo sư tử biển biễu diễn, nếu đủ thời gian, còn có thể xem gấu trúc.

Khúc phụ lo lắng hai người, liền đi theo, nửa năm nay thân thể của Khúc phụ bọn họ đều rất khỏe mạnh, thể trạng cứ như thanh niên ba mươi tuổi vậy, tóc đen sáng bóng, nhìn chỉ cỡ bốn mươi.

Thước Nhạc và Quả Quả giống nhau, quần đùi áo thun, áo pull trắng, đội mũ che nắng xanh, Thước Nhạc mang theo kính mát. Ba người lái xe đi một lúc thì tới cửa tây của vườn bách thú, vì đang nghỉ hè nên vườn bách thú rất đông người.

“Ba ba, đây là cá mập sao? Sao lại nhỏ vậy.”

“Đây là cá mập con chưa lớn lên.”

“A, vậy khi trưởng thành nó sẽ lớn như Bụi Bụi sao. Thực lâu rồi con không gặp Bụi Bụi, con nhớ nó.” Quả Quả buồn nói, Bụi Bụi là một con cá mập trong không gian của Thước Nhạc, tuy là cá mập nhưng lại rất có linh tính, rất thích Quả Quả, còn mang theo cậu bé bơi trong biển.

“Dạo này không thể đi thăm Bụi Bụi, sau này dẫn Quả Quả đi gặp nó.” Động vật trong không gian có một tỷ lệ biến hóa nhất định, Thước Nhạc cũng phát hiện mấy con vật khá thông minh ở biển, từ đó khi đến bắt cá đều rất cẩn thận.

Cậu bé gật đầu mạnh “Được rồi, còn phải nói Bụi Bụi mang theo Quả Quả bơi nữa.”

Thăm quan viện hải dương xong, lại xem cá heo biểu diễn, Quả Quả xem rất đã mắt, còn chuẩn bị vào trong không gian huấn luyện quân đoàn hải dương của nó.

Buổi chiều đi xem gấu trúc, có lẽ là do thời tiết nóng, gấu trúc đều khó chịu, không có sức sống, khiến mọi người thực thất vọng. Thấy gấu trúc tròn vo mập mạp, Thước Nhạc cũng có ý muốn ôm về, nếu trong không gian có rừng trúc, gấu trúc hẳn là thực nghịch ngợm. Đáng tiếc chỉ là vọng tưởng.

Đi dạo vườn bách thú xong, ba người có chút mệt, gọi điện thoại cho Khúc Phàm, buổi tối không về nấu cơm, đi cửa hàng thịt nướng ăn, thời tiết này ăn thịt nướng có thể thượng hỏa, thời tiết gần đây quá nóng ở nhà đều nấu đồ ăn thanh nhẹ là chính, giờ gần thu, buổi tối ăn chút thịt nướng uống bia ướp lạnh cũng là một cách hưởng thụ. Thịt dê nướng, cá hình thông (1), canh nội tạng (2).

Có lẽ là ăn quá nhiều thịt nướng nên Thước Nhạc có chút nóng, Khúc phụ thì nói chuyện hăng say, Quả Quả cầm đũa ăn dầu dính đầy miệng, cậu nói đi ra ngoài cho thoáng, buổi tối lập thu khí trời mát mẻ, gió nhẹ thổi tan hơi nóng. Cảnh đêm trên cầu bạc, mặt nước bình lặng của Shichahai (1 danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Trung Quốc ở phía bắc trung tâm Bắc Kinh), tất cả đều khiến người ta mê muội. Trong không gian có rất nhiều cảnh đẹp, nhưng Thước Nhạc vẫn cam thấy thế giới bên ngoài chân thật hơn, không quan quá tĩnh lặng.

“Thước Nhạc!” Tiếng gọi vui vẻ vang lên sau lưng cậu.

Kinh ngạc nhìn người tiến tới, do dự nói “Phí Dương?”

“Ha ha, là anh.” Lấy mũ và kính mắt xuống, lộ ra khuôn mặt thật của mình. Nói thật vào buổi tối mà đeo kính râm thì có chút kì quái, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo anh thực nổi tiếng.

Cười nói “Sao anh lại ở đây?” Chính mình nhất thời thế nhưng lại có cảm giác kinh hỉ.

“Lại đây ăn cơm. Còn em? Cũng tới đây ăn sao?” Quen Phí Dương gần một năm, liên lạc nhiều lần, trong lòng cũng không quá muốn có tiếp xúc quá nhiều với người nổi tiếng, Phí Dương không phải là một người đáng ghét, người này rất hài hước, đôi khi tâm sự trên mạng, hoặc là gửi tin nhắn, có càu nhàu có đùa giỡn, nhưng không thường gặp mặt, chỉ hẹn đi ăn hai lần, tuy vậy Thước Nhạc vẫn xem anh là bạn.

“Gần đây họp báo quá nhiều, vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, ban ngày không thể ra ngoài, chỉ có buổi tối mới lẻn đi, phải biết là giờ đi dạo phố cũng là một chuyện rất nguy hiểm đối với ta.” Phí Dương bất đắc dĩ cười khổ.

Nhíu mày “Anh đang khoe với em là mình nổi tiếng bao nhiêu sao?” Phí Dương thật sự đang rất nổi, hai tháng trước bộ phim của anh thành công khiến anh chuyển từ thần tượng sang thực lực phái, không ít lời mời, fan cũng tăng nhiều.

Phí Dương cười nói “Nếu em làm diễn viên khẳng định còn nổi hơn tôi. Đến lúc đó em chỉ cần đứng một chỗ cũng được.” Trước kia hai người cũng từng thảo luận đề tài này trên mạng, anh từng khuyên Thước Nhạc vào giới giải trí, điều kiện bên ngoài của cậu thật sự là quá tốt.

“Em cũng không thích nổi bật dưới ánh đèn như anh.”

Nghe nói thế Phí Dương cũng nở nụ cười “Đúng rồi anh đang định nói chuyện này với cậu. em cẩn thận với Trương Thiến, nghe bạn bè trong giới nói, Trương Thiến từng đề cập tới em trước mặt người khác, cứ như cô ta rất si tình với em vậy, nếu em thấy cô ta thì cách xa chút, giờ không giống trước, giờ cô ta cũng coi như có tiếng trong giới, không chuẩn còn định làm chuyện gì đâu.” Trong giới giải trí có đủ thứ chuyện, có một số người chỉ vì nổi tiếng chuyện gì cũng có thể làm, lúc trước Trương Thiến từng đề cập cậu trước mặt truyền thông, giờ sự nghiệp của cô ta đi lên, không chừng còn định lấy Thước Nhạc làm đá kê chân, dù sao con gái si tình luôn khiến người khác đồng tình.

Nói không chán ghét cô ta thì cũng giả, Trương Thiến quả thật là rất biết diễn, lần trước truyền thông đắp nặn cô ta thành một cô gái sinh tình khiến người ta thương tiếc, Thước Nhạc tuy không làm gì, nhưng cũng có báo chí nhỏ ám chỉ cậu là một người đàn ông xấu xa, cũng may khi đó cô ta không quá được chú ý, chuyện không lớn, giờ nhắc lại thì rất phiền, dù sao giờ Trương Thiến cũng coi như là diễn viên nổi tiếng.

Cau mày nói “Liên quan gì tới em? Sao em lại xui xẻo thế kia chứ.”

Phí Dương cười ha ha “Vì để được chú ý, tin tức rất quan trọng, không có tin mới thì tạo ra tin mới. Cho nên em vẫn phải cẩn thận.”

“Được rồi, diễn viên nổi tiếng giờ phải làm gì thì làm đi, em phải đi về.” Thấy Khúc Phàm ba người đi ra, Thước Nhạc vẫy tay tạm biệt.

Phí Dương đứng đó nhìn Thước Nhạc đi về phía người đàn ông kia, tình yêu tới quá muộn, chỉ còn lại chua sót.

“Ai vậy?” Khúc Phàm nhìn bóng người đứng trong bóng tối.

Quay đầu lại nhìn, vẫy tay “Là Phí Dương. Anh ấy đi dạo.”

Cười “Anh thấy cho dù cậu ta đi ra ngoài vào buổi tối cũng không an toàn.” Nghe thấy vài tiếng hét, siêu sao lại bị phát hiện.

“Ha ha, làm ngôi sao cũng không dễ a.” Trong mắt hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa.