Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 72




Còn hơn một tuần nữa sẽ khai giảng, ngày nghỉ kết thúc, Thước Nhạc liền ở nhà không đi đâu nữa.

Buổi sáng thức dậy chăm sóc vườn một lát, không có việc gì thì ngồi lên xích đu, vừa uống nước vừa đọc sách. Quả Quả và Gia Gia ghé vào bể lớn chọc cá.

“Hai đứa nhẹ nhàng thôi, đừng làm hoa sen rụng.”

“A, ba ba, con không phải cố ý.” Thước Nhạc vừa nói xong, lời nói còn chưa vang hết, liền thấy Quả Quả trên tay có một đóa hoa sen nhỏ, vô tội nhìn cậu. Gia Gia ở bên cạnh mím môi muốn cười mà không dám cười.

Hắc hai đứa tiểu quỷ này, càng ngày càng nghịch ngợm, “Được lắm, một đóa hoa cuối cùng cũng anh dũng hy sinh. Mau xuống dưới, đi rửa tay đi.”

Khanh khách…hai đứa nhỏ cười lớn chạy đi, Thước Nhạc vội đem ghế dài để dưới bể ném vào không gian, nếu để cho chúng tiếp tục phá cái bể này thì cá cũng không còn. Tuần tới phải dẫn tới nhà trẻ thôi, chơi phá quá rồi.

Không dám để hai đứa bé tiếp tục chơi trong sân, trực tiếp mang chúng tiến vào không gian, để chúng chơi với lũ chó.

Đi vào rừng trúc, trước đó đến bên cạnh hồ nước nhìn một chút, sau khi không gian biến hóa, động vật đã sinh sôi nảy nở lại bình thường, thời gian giống như ở bên ngoài.

Bụng của Điểm Điểm đã rất lớn, có lẽ có thể sinh được mấy chú chó con, những con chó khác đã qua kì động dục, muốn sinh sản thì đợi tới sang năm.

Thước Nhạc vào kho, ở bên ngoài kho Thước Nhạc đặt một cái bàn lớn, trên bàn bày những công cụ điêu khắc của cậu, từ khi ngũ cảm tăng mạnh, tay nghề điêu khắc của Thước Nhạc cũng tăng lên rất nhiều, thời gian này mê làm nghề mộc, thường thường một mình suy xét làm sao để làm ra gia cụ.

Trên bàn có một cái hộp chưa làm xong, chỉnh thể đã tốt, giờ chỉ còn phải điêu khắc, quét sơn. Cầm đao khắc xuống, ánh mắt cùng tay phối hợp rất tốt, trên cơ bản mắt tới tay tới, đồ án dưới tay trông rất sống động.

Làm mãi tới trưa, Thước Nhạc lại mang hai đứa nhỏ đi ra, cha mẹ trong nhà đi tụ họp, Khúc phụ Khúc mẫu cũng đi thăm bạn bè, buổi tối mới về.

Đang ăn cơm, “Có điện thoại…có điện thoại…” thanh âm lanh lảnh vang lên, Thước Nhạc thực khó hiểu, vào nhà chính, nghe thấy di động vang, nghe điện thoại trước, là Thước phụ gọi nói hai người họ đi Bắc Đới Hà (một quận thuộc Tần Hoàng Hải, Hà Bắc, Trung Quốc), hôm nay không về.

Cúp máy, mê hoặc nhìn bốn phía, không có ai, vậy thanh âm đó là ai nói. Vòng vo xung quanh, ánh mắt tập trung trên khung chim, bốn con vẹt trước kia đã trưởng thành, thời gian trước khi không gian biến hóa, bốn bọn chúng đều ở bên trong, chúng lớn lên nhanh hơn chút, lông cánh cũng đã dài đủ, màu sắc thuần khiết, sặc sỡ lóa mắt. Vì đều là vẹt đuôi dài nên cái đầu khá lớn. Vẫn là do Thước Nhạc nuôi nấng, thường xuyên bay đến trên người cậu, lúc đầu luôn nghĩ tới chuyện đậu trên đầu cậu, bị Thước Nhạc đuổi đi vài lần, đổi lại đứng ở bả vai. Mấy con vẹt này không có bị nhốt lại, có thể bay tự do trong sân, mà lại không bay khỏi viện. Vì xem như thú cưng mà nuôi, Thước Nhạc không keo kiệt nước hồ với chúng, mỗi ngày đều cho uống một ly.

Thước Nhạc vòng quanh mấy con vẹt hai vòng, không thấy chúng nói nữa. Đành quên đi, trở về ăn cơm.

Giữa trua Thước Nhạc mang hai đứa nhỏ ngủ trưa, đang ngủ ngon, thì “Bắt kẻ trộm nha….có kẻ trộm nha…ò e í e…” tiếng chuông báo động vang lên.

Thước Nhạc liền tỉnh, sao lại thế này, chạy nhanh ra khỏi phòng, gặp một người đàn ông lùn ôm đầu chạy trốn xung quanh, con vẹt tứ sắc mở rộng cánh, hai chân và miệng không ngừng mổ người này, hai chú vẹt đuôi dài vàng xanh thì ở bên cạnh áp trận, khiến hắn không thể chạy sang một bên, bị ép từng bước tới tường, vẹt xanh tía đuôi dài thì gào hô to, không ngừng kêu, miệng còn bắt chước tiếng còi của cảnh sát.

Tên đàn ông kia bị mỏ mãi kêu la, “Mau dừng lại, tôi không phải ăn trộm.” Càng không ngừng giải thích.

Thước Nhạc vội kêu tứ sắc ngừng lại.

Chờ chúng bay lên giữa không trung, cậu mới chính thức thấy rõ bộ dáng của kẻ này, chẳng qua đã bị mổ tới mặt đầy máu.

Thước Nhạc tới gần trước mặt “Ngươi là ai? Vì sao tới nhà ta?”

Tên đàn ông lùn rầm rì nói “Tôi không phải ăn trôm, tôi tới tìm người.”

Híp mắt “Tìm người, tìm ai?”

“Tôi tìm dượng tôi.” Ánh mắt hắn lóe lóe.

“Hắn nói dối…dát…nói dối…dát…” con vẹt xanh vàng đực nói.

“Hắn trộm đồ…ở trong túi…” tương đối mà nói thì con vẹt xanh tía nói lưu loát hơn, “Ô…ô…để Khúc Phàm bắt hắn. Ò e í e…ò e í e…” miệng không ngừng bắt chước tiếng còi cảnh sát.

Thước Nhạc nhìn người này cũng không phải cái gì người tốt, nói chuyện luôn lảng tránh, vì được nghỉ hè, cậu đa số là ở nhà, để Lâm thúc Lâm thẩm về nhà thăm người thân, Lâm thẩm mang thai có chút nhớ người thân trong nhà, từ sáng cha mẹ đi rồi cậu liền khóa cổng lại, người này vào bằng cách nào, khẳng định có vấn đề.

Xoay người quay về phòng gọi điện thoại, không quản hắn, dù sao chạy không được, khác không nói, riêng con vẹt tứ sắc là có thể xử lý hắn, vừa rồi vài cái mổ cũng không dùng sức. Phải biết là con vẹt tứ sắc này thường xuyên dùng miệng mở vỏ dừa.

Trực tiếp gọi điện cho Khúc Phàm, kể mọi chuyện cho anh.

Chưa được năm phút, 110 tới, biết được tình huống, hơn mười phút Khúc Phàm cũng đã về, biết việc mấy chú vẹt làm, ra sức biểu dương một phen, nhưng khi cảnh sát vào viện, bọn chúng sẽ không nói chuyện nữa.

Sự tình sáng tỏ, trên cổng có dấu vết phá, cũng tìm được công cụ trong túi của hắn. Theo lời của tên trộm, nghĩ trong nhà không có ai nên mới xông vô, không ngờ bị mấy con vẹt phá hủy. Thực xui xẻo.

Chờ cảnh sát đi hết, Thước Nhạc thưởng cho bốn con vẹt một túi quả phỉ lớn. Vẹt xanh tía vui vẻ mãi xoay quanh “Còn muốn ăn táo…còn muốn ăn mứt…nga, ta có được một cái thế giới nga…”

“Dát…ngu ngốc…”

“Câm miệng…” thanh âm của vẹt tứ sắc hơi trầm, không lanh lảnh như vẹt xanh tía.

“Nga, các ngươi là ghen tị…ta là con vẹt nói giỏi nhất trong lịch sử…” vẹt xanh tía khoe.

Tứ sắc nâng cánh lên, hô…phất cho xanh tía một cái.

“Nga, phản đối bạo lực gia đình…nga, không được nói chuyện với người xa lạ…nga, ta là kẻ bé nhỏ đáng thương bị áp bách a…” thanh âm càng lúc càng cao.

Thước Nhạc Khúc Phàm nhìn nhau, lần đầu tiên hai người thấy vẹt nói nhiều như vậy.

Từ khi vẹt trong nhà bắt đầu nói chuyện, trong viện liền náo nhiệt không ít, chỉ số thông minh của mấy chú vẹt khá cao, mặc dù có lúc nói hơi bừa bãi, cũng là nói chuyện thật sự, mà không phải là lặp lại người khác. Thước Nhạc rảnh rỗi liền nói chuyện với chúng, năng lực nhận biết của chúng khá mạnh. Mấy con vẹt so với nhau xem ai có thể nhịn xuống không nói lời nào, không thể không nói, chúng thích nhất là xem TV, học được rất nhiều thứ ở Thước Nhạc, trong đó đánh bạc chính là một thứ, mấy chú vẹt thường xuyên ở lúc họ không ở nhà trộm xem TV, lại nói tiếp trong nhà này chúng đã cực kì quen thuộc.

Trong chúng thì vẹt xanh tía là hoạt bát nhất, nhưng hơi nhiều chuyện, mỗi ngày không ngừng nói, còn có thể đùa nghịch, càng thích bắt chước các loại âm thanh. Vẹt xanh vàng thì thực ôn nhu, con đực còn tốt, con cái thì không hay nói, Thước Nhạc cũng chỉ nghe được hai lần. Vẹt tứ sắc thì tích tự như kim (hiếm khi nói), thoạt nhìn hơi lạnh lùng, là khắc tinh của vẹt xanh tía. Thường nói chuyện là khi bị vẹt xanh tía phiền không chịu được, hơn nữa rất thích bạo lực.