Những mẫu len dạ (???) được yết giá rõ ràng, Thước Nhạc nhìn giá của khối len dạ này là sáu mươi tám vạn, mẫu len dạ bên cạnh dài 15cm, rộng 10cm, dày 5cm đã được mở ra một lỗ, yết giá là ba trăm vạn, so sánh với cái này thì có thể chấp nhận được, chẳng qua là vì đống đá hoàn toàn chưa được mở này đã trải qua rất nhiều lần chọn lựa.
Khúc phụ thấy Thước Nhạc đã chọn xong, đi tới trước mặt, qua một thời gian hiểu biết, Khúc phụ cũng không có ý kiến gì về Thước Nhạc, là đứa bé ngoan, thôi thì coi như mình nuôi thêm một đứa con trai đi, tính ra thì còn tri kỷ hơn hai đứa con trai ruột của mình đâu.
Vỗ vỗ mẫu len dạ, thoạt nhìn giống như đang lựa dưa hấu vậy, “Cái này bao nhiêu tiền, nhìn kĩ rồi sao?”
Thước Nhạc gật đầu “Con không biết nhìn, thử vận khí thôi ạ. Khối này thoạt nhìn không tồi.” Nói cái gì chứa trăn (cái này ý nói về dấu hiệu trên đá, nhờ đó người ta đoán được bên trong có ngọc hay không, tên gọi này không chính xác), cậu hoàn toàn không hiểu.
Mập lấy đèn pin ra soi, lắc đầu, “Cái này rất khó nói, cả mẫu len dạ chỉ có một dấu hiệu nhỏ của trăn cũng, chỉ sợ bên trong chỉ có một mảnh ngọc nhỏ.” Anh thấy nó không tốt.
Trái lại Thước Nhạc rất kiên định, vì thủ vuốt mẫu len dạ, cảm thấy linh khí càng ngày càng rõ ràng.
Khúc phụ lại vỗ vỗ “Được rồi, thích thì lấy, ba bỏ tiền, coi thêm mấy khối nữa đi.” Khúc Phàm có đề cập với ông việc Thước Nhạc đổ tăng được một khối, có điều thấy cậu không dùng đèn pin v…v…, cũng không xem kỹ, thoạt nhìn cũng là người thường, nói vậy cũng là nhờ vào vận khí, dù sao cũng không bao nhiêu tiền, kệ nó vậy.
Thước Nhạc mím môi cười “Cái này con có đủ tiền, ở đây rất nhiều hàng len dạ, con lại xem thêm mấy cái khác.”
Khúc phụ nghe xong, không nói gì nữa, trong lòng có tính toán khác.
Dạo quanh một vòng, tổng cộng lấy ra bảy khối len dạ, từ năm nghìn tới hai trăm vạn không đồng nhất, tổng cộng hơn bốn trăm vạn. Đều là đá hoàn toàn chưa mở.
Trong bảy khối len dạ này đều có không ít linh khí, Thước Nhạc sợ lại cắt ra thứ gì tốt, sinh chuyện, vả lại có Béo ca không sợ không có chỗ bán, thương lượng một chút, lấy đồ nghề đục mở đá trong cửa hàng Béo ca, cùng nhau quay về tứ hợp viện.
Chỗ mở đá là trong tam viện, năm trước Khúc Phàm và Lâm thúc dựng dàn trồng nho, giờ cành lá đã phủ kín dàn, từng chùm nho xanh treo đầy trên đầu, giờ mỗi ngày Quả Quả đều phải tới nhìn vài lần, đợi nó chuyển sang màu tím.
Phía đông nam sân là một cái giếng cũ, từ lúc Thước Nhạc rót nước hồ vào, nước giếng đặc biệt tinh thuần ngọt lành, mực nước cũng luôn cao, bình thường dùng để tưới cây, có thể đề cao sự tăng trưởng của thực vật, chỉ kém nước hồ một chút, trên giếng nước lắp một bánh xe lớn, lại đặt một miếng gỗ lớn che miệng giếng. Phía trên của giếng là một cái đình thấp, cổ hương cổ mầu, cũng là một cảnh đẹp trong vườn.
Hành lang xung quanh sân trồng một ít cây tử đằng, cây lục la(???) (1), mặt đất lát gạch, đất trống phía tây rất nhiều, vừa tiện giải thạch ở đây.
Chọn một chút, Thước Nhạc vẫn quyết định lấy khối len dạ chọn đầu tiên ra. Đặt khối len dạ lên bàn, Béo ca vòng quanh nó một lát, bắt đầu cắt từ chỗ có trăn, từng tầng từng tầng, Thước Nhạc đứng bên giúp tưới nước, mọi người trong nhà lần đầu tiên xem cắt đá, đều rất hứng khởi ngồi ở hành lang quan sát, ngay cả hai đứa quỷ nghịch ngợm cũng khó được im lặng.
Điều kiện bên ngoài của khối len dạ này không tốt lắm, song chà đi một tầng da ngoài thật dày thì lại thấy có tia xanh, trong viện rất sáng sủa, Mập dùng đèn pin chiếu, hưng phấn nói “Chà ra rồi.”
Thước Nhạc ở gần nhất nhìn thấy tia xanh đó cũng kích động, tiến lên sờ, phát hiện linh khí bên này hơi ít, linh khí hoạt bát cảm nhận được trước đó vẫn còn ở bên trong.
Bình ổn tâm tình, “Béo ca, tiếp tục đi. Mở toàn bộ ra đi.”
Mập quay đầu lại nhìn “Người anh em, giờ chúng ta chà một chút, nếu đi bán, hai trăm vạn là chắc chắn, nếu cắt tiếp thì nguy hiểm.”
Thước Nhạc vỗ khối len dạ “Cắt đi.”
“Xèo xèo..” đá mài khởi động, cắt theo hướng bên cạnh.
Không lâu cả tầng da ngoài của khối len dạ bị cắt bỏ, mọi người trong viện cau mày, khối len dạ rất trong, mặt trên có một tầng pha lê, song có vài chỗ hơi ngả sang màu xanh, rộng nhất cũng không quá hai ngón tay, dài 10cm, nhỏ nhất chỉ có cỡ ngón cái, còn lại đều trắng bóng.
Mập thở dài, “Loại pha lê hãm hại già, có thể làm ra khoảng mười vật trang sức, còn lại chừa ra làm mặt dây chuyền, đáng tiếc không đủ dầy.”
Thước Nhạc lại không nổi nóng, dù sao vẫn lời, “Béo ca, cắt tiếp đi, chính giữa có một khối thật to, có lẽ còn có cái gì đâu.”
Mập nghĩ cũng đúng, không gian chính giữa cũng không nhỏ đâu. Lấy đá mài lên, cẩn thận cắt mấy cái pha lê xuống, lộ ra tảng đá trắng bóng, tiếp tục cắt vào trong, một tầng bông trắng thật dày, ngay lúc Mập sắp mất tin tưởng, một tia hồng nhẹ lộ ra trên mặt khối len dạ, Thước phụ ở bên cạnh sốt ruột tưới nước tiếp, bụi bay đi một ánh đỏ xuất hiện trước mặt. Mập không dừng động tác lại, cắt tiếp, vàng xanh tím đỏ lần lượt xuất hiện, loại pha lê nhiều màu.
Cả khối ngọc cỡ quả bóng chuyền, hình cầu không đều, ngọc bốn màu giao quấn rất tự nhiên, đỏ diễm lệ, vàng quý khí, xanh trong suốt, tím thần bí, nhẵn nhụi tinh khiết. Soi dưới ánh mặt trời nồng đậm thuần khiết đều đặn.
Khối ngọc bốn màu tản ra hào quang, mọi người trong viện vô cùng khiếp sợ, Thước Nhạc kích động sờ lên khối ngọc, linh khí không bị ngăn cản xông thẳng vào tay cậu, tinh tế thưởng thức bốn cỗ linh khí bất đồng quấn vào nhau, đỏ mãnh liệt, vàng đậm đặc, xanh nhu hòa, tím mờ ảo, đúng là sự biểu hiện khác nhau của bốn loại linh khí này khiến cậu cảm giác khối ngọc này thực hoạt bát.