Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 69: Biến hóa




Vài ngày sau buổi họp Khúc Phàm được điều vào tổ trọng án, còn được thăng làm tổ trưởng tổ bốn, anh vừa được bổ nhiệm nên rất bận rộn, hoàn cảnh mới đồng nghiệp mới cần phải thích ứng, ngay lúc đó lại xảy ra vụ cướp lớn, trên bộ rất xem trọng, anh lại mới được bổ nhiệm, có không ít người để ý tới.

Sáng sớm cầm vài thứ vào văn phòng, chưa tới giờ làm, mọi người hơi phờ phạc, có lẽ đêm qua cũng không được ngủ, buổi sáng ba giờ anh mới về nhà, nếu là trước kia có lẽ anh cũng sẽ ở lại văn phòng qua đêm.

“Tiểu Trương, đem thứ này phân ra cho mọi người.” Đưa rổ cho cảnh viên trẻ.

“Ai u, thứ tốt gì vậy.” Phiền Minh náo nhiệt nhất tổ, đi tới, “Hắc, tổ trưởng Khúc, ngài thật vĩ đại. Ai ai…mọi người mau tới, xem tổ trưởng Khúc đem cái gì tới này.” Đồng sự trong phòng nghe tiếng đều tiến lại. Giỏ lớn hình chữ nhật bày đầy một đống thức ăn, phía trên là bánh bao xếp chỉnh tề, cỡ ba bốn mươi cái, vẫn còn nóng tỏa nhiệt. Bên cạnh đặt một bình thủy tinh thật to, bên trong là nước trái cây, còn có dưa hấu xoài, trông hình dáng rất ngon miệng.

Khúc Phàm ở trong văn phòng nghe tiếng tranh đoạt bên ngoài, miệng bất giác nở nụ cười, Thước Nhạc bận rộn từ sáng sớm, hy vọng anh tạo được quan hệ tốt với đồng sự. Nhìn tư liệu trên tay thở dài, thời gian này quá bận không thể ở bên cậu, trong lòng áy náy.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, “Vào đi.”

Phiền Minh cười hì hì tiến vào một cách tự nhiên, trước kia vì một vụ án mà cậu có hợp tác với Khúc Phàm, hai người coi như quen biết, đồng thời cũng là người đầu tiên trong tổ quen Khúc Phàm “Tổ trưởng. Bánh bao này ai làm vậy? Ăn ngon quá, tôi thấy còn ngon hơn so với Goubuli (1 nhãn hiệu bánh bao nổi tiếng ở Thiên Tân, Trung Quốc). Hắc hắc có điều hơi ít.” Đặt rổ lên bàn của Khúc Phàm, trong lòng đoán mò, cha mẹ tổ trưởng Khúc không ở đây, chẳng lẽ là bạn gái? Nhìn đồ ăn trong giỏ, uhm, chắc chắn là đúng.

Đứng lên thuận tay đặt rổ lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, “Được rồi, đừng đoán mò, ăn no rồi thì đi ra ngoài họp.”

Trong lúc Khúc Phàm bận rộn, không gian hoa sen của Thước Nhạc lại xảy ra biến hóa rất lớn.

Từ khi mùa hè bắt đầu Thước Nhạc thường xuyên cảm giác không gian có chút biến hóa, đóa hoa sen thứ hai nở rộ chuyển qua thức hải của cậu, tinh thần lực không ngừng tăng mạnh, Thước Nhạc không biết tinh thần lực này có tác dụng gì, có thể là chỉ dùng được trong không gian, nghiên cứu mấy ngày rồi cũng mặc kệ nó, nhưng dạo này lại đột nhiên cảm giác tinh thần lực muốn bão hòa.

Hôm qua cảm thấy hoa sen trên người có chút rục rịch, cởi quần áo ra nhìn thì thấy hình văn hoa sen lộ ra trên cơ thể, lặng lẽ nói với phụ thân, hôm nay Thước Nhạc đề nghị mọi người đi Vạn Lý Trường Thành, còn cậu thì tìm cớ ở lại nhà.

Vào tiểu viện phía đông bắc, trong viện trồng ít trúc xanh và hoa lan, đều là thực vật thấp bé, Thước Nhạc cởi bỏ trói buột thả cả hoa sen ra, đây là biến hóa mới của cậu, hoa sen và thân thể có thể tách ra, hoa sen chiếm đầy cả sân, dây nhánh tráng kiện, phiến lá cực lớn. Có điều hoa sen ở chỗ thắt lưng thì vẫn không thay đổi, chỉ nổi lên trên da thôi.

Hoa sen rời khỏi thân thể, mặt trời treo trên cao, Thước Nhạc cảm thấy sự sảng khoái xuyên thấu qua cơ thể, phiến lá trên cành mở rộng ra, hấp thu ánh mặt trời, năng lượng nhu hòa rửa sạch thân thể Thước Nhạc. Ba…một tiếng nhảy lên trong tận cùng linh hồn, Thước Nhạc tiến vào một thế giới mới, chất lỏng dính đặc trôi xung quanh, thế giới hỗn độn không có biên giới, ánh sáng duy nhất chính là đóa hoa sen lớn trong thức hải, đóa hoa trắng nõn tầng tầng lớp lớp, khí trắng tỏa ra không ngừng từ nhụy hoa, càng ngày càng nhiều, ngưng kết thành chất lỏng rớt xuống, tán đi.

Thước Nhạc tò mò nhìn thế giới này, đây là thức hải của cậu. Tinh thần thể trôi trong thức hải, mỗi chỗ đi qua chất lỏng đều bị hấp thu vào tinh thần thể, dần dần tinh thần thể càng chân thật hơn. Hấp thu giọt chất lỏng cuối cùng, tinh thần thể đã giống hệt cơ thể thật.

Ý thức quay trở lại, cậu cảm thấy thế giới thực rõ ràng, giương tầm mắt, sự hiểu biết như tinh quang đẩy ra sương mù, sáng lóa. Tiếng rao trong ngõ nhỏ, sâu nhỏ di chuyển trong khe đá, vết rạn trên mái ngói, đều cảm nhận rất rõ ràng.

Hoa sen trong viện lớn hơn trước gấp mười lần, cả sân thành biển xanh, có một số cành nhỏ còn trèo lên mái nhà, đón gió lung lay. Một chút cảm ngộ một chút sáng tỏ, nháy mắt biển xanh trong viện biến mất.

Dùng thân thể tiến vào không gian, lần này bên ngoài không để lại thứ gì, dường như không gian xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đây là lần đầu tiên cậu cảm giác được không gian như nằm trong lòng bàn tay mình, bây giờ mỗi một biến hóa, một thay đổi trong không gian đều hiện lên trong óc cậu, diện mạo trong không gian cũng xuất hiện rõ trong đầu cậu.

Đây là một thế giới nằm trong hư không, một khối lục địa nằm trong hư không, cả khối đại lục có núi cao sông hồ đầm lầy, giống như mọi địa hình tự nhiên, mọi phong cảnh trên thế giới đều bao quát trong nó, đại lục có hình trứng bất quy tắc, hồ nước nằm tại trung tâm đại lục, mà những chỗ cậu từng nhìn thấy chỉ là một bộ phận nhỏ trên đại lục.

Vừa nghĩ tới, Thước Nhạc liền xuất hiện tại một bờ cát, đây là phía bắc rừng trúc, một bãi biển, mặt biển xanh thẳm mênh mông vô bờ, nhưng Thước Nhạc biết bên kia còn có một vùng sông băng, đạp bờ cát trắng tiến vào biển, nước biển hơi lạnh đập vào bàn chân, lấy tay chạm nước biển, liếm một chút, quả thật là mặn, hơi cay. Đi dọc theo bãi biển, Thước Nhạc phát hiện một điều kinh hỉ, trong biển có sinh vật, dùng tinh thần tiến vào trong biển, có thể thấy san hô nằm ở đáy biển, thực vật thủy sinh, cá, cua, rùa, thậm chí ở chỗ xa hơn còn phát hiện cá heo, bảy con cá heo bơi trong nước, có lẽ là cảm giác được tinh thần của cậu, bơi rất nhanh về hướng cậu.

Cởi quần áo trên người ra, Thước Nhạc bơi vào biển, cùng cá heo gặp nhau, nghe tiếng kêu trong trẻo của cá heo, vuốt ve thân thể chúng, cảm thấy như đang ở trong mộng vậy.

Rời khỏi biển, Thước Nhạc lại tìm xung quanh, cả không gian chỉ có trong nước có động vật, thực vật tươi tốt trên đất bằng. Điều này có liên quan tới sự sinh trưởng của hoa sen, có lẽ cần tiến hóa thêm mới có thể xuất hiện.

Quay lại rừng trúc, sự khác biệt duy nhất ở đây là sự biến hóa của hồ nước, hồ nước mở rộng gấp trăm lần, chính giữa hồ nở rộ một đóa hoa sen trắng, giống hệt đóa trên người của cậu.

Thực vật càng tươi tốt hơn, mẫu đơn trong ruộng hoa đã lớn lên thành cây cao bảy mét, giờ hẳn phải gọi là cây mẫu đơn, đóa hoa nở rộ to như quả bóng chuyền, một biển hoa muôn hồng nghìn tía, lúc này Thước Nhạc cảm thấy thực may mắn thời điểm gieo trồng có chia thành từng mẫu nếu không giờ sẽ loạn hết cả lên, cho dù là thế, cây hoa sơn trà, thực vật dạng dây leo vẫn quấn vào lẫn nhau chẳng phân biệt được ngươi ta, muốn tách ra rất khó.

Không tiếp tục xem sự biến hóa của thực vật, Thước Nhạc nhớ tới gia cầm, gia súc cậu nuôi.

Tới chuồng gia cầm quan sát cẩn thận, cậu mới yên lòng, nhờ cậu đã cực lực khống chế, số lượng gà vịt ngan cũng khả quan, mỗi loại vẫn duy trì khoảng ba nghìn, số lượng này là khả quan, cậu chọn mấy con, dùng nước hồ nuôi, khiến chúng có chút linh trí, sợ là lần biến hóa này của không gian làm cho gia cầm đều có linh trí, vậy thì không tốt, quan sát một lúc, không có chuyện gì xảy ra, chỉ là mỗi con lớn hơn một chút. Mặt khác không có gì thay đổi, bên gia súc cũng vậy, số lượng không tăng, xem ra thời gian trong không gian không bị thay đổi.

Rời đi không gian, Thước Nhạc thích ứng hồi lâu, mới khống chế được phạm vi nghe của mình, kiểm tra sự biến hóa của cơ thể, không xuất hiện dị năng, chỉ là có thể cảm giác được mọi chuyện trong vòng bán kính một trăm mét, ngũ cảm mạnh hơn, ngoài ra thì không có cái gì di chuyển chớp mắt hay lấy vật từ xa linh tinh, chỉ giới hạn trong không gian, hiện tại trong không gian cậu gần như không gì không làm được.

Tối đó Thước Nhạc vui vẻ nấu cơm, mùi canh gà thơm nồng bay ra khỏi cửa, làm người qua đường không nhịn được dậm chân tiếc nuối, hương vị của thực vật trong không gian tăng lên là chuyện cậu vui mừng nhất, hai tiểu tử ghé vào bệ bếp chảy nước miếng, Thước phụ và Khúc phụ ngồi ở phòng sinh hoạt không yên lòng mà chơi cờ vua, trong lòng cậu vui vẻ không ngừng. Ra khỏi không gian, thuận tiện cầm hai con gà ra, một con đưa cho Lâm thúc hai người, một con khác nhờ Lâm thúc giết, hầm trong nồi, không lâu đã ngửi được hương thơm nức mũi, nghe mùi Thước Nhạc liền biết thực vật trong không gian cũng có thay đổi, lần này là thay đổi ở hương vị.

“Oa, sao lại thơm thế. Vừa vào ngõ nhỏ đã ngửi thấy mùi.” Khúc Phàm tan tầm đi vào đông sương phòng hỏi.

“Là gà ba ba hầm.” Quả Quả nuốt nước miếng, đặng đặng đặng chạy tới bàn ngồi ngay ngắn, Gia Gia cũng rất nhanh chạy đến bên bàn, cậu bé biết tiểu thúc đã về, có thể ăn cơm.

Thước Nhạc bưng nồi lên, “Anh đi thay đồ đi, rồi ăn cơm.”

Bữa tối có gà hầm, tôm non xào cải dầu, xào ba món (gồm ớt xanh, cà tím và khoai tây xào lên (1) ), ớt xanh xào trứng, salad ba dây (có khoai tây, cà rốt, hành tây xắt thành sợi nhỏ (2)), dưa leo hấp (3). Đều là đồ trong không gian.

Không nói tới canh gà mỹ vị, rau dưa cũng được khen không dứt, vị ngon khiến mọi người luyến tiếc, ngay cả Khúc mẫu luôn rụt rè cũng ăn đến ợ hơi một tiếng. Huống chi là hai tên tiểu tử, ăn đến tròn vo bụng nhỏ.

Kể chuyện cho hai đứa bé trước khi ngủ, Thước Nhạc đắp chăn cho chúng. Giờ hai cậu bé ngủ ở gian ngoài, Quả Quả ngủ trên kháng, Thước Nhạc lấy một cái giường La Hán cho Gia Gia ngủ, cũng đặt ở gian ngoài, để buổi tối dễ chăm sóc hơn.

Vào phòng trong, Khúc Phàm đang nằm đọc sách, thấy cậu vào thì bỏ sách xuống, “Đã ngủ hết rồi?”

Thước Nhạc lên giường, “Uhm, chơi cả ngay, ngủ rất nhanh”.

Dùng tay kéo Thước Nhạc qua, hít sâu hương thơm trên người cậu “Em xài nước hoa sao? Sao lại thơm thế?”

Giơ tay lên ngửi ngửi “Không có a.”

“Không phải nước hoa.” Cúi đầu ở cổ cậu, cảm thấy mùi thơm đầy mũi, xúc cảm nhẵn nhụi khiến anh rục rịch.

Thước Nhạc cảm giác thân thể của mình dường như mẫn cảm hơn rất nhiều, mỗi một lần bị chạm vào đều làm cậu run rẩy không thôi.

“A…anh nhẹ chút.” Cảm quan linh mẫn làm phản ứng của cậu càng kịch liệt hơn, thậm chí không thể cưỡng lại, cắn nhẹ môi dưới không để rên rỉ tràn ra.

Hơi thở dồn dập, khắc chế động tác lỗ mãng của mình, nhìn người phía dưới thân mình bị màu hồng che kín, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại hơn trước khiến anh có một trải nghiệm mới.

“Yêu tinh, em chính là yêu tinh mà anh phải thu phục.” Trước mặt cậu tự chủ của anh hoàn toàn bị phá hỏng.