Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 92: Cắt thạch




“Quả Quả tới chỗ ba, đừng ở đó hứng bụi.” Bên này bắt đầu giải thạch, thì Quả Quả không biết là từ chỗ nào chạy về, tới trước máy móc đứng nhìn.

Quả Quả chạy lộp bộp tới, tựa người vào Thước Nhạc, “Tránh ra, nóng quá, qua một bên ngồi đi.” Thước Nhạc ghét nói, song lại không đẩy cậu bé ra.

Quả Quả bĩu môi “Không, con muốn dựa, phụ thân, quạt cho con với.” Nói xong liền chìa khuôn mặt nhỏ nhắn tới trước mặt Khúc Phàm.

Nhéo khuôn mặt bẩn của Quả Quả, “Chơi ở chỗ nào vậy, nhanh đi rửa sạch đi, xong ra ăn dưa hấu.”

“Ăn xong rồi rửa.” Bàn tay đen bẩn vươn sang.

Chát… Khúc Phàm vỗ tay cậu bé “Không rửa thì đừng ăn.”

Tiểu tử nghe xong liền chạy tới chỗ giếng, vừa đi vừa nói nhỏ, phụ thân xấu nhất, “Giữ miếng lớn nhất lại cho con.” Quay đầu lại nói với cả hai.

“Anh đi theo, giúp con đổ nước ra thau, cái gàu rất nặng.” Thước Nhạc dùng chân trần đẩy đẩy đùi Khúc Phàm.

“Rửa trực tiếp trong bồn là được rồi.”

“Nói cái gì vậy chứ, trong bồn còn có lê. Lát nữa còn muốn ăn nữa không.”

Khúc phụ và Thước phụ bận rộn nửa ngày cũng chưa xuống tay, bên này ba người ngồi ăn dưa hấu, nhìn hai người đó mà buồn cười. Lúc này vẫn còn trang chuyên nghiệp.

Khối len dạ đó Thước Nhạc biết, không phải là cái tốt nhất trong đống len dạ, nhưng là cũng nằm ở tầm trung, không biết bên trong có cái gì.

Hai người đều có điểm không biết động thủ thế nào, cuối cùng vẫn là Khúc phụ xung phong nhận, áp đặt hạ, cái gì cũng không có, “Ông cắt miếng lớn chút, ông xem cái gì cũng không có.” Thước phụ vừa tưới nước vừa nói.

“Không phải là do tôi sợ cắt hư sao. Nếu không ông cắt đi.”

“Thôi ông cắt đi.”

Hai giờ trôi qua, rốt cục cắt xong khối len dạ. Là một ngọc bích loại băng nhu, dài 40cm, rộng hơn 30cm, cao 15cm, ngọc bích phân bố bất quy tắc, một bên là đế vương lục, đáng tiếc là đáy là loại băng nhu. Nói ra thì giá của đế vương lục và ngọc lục bảo trong giới ngọc bích cũng không quá rõ ràng, chỉ là ngọc lục bảo thì nhiều màu lam hơn đế vương lục một chút, ở trong tối thì tối hơn đế vương lục chút, nhưng ngọc lục bảo chân chính thì lại là thứ tốt, giống như nhẫn của hai người, đó là chọn từ phần trung tâm của một khối loại thủy tinh lão hãm hại, loại thủy tinh lão hãm hại trong ngọc lục bảo, tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, gọi nó là đế vương trong ngọc cũng không đủ, cũng vì định giá của hai loại không quá rõ ràng, đa số mọi người đều nghĩ rằng đó là hai cách gọi của ngọc loại lục, không quá khác. Hơn nữa vì có bảo thạch ngọc lục bảo, phần lớn mọi người càng thích gọi là đế vương lục.

Khối ngọc bích này dù có một phần là đế vương lục, nhưng nhìn kỹ phía dưới lại là loại băng nhu, thủy loại cũng kém chút, đế vương lục chiếm một phần năm, còn bốn phần năm còn lại thủy loại cũng không tốt.

Thước Nhạc nhìn thấy vẻ thất vọng của người trong nhà khi thấy khối ngọc bích, trong lòng có chút buồn cười, có thể là vì mấy lần trước ngọc bích cắt ra quá tốt khiến cho nhãn giới của mọi người đều rất cao, giờ ngay cả loại băng nhu đều có chút chướng mắt, loại thủy tinh là rất dễ kiếm được sao, chỉ sợ hai mươi mấy khối len dạ trong viện, có thể có một loại thủy tinh đã xem như rất tốt. Hơn nữa khối ngọc bích này rất lớn, cắt thành mấy chục vòng tay cũng không thành vấn đề, lại có thể bán không ít tiền, tiêu dùng trong chuyến đi Myanmar là có thể thu hồi về một ít.

Ăn trưa xong, không để ý tới mọi người giải thạch nữa, Thước Nhạc về hậu viện, ngủ trưa.

Chờ lúc thức dậy đi vào trung viện, thấy trên bàn dài đặt bốn khối len dạ, buổi chiều Khúc Phàm cũng góp vào, tốc độ nhanh không ít.

Đi tới nhìn, một khối lớn nhất là khối giải từ lúc sáng, khối thứ hai là một len dạ cỡ quả bóng rổ, ngọc bích loại nhu tuyết mầu phiêu hoa, cái này thì có chút cảm giác như một tác phẩm nghệ thuật vậy, nếu làm tốt không chừng còn có thể ra máy đôi ngọc bích xuân nhuốm máu đào.

Chuyển hướng về khối ngọc bích chỉ cỡ bàn tay cậu, khối ngọc bích này tuy nhỏ song cũng là loại thủy tinh cực phẩm lục đậm ánh huỳnh quanh. Nếu tính ra thì Thước Nhạc rất thích ngọc bích loại này, lúc trước ở chỗ Mập ca thấy một cái hồ lô có ánh sáng màu đồng dạng, ngọc bích mang ánh huỳnh quang luôn làm cho người ta dễ dàng yêu thích, tình lục nhẹ nhàng, làm thành đồ trang sức khẳng định rất được ưa chuộng, nhưng mà khối ngọc này có chút nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ làm được chín vật trang sức.

“Khối ngọc bích thực khiến mọi người ngạc nhiên.” Khúc Phàm đi tới thấy khối Thước Nhạc đang cầm, “Len dạ của khối này là lớn nhất trong đống len dạ, kết quả cắt ra lại chỉ nhỏ như vậy, thiếu chút nữa thì bỏ lỡ.” Chỉ chỉ cặn len dạ trên bàn, một đống lớn, từ đống đó cắt ra một khối nhỏ như vậy, thực không dễ dàng.

“Ha ha, đừng thấy nó nhỏ, nó lại chính là cái tốt nhất trong mấy khối này đâu.”

Thả ngọc thạch xuống, Thước Nhạc nhìn về khối cuối cùng, một khối ngọc bích loại nhu, có chứa một tím xanh và vàng, phần tím vàng có thể làm đồ trang sức, vàng thì có thể làm thành vật trang trí.

“Anh nói chúng ta cắt ra nhiều ngọc bích thế này giờ giao cho Mập ca xử lý, hay là tìm người làm thành đồ?” Lúc này mới cắt bốn khối, có thể làm không ít đồ.

“Tìm người gia công đi, làm tốt, em chọn một ít lưu lại, còn lại bán đi, cũng không phải quá tốt, chọn cái mình thích giữ lại chơi là được, trong không gian còn lại thì không cần giải.” Trong lòng Khúc Phàm hiểu, nếu Thước Nhạc đem mấy cái này đặt trong viện, khẳng định loại thủy không tồi, coi mấy khối vừa giải xong, tuy không phải thượng phẩm, cũng đáng giá không ít tiền, nói không chừng còn có thể bán ra ngoài kiếm tiền, còn trong không gian thì cứ lưu lại đi. Đỡ phải lấy ra rất nhiều gây sự chú ý.

“Uhm, cứ thế đi.” Đây là cũng biện pháp tốt, nói vậy thời gian này Mập ca cũng đang giải thạch, phỏng chừng không có thời gian giúp bọn họ.