Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 89: Sự kiện hủ nữ




Thước Nhạc hơi hối hận vì đã nói với bố mẹ sớm như vậy, mấy vị người già đối xử với cậu cứ như trẻ con vậy. Lúc thì Thước mẫu lấy ly sữa, khi thì Khúc mẫu cầm quạt hỏi có nóng không, muốn vào bếp còn bị Thước phụ ngăn lại, Khúc Phàm ở bên lại trộm vui vẻ mà không giúp cậu.

Nghĩ thứ hai lại tới trường mới nhẹ nhàng hơn, dạo trước cơ thể cậu không thoải mái, giờ thì tốt hơn nhiều, không có gì bất tiện.

Vì chiều còn có 2 môn, trưa cậu không về nhà, trước kia đều là vào không gian ăn cơm, giờ không được, không gian không thể vào, nhưng tinh thần có thể vào, lấy ra bỏ vào thứ gì cũng không ảnh hưởng, buổi sáng Thước mẫu làm cơm đem theo, rốt cuộc bị bạn học phát hiện, ngươi một miếng ta một miếng, không lâu đồ ăn của cậu đã bị chia hết, cậu cũng không giận, mua một phần cơm chiên dương châu ở căn tin ăn.

Cơm chiên mùi vị cũng không tệ, ngồi ăn từ từ, từ học kì trước số lần cậu tới căn tin bắt đầu nhiều hơn, một tuần có khoảng ba buổi, ba ngày này lại đều tới, nhân dịp giao lưu với bạn bè nhiều hơn, dù sao sau này ít được gặp lại.

Nói ra thì căn tin của Đại học Y so với các trường khác sạch hơn rất nhiều, ít nhất không có chuyện phát hiện ruồi bọ hay gián gì đó trong đồ ăn, nhà trường rất nghiêm khắc về yêu cầu vệ sinh.

Đang cúi đầu ăn cơm thì Lý Duy Gia chọc chọc cậu, quay sang “Có chuyện gì?”

Lý Duy Gia bĩu môi, ý bảo Thước Nhạc nhìn phía cửa.

Theo ánh mắt cậu ta, Trương Tiểu Văn cùng vài nữ sinh đi vào căn tin, Lý Duy Gia muốn cậu nhìn là một nam sinh đi bên cạnh Trương Tiểu Văn, hình như cũng là lớp ba, cậu lại không biết cậu ta tên gì.

“Ai da…ngươi không biết đúng không, Lữ Phi lớp ba đang theo đuổi Tiểu Văn, nghe nói gần đây Trương Tiểu Văn cũng có chút dao động.”

Thước Nhạc đau đầu nhìn Lý Duy Gia, mấy người ngồi bên cạnh còn nháy nháy mắt với nhau, cậu lại không có quan hệ gì với người này.

Đâm đâm đậu trong cơm, đang định nói sang chuyện khác, thì vai bị người vỗ, Lăng Phỉ Phỉ cầm cà mèn đứng ở bên, “Hôm nay sao ngươi lại tới đây ăn cơm? Không phải là vì cô ta đi. Nếu ngươi thật sự có ý để chị giật dây cho.” Cười hì hì đi tới bên cạnh đẩy Khương Phong và Phương Dương qua một bên, ngồi cạnh Thước Nhạc.

Thước Nhạc khinh thường, “Các ngươi cũng đừng vô giúp vui rồi, hai chúng ta không có gì.”

Lăng Phỉ Phỉ ăn miếng cơm “Ta biết, chỉ đùa chút thôi, được rồi nói chính sự với ngươi, vở ghi chép Anh văn cấp bốn còn không?”

Gật đầu “Còn. Ngươi còn chưa qua cấp bốn sao?”

“Ta cho em gái ta mượn, năm nay nó thi, lớp chúng ta chỉ có vở của ngươi là ghi rõ ràng nhất. Cái của ta đã ném từ lâu rồi.”

“Được thôi, đợi lát nữa ăn cơm chiều ngươi theo ta về phòng ngủ lấy. Ta đặt ở đó.”

Lăng Phỉ Phỉ là một nữ sinh rất hoạt bát, trong lớp bọn họ ít nữ sinh, quan hệ với nhau đều rất tốt.

Đang ăn cơm, thì thấy căn tin ồn ào, không ít bạn học cơm cũng không ăn mà chạy ra ngoài, Lý Duy Gia kéo một người bạn lại “Người anh em có chuyện gì vậy?”

“Tòa nhà 5 khu C xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như có người bị giết. Mình cũng không rõ lắm.”

Kiểu này bọn họ cũng không thể ăn tiếp rồi.

Đi tới khu ký túc xá, nhìn phía tòa nhà 5, sinh viên vây quanh mấy vòng, cảnh sát cũng tới, cụ thể thế nào cũng không biết, bọn họ nhìn không tới.

Thước Nhạc ở tòa nhà 4 khu C, từ trên lầu có thể nhìn xuống phía dưới, mọi người về phòng, từ đó nhìn sang, gặp chuyện chắc hẳn là phòng 207 tầng hai, không lâu thì có một khối thi thể từ trong được nâng ra, dùng vải trắng che, nhìn không ra là ai.

Đây là chuyện lớn ở trường, trường thành lập lâu như vậy lại chưa từng xuất hiện chuyện thế này, nhìn xe cảnh sát một chiếc tới một chiếc đi, hẳn là sự việc cũng không đơn giản.

“Ai ai, các ngươi biết người chết là ai sao?” Trâu Hoa chạy từ ngoài vào hét lên.

“Ai?”

“Trương Chí năm ba khoa gây tê”

“Là anh ta sao, anh ta không phải thuộc hội sinh viên sao? Trước đó còn nghe lớp trưởng nói, chức vị trong hội sinh viên đều bị khoa gây tê chiếm, khối thể dục có Trịnh Đào, khối văn nghệ có Lục Giai Dao, Trương Chí lại là phó hội khối tổ chức. Nhưng mà nghe nói Trương Chí có quan hệ với người bên ngoài rất chặt.” Phương Dương ghé đầu nói.

“Được rồi, ít nói vài câu, còn chưa biết sao. Ngươi xác định sao, mà đừng có để cảnh sát để ý ngươi là được rồi.” Lăng Phỉ Phỉ trừng mắt liếc Trương Dương một cái.

“Hừ, trong khoa bọn họ ai chẳng biết, cần ta nói sao.” Phương Dương nhỏ giọng nói thầm cũng không dám lại nói ầm lên nữa.

Mọi người trong phòng nhìn nhau cười, có gian tình a.

Thước Nhạc nhìn một hồi, cũng không thấy có gì đáng xem, chỉ thấy cảnh sát vào vào ra ra, đóng cửa sổ lại, lấy vở tiếng anh trong ngăn kéo ra.

“Thước Nhạc, kia có phải bạn của ngươi không?” Vương Tôn thắc mắc hỏi cậu.

“Ai nha?” Vừa thấy Khúc Phàm đang đi về phía tòa nhà. Anh tới làm gì? Thước Nhạc khó hiểu, trước đó Khúc Phàm đã được chuyển qua cục điều tra bộ hình sự, tuy vẫn là hình sự, nhưng vì lệ thuộc bộ công an, vụ án hình sự bình thường cũng không có anh. Thời gian này chỉ có mấy vụ trọng án, hoặc là những vụ mà địa phương không thể xử lý mới cần bọn họ tiếp nhận, cách vài ngày lại đi công tác một lần.

“Đó thật sự là bạn của ngươi sao. Anh ta thực giàu, đi BMW, quá trâu bò.”

Chuyện này là vì năm trước xe Khúc Phàm bị tông hư, sau đó mua xe, tất cả mọi người bắt anh chọn một cái tính an toàn cao. Trong nhà lại không thiếu tiền.

“Thực có khí thế.”

“Sao hôm nay anh lại tới trường em?” Buổi tối nằm trên giường Thước Nhạc hỏi Khúc Phàm.

“Lần này không chỉ là chuyện giết người, Trương Chí và chủ quán bar Lăng Tiêu có quan hệ không tồi, theo không ít sinh viên lộ ra thì Trương Chí giúp quán bar mua thuốc lắc, tiêu thụ ở vài trường đại học, mấy ngày nay chúng ta đang xem chặt chuyện này, không ngờ cậu ta lại có chuyện. Mấy bữa này tan học em liền về nhà đi.”

“Uhm, anh yên tâm. Em có thể có chuyện gì chứ, chính anh cũng phải chú ý.”

Thước Nhạc biết vụ án mà bộ công an nhúng tay thì không phải chuyện nhỏ.

Trường học quản lý nghiêm hơn nhiều, không điều tra công khai, nhưng cũng được truyền ra ồn ào. Vì có quan hệ với Khúc Phàm, không ít bạn học cùng lớp tìm cậu hỏi thăm, đáng tiếc là cậu cũng không biết nhiều, cho dù buổi tối Khúc Phàm có nói gì cho cậu thì cũng không thể để lộ cho bạn học.

“Tiểu Thước Nhạc, ngươi giấu thực sâu nha!” Vừa vào phòng học, đã bị Lăng Phỉ Phỉ kéo ra ngoài.

“Giấu cái gì sâu?”

“Ha ha, còn giả đò, đây là cái gì?” Lăng Phỉ Phỉ túm tay trái của Thước Nhạc, chỉ chỉ chiếc nhẫn trên đó. “Hôm qua ta thấy cảnh sát Khúc trên tay cũng đeo nhẫn, giống cái của ngươi như đúc. Ngươi còn gì muốn nói.” Lăng Phỉ Phỉ cười giống như mèo trộm được cá vậy.

Thước Nhạc ngây ngẩn cả người, không biết trả lời thế nào, phủ nhận không được, khẳng định lại không được.

Lăng Phỉ Phỉ thấy nét mặt của cậu liền biết mình đoán đúng rồi, “Ha ha, rốt cục bị ta bắt được, nói một chút đi, sao lại che miệng của ta.”

Nhìn bộ dáng của cô không có vẻ gì là phản cảm, Thước Nhạc cũng bất đắc dĩ “Được rồi, đại tỷ ngươi nói phải làm thế nào liền làm thế.”

Ha ha ha… Lăng Phỉ Phỉ vẻ mặt nữ vương “Tốt lắm, ngươi yên tâm ta không bắt ngươi làm gì, ha ha, tìm thời gian chúng ta tốt tốt tâm sự là được rồi, để ta hiểu biết một chút về cuộc sống phu phu của các ngươi, ta rất có hứng thú với chuyện này a.”

Ra thế, là một hủ nữ ẩn giấu.