Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 51: Nguy hiểm buông xuống




“Đừng quên cầm đồ vào.” Thước Nhạc ôm Quả Quả, nói với Khúc Phàm.

“Ừ, em vào trước đi. Anh đỗ xe.” Khúc Phàm gật đầu với cậu.

Bác sĩ kiểm tra thấy bệnh của Quả Quả có tiến triển rất lớn, tuy phản ứng với ngoại giới không quá lớn, nhưng cũng rất ỷ lại Thước Nhạc, thậm chí có thể nói một hai câu với Thước Nhạc, đây là tiến bộ rất lớn, hai người thương lượng đem đứa bé về nhà chăm sóc, quan sát thêm hai ngày trong bệnh viện, liền đón về. Như vậy cũng không cần cục phái người bảo vệ Quả Quả, dù sao trong nhà trừ Khúc Phàm còn có Lâm thúc ở, khá an toàn.

Thước Nhạc ôm Quả Quả, đứa bé dựa vào vai cậu, ngủ. Vào tứ hợp viện, Lâm Thẩm đang phơi quần áo, thấy Thước Nhạc liền tiếp đón, “Nhạc Nhạc đã về? Đứa nhỏ nhà ai vậy?” Thấy đứa bé trong lòng Thước Nhạc, Lâm thẩm vui vẻ cười nhỏ giọng hỏi.

Cảm giác cơ thể Quả Quả nhích lại gần mình, dùng tay vỗ vỗ, “Dạ, là con của đồng nghiệp Khúc Phàm.” Nghĩ thầm chờ có thời gian rồi kể sau, về sau e là còn phải làm phiền Lâm thẩm.

Lâm thẩm thấy Thước Nhạc nói chuyện có phần do dự, chỉ sợ đứa bé này có chuyện gì khó nói, cũng không hỏi, nàng khá quen thuộc Khúc Phàm, thời gian dài cũng biết một số chuyện, nhưng nàng không phải người nhiều chuyện, quản người khác thế nào, sống vui vẻ là tốt rồi.

Vào phòng, cẩn thận đặt Quả Quả lên giường, đắp chăn. Khúc Phàm mang hai bao đồ lớn vào. Đó là áo quần giày dép hai người mua cho Quả Quả.

“Đang ngủ?” Nhìn lên giường, nói nhỏ.

Thước Nhạc vẫy tay đi ra ngoài “Vừa rồi trên xe đã ngủ, lúc trước chỉ nghĩ đón cậu bé về chăm sóc, lại quên ngày mai em còn phải đi học, cậu bé phải làm sao?”

Khúc Phàm uống miếng nước, “Đưa tới nhà trẻ đi, lúc trước cũng đưa tới đó.”

Thước Nhạc lắc đầu, “Không được, nhà trẻ lúc trước không thể đi, nhà trẻ đó có không ít con của cảnh sát, giáo viên ở đó đều biết chuyện nhà Quả Quả, cậu bé tới, nói không chừng giáo viên có thể lộ cảm xúc gì, những đứa trẻ khác cũng có thể nói lung tung, không tốt lắm, Quả Quả đối với cảm xúc của người khác rất mẫn cảm. Khó lắm mới tốt hơn một chút, đừng để nó lại bị kích thích.”

Khúc Phàm phiền não “Nếu vậy tìm bảo mẫu đi. Cũng không thể để em mang theo.”

Thước Nhạc thật đúng là có nghĩ đem cậu bé giao cho người khác, tuy mới gặp cậu bé mấy ngày, song cậu cảm giác đứa bé này rất có duyên với cậu, lại nói trong lòng cậu cũng có phần chờ mong, cậu và Khúc Phàm không thể có con, có lẽ đứa bé này có thể lưu lại.” Quên đi, em cứ mang cậu bé theo vài ngày thử, Quả Quả cũng không ồn ào, em sẽ nói với giảng viên có lẽ không có vấn đề, hai hôm nay anh đi xung quanh coi các nhà trẻ thử, chọn chỗ nào thích hợp, điều kiện tốt chút, em nghĩ tốt nhất là có thể tiếp nhận cậu bé.”

“Được, anh đi xem.” Đi đồn công an hỏi, có bao nhiêu nhà trẻ liền biết, đơn giản.

Thước Nhạc vỗ tay anh “Đừng chỉ nhìn vào cách dạy học, còn phải nhìn xem giáo viên ở đó có trách nhiệm không. Hỏi thăm phụ huynh khác ở đó nữa, nhà trẻ tư nhân cũng được, tốt nhất là tìm cái có quy mô lớn, chính quy, tiền nhiều cũng không sao.”

Khúc Phàm nắm mũi Thước Nhạc “Được rồi, anh biết phải làm sao, em đừng quan tâm nữa.”

Đầu lùi lại tránh tay anh, bỏ đồ của Quả Quả vào tủ, “Được rồi, em đi nấu cơm, anh coi chừng cậu bé, chỉ sợ ngủ không lâu, tối mai tan tầm anh đem A Phúc về, làm bạn với cậu bé.”

Buổi tối làm chân gà coca, còn có khoai tây xào dưa leo cà rốt, canh trứng, hạt thông xào bắp, màu sắc rực rỡ, thích hợp cho trẻ con ăn, đồ ăn hôm nay Thước Nhạc làm đều rất ngon, khiến Khúc Phàm khen không dứt miệng, đứa bé cũng ăn phình má, Thước Nhạc ở một bên nhìn, sợ cậu bé bị ế.

Thước Nhạc cũng nghĩ đồ ăn tối nay rất ngon, nghĩ tới nghĩ lui cũng không phải trù nghệ tiến bộ, có thể là bởi nguyên liệu hôm nay đều là mới hái, mấy bữa trước cha mẹ về, đem rau dưa trong kho hàng đều tặng cho người khác, bạn học cũ của họ có một vị mở tiệm ăn, không hoài nghi lai lịch của đồ ăn, chỉ nghĩ là người thân ở nông thôn tặng, giúp đỡ bạn cũ cũng không cần hỏi cặn kẽ quá, vả lại chất lượng của đồ ăn cũng rất tốt, hương vị không tệ, thậm chí còn muốn nhập hàng trường kỳ. Thước Nhạc xử lý số lớn thực phẩm, nghĩ tới về sau không trồng nhiều như vậy nữa, dù sao đồ ăn chín rồi cũng không hư, để nó chín ở đó cũng không sao. Hai ngày trước đem rau dưa còn lại ăn hết, hôm nay đều là mới hái xuống, bởi vì sự biến hóa của không gian, rau dưa đều mọc rất tốt, lúc trước do tinh thần lực chưa khôi phục, không hái xuống, rau dưa cũng không già, mà càng lâu càng tốt, sau lại cậu cũng không quản nữa. Không ngờ hôm nay ăn hương vị so với trước kia còn ngon hơn, có lẽ là thời gian càng lâu hấp thu linh khí càng nhiều đi. Thước Nhạc hơi hoài nghi, hình như gà trong không gian nếu tính ra thì hẳn là già rồi, nhưng hiện tại lại vẫn một bộ thanh niên trai tráng, mỗi ngày còn rất chăm chỉ đẻ trứng.

Ăn cơm chiều xong, cậu dùng tinh thần lực hái mấy quả táo xuống, cắt một đĩa, ba người ăn, những quả này còn ngon hơn những cái trong kho, giòn ngọt nhiều nước, ăn miệng tràn đầy mùi thơm, nếu không phải Thước Nhạc đúng lúc ngăn lại, chỉ sợ Quả Quả sẽ ăn quá nhiều.

Quả Quả sống tại đó, ban ngày theo Thước Nhạc đến trường, Thước Nhạc tìm thời gian nói tình huống của cậu bé với giảng viên, mọi người đều rất khoan dung, tiếp nhận Quả Quả, huống chi Quả Quả vẫn luôn lẳng lặng ngồi đó, đa số thời gian là vẽ tranh, lúc không vẽ thì dựa vào Thước Nhạc, không biết là suy nghĩ việc gì, bạn học trong lớp cũng rất thích cậu bé, biết cậu bé bị tự kỉ, cũng không dựa gần quá, nhưng chỗ ngồi của cậu bé lúc nào cũng có một đống lớn đồ ăn vặt, điều này khiến Thước Nhạc thực phiền não, phải biết là trẻ con không nên luôn ăn đồ ăn vặt, không tốt cho cơ thể, lại không thể phụ ý tốt của bạn học, đành phải đem về nhà, giao cho Khúc Phàm xử lý, những thứ đó đều vào bụng tổ viên của anh, qua hai ba ngày mọi người cũng không mua đồ ăn vặt nữa, một đống đồ chơi lại xuất hiện, những thứ này Thước Nhạc cũng không cản, thấy Quả Quả yêu thích những đồ chơi về trí lực như tháo gỡ rô bốt gì đó, cậu và Khúc Phàm liền mua không ít đồ chơi lắp ráp cho cậu bé.

Giáo viên dạy hóa học hữu cơ trong trường, thấy Quả Quả thích vẽ tranh, liền đề nghị để vợ mình dạy họa cho cậu bé, vợ của thầy là giáo viên dạy tại học viện mỹ thuật, nhưng thân thể không tốt, liền về hưu sớm, hai năm nay tĩnh dưỡng cơ thể tốt hơn nhiều, thầy cũng không muốn để vợ mình mệt nhọc, không đồng ý cho cô quay về trường dạy, thấy vợ ở nhà mỗi ngày không có việc gì làm, rất nhàm chán, muốn tìm việc gì cho vợ mình làm, dạy Quả Quả vẽ cũng không mệt, đứa bé này rất ngoan.

Thước Nhạc thương lượng với Khúc Phàm liền đồng ý, thời gian này Quả Quả đã tốt hơn nhiều, chỉ cần ở bên Thước Nhạc sẽ không sợ người lạ, cũng thân cận với Khúc Phàm hơn.

còn Chương trình học được xếp vào thứ tư thứ bảy, từ thứ hai tới thứ sáu Thước Nhạc cũng không về tứ hợp viện, ba người ở lại nhà Khúc Phàm, gần trường hơn, nhà của thầy giáo kia cũng gần trường, Thước Nhạc đi cùng hai buổi, cậu bé rất nghiêm túc với việc vẽ tranh, cô Hình là vợ của thầy nói Quả Quả rất có thiên phú, qua mấy buổi học, cậu bé cũng hỏi cô giáo vài vấn đề, trò chuyện một ít. Sau đó Thước Nhạc để cậu bé tự học, cậu chỉ đúng giờ thì chở đi đón về.

Mọi chuyện phát triển thực lý tưởng, Khúc Phàm lại vẫn buồn bực, vụ án của Triệu ca bị người phía trên phái xuống tiếp nhận, họ chỉ có thể hỗ trợ điều tra, vụ án có chút tiến triển, biết trước khi Triệu Phỉ gặp chuyện có tra xét đồng nghiệp trong cục, có điều vì là đồng nghiệp, Triệu Phỉ chỉ điều tra lặng lẽ, không lộ ra ngoài, manh mối bị cắt đứt tại đó. Vì tra án, tổ chuyên án còn hỏi Quả Quả, lúc ấy Thước Nhạc và Khúc Phàm đều đang bên cạnh đứa bé, khiến mọi người thất vọng là, Quả Quả cũng không thấy gì, nhưng có nghe tới tiếng của hung thủ, song ở trong ngăn tủ nên có mất tiếng, tác dụng không lớn.

Khúc Phàm xem qua mấy chỗ nhà trẻ, cuối cùng tìm được một nhà trẻ song ngữ, là nhà trẻ tư nhân, nhà trẻ rất chính quy, lực lượng giáo viên hùng hậu, Thước Nhạc theo Khúc Phàm đi gặp viện trưởng, cảm thấy không tồi. Bất quá hai người vẫn nghiên cứu một thời gian nữa rồi tính.

Cậu bé đã thích ứng với cô Hình, cô Hình cũng phi thường thích Quả Quả, đối với cậu bé như cháu của mình, biết Quả Quả phải theo Thước Nhạc tới trường, buổi sáng liền đón qua, ban ngày ở đó học, được dạy thêm những thứ khác, hai ngày cuối tuần, Thước Nhạc thấy Quả Quả tự mình cầm truyện cổ tích, gập ghềnh đọc truyện, xem ra giáo dục của cô giáo không tồi, chuyện đi nhà trẻ cũng không cần gấp.

Mỗi ngày Thước Nhạc ở trường về nhà cuộc sống đều rất phong phú, bởi vì sự tồn tại của Quả Quả, trong nhà xuất hiện đủ loại vấn đề, hai người phải lo lắng chuyện nhiều hơn, song như vậy cũng khiến cả hai có những nhận thức mới, giữa nhau ngày càng phù hợp hơn.

Buổi tối hai người nằm trên giường đưa ra chuyện muốn nhận Quả Quả làm con nuôi, song Khúc Phàm mới hai mươi bảy tuổi, Thước Nhạc lại chưa tới hai mươi tuổi, muốn nhận nuôi phải đủ ba mươi tuổi, hai người không đủ điều kiện, hiện tại Quả Quả ở cùng họ, cậu bé không có người thân khác, chờ vụ án được phá liền bị đưa tới viện phúc lợi hoặc có sự sắp xếp khác, Khúc Phàm nói ý muốn nhận nuôi Quả Quả cho lãnh đạo của cục nghe, nghe ý của phía lãnh đạo cũng không có cách giải quyết, còn phải chờ nghiên cứu.

Chiều thứ sáu, Quả Quả học xong, Thước Nhạc mang cậu bé về nhà Khúc Phàm, tối nay hai người đã hẹn trước sẽ mang Quả Quả đi ăn pizza.

Hiện tại trong nhà Khúc Phàm đã thay đổi rất nhiều, Thước Nhạc mua thêm không ít đồ, khiến phòng ở nhìn thực ấm áp, phòng khách dưới lầu, trải thảm dày, phía trên đặt một bức tranh ghép lớn, Quả Quả nghiêm túc ngồi ghép, A Phúc ngồi chồm hổm bên cạnh, thỉnh thoảng dùng móng vuốt quấy rối, Thước Nhạc cầm vòi tưới hoa. Miệng hừ ca, thường thường ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tính coi lúc nào Khúc Phàm về.

Nghe tiếng chuông cửa, Thước Nhạc thấy kỳ quái, Khúc Phàm mang chìa khóa, nhà Khúc Phàm bình thường lại không ai tới, nghi hoặc đi ra ngoài, dùng chân dẹp A Phúc qua một bên, Thước Nhạc mở cửa, người ở ngoài nhìn cậu sửng sốt, sau đó hỏi “Đây là nhà Khúc Phàm phải không?”

Thước Nhạc gật đầu “Đúng, xin hỏi anh là?” Người này thực khôi ngô, gần mày có một vết sẹo, thoạt nhìn rất dũng mãnh.

“À, tôi là đồng nghiệp của Khúc Phàm, tôi tên là Châu Văn, Khúc Phàm có nhà không? Tôi tìm cậu ấy có chút việc.” Châu Văn nhìn thanh niên thanh tú trước mặt trong lòng nghĩ, đây là Thước Nhạc người có quan hệ không tồi với Khúc Phàm đi. Nhìn Thước Nhạc trên dưới, thấy cậu mặc đồ ở nhà, phía dưới còn mang tạp dề, thoạt nhìn giống như là thường ở đây.

“A vậy sao, mời anh vào, chờ một lát Khúc Phàm liền về.” Cảm giác được sự đánh giá của anh ta, có phần không tự nhiên. Nhưng nghĩ một lúc nữa Khúc Phàm sẽ về, cũng không nghĩ nữa.

Quả Quả nhìn thấy có người tới, bước lại bên Thước Nhạc nắm tay cậu.

Châu Văn thấy Quả Quả “Đây là con Triệu Phỉ đúng không?”

Thước Nhạc gật đầu, “Đúng vậy, anh ngồi đi.” Vỗ đầu Quả Quả, “Đi lên lầu chơi với A Phúc đi.”

Quả Quả ngẩng đầu nhìn Thước Nhạc, “Cháu muốn chơi game.” Mở to mắt chớp chớp nhìn Thước Nhạc.

Thước Nhạc cầm quả táo trên bàn trà đặt vào tay cậu bé, gật đầu “Chỉ được chơi một lúc, ngồi xa màn hình chút, nếu không sẽ cận thị. Đi đi.” Đứa bé này gần đây bị Khúc Phàm dụ dỗ chơi game trên máy tính, một số trò còn chơi tốt hơn cậu.

Quay đầu cười với Châu Văn, “Đứa bé này chính là thích chơi game.” Thu dọn bộ xếp hình trên đất lại.

Châu Văn nhìn Thước Nhạc nở nụ cười, bất quá có điểm mất tự nhiên “Tôi nghe nói cậu bé bị tự kỉ, hiện tại nhìn tốt hơn rất nhiều.” Thấy Thước Nhạc thuần thục thu dọn đồ vật, ánh mắt lóe lóe.

Rót ly nước trái cây cho anh ta, “Đúng vậy, hiện tại có thể đưa ra yêu cầu của mình, cũng không phong bế với ngoại giới, nhìn người lạ sẽ không sợ hãi, có đôi khi còn có thể nói một hai câu. Tôi nghĩ không bao lâu là tốt rồi.”

Châu Văn cúi đầu uống ngụm nước, “Vậy sao, còn nhỏ liền gặp chuyện như vậy, thật đúng là, nghe nói lúc cha mẹ cậu bé bị hại nó ở hiện trường đúng không. Thật là đáng thương, không biết lúc đó có bị dọa không. Không biết đứa bé còn nhớ tình huống lúc đó không.”

Thước Nhạc nhíu mày, trong lòng không thoải mái, thời gian này có Quả Quả hai người không hề đề tới chuyện cha mẹ cậu bé, cho dù là nói chuyện với Khúc Phàm, cũng là giấu Quả Quả, bác sĩ tâm lý từng nói, đối với chuyện của cha mẹ, chỉ sợ Quả Quả không thể hiểu, trong tình trạng tự bế của mình, dù trên chân Quả Quả dính máu, nhưng cậu bé chỉ đi ngang qua ngoài phòng khách, có thể là không thấy thảm trạng của cha mẹ, có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu không còn không tưởng được đứa bé sẽ thế nào.

Thước Nhạc trong lòng đã coi Quả Quả như con mình, đương nhiên không muốn trong lòng cậu bé có bóng ma, Châu Văn này sao vừa vào nhà đã nói việc này, Thước Nhạc thực chán ghét.

Đang khó chịu, Châu Văn lúc này còn nói “Giờ Quả Quả do Khúc Phàm chăm sóc, cũng thêm không ít gánh nặng cho cậu ấy đi. Tôi và Triệu Phỉ là bạn tốt, tôi và vợ đã thương lượng muốn nhận nuôi Quả Quả, tôi còn nghĩ hôm nay mang Quả Quả tới nhà mình, quen thuộc hoàn cảnh.”

Thước Nhạc vừa nghe lời này, liền khó chịu, đây là đến tranh đứa bé sao, người này càng nói càng đáng ghét, “Không sao, cũng không có gánh nặng gì. Vả lại giờ Quả Quả không giống đứa trẻ bình thường, chỉ có khi ở bên chúng tôi mới tốt chút, chỉ sợ không muốn đến chỗ người lạ.” Nói tới người lạ thì nhấn mạnh, nhìn đồng hồ, sao Khúc Phàm còn chưa về, dù sao cũng không thể để anh ta đem đứa bé đi.

Giống như không nhìn ra sự mất hứng của cậu, Châu Văn còn đang nói Quả Quả như thế nào thế nào, nói bóng nói gió hỏi tình trạng của Quả Quả, Thước Nhạc nghe có lệ, nếu là tới tranh Quả Quả, khách khí với anh ta làm gì.

Đang ngồi không kiên nhẫn, nghĩ nếu không gọi cho Khúc Phàm một cú, thì điện thoại liền vang, “Nhạc Nhạc, tối nay không thể mang hai người đi ăn cơm, vụ án của Triệu ca đã tìm được kẻ tình nghi, anh đang chạy về đơn vị, em mang Quả Quả đi ăn đi.”

“A, vậy sao? Nhưng đồng nghiệp của anh đến nhà.” Quay đầu nhìn Châu Văn đang ngồi bên kia nhỏ giọng nói “Anh ta nói anh ta tới đón Quả Quả, nói muốn nhận Quả Quả về nuôi.” Nói xong quay lại nhìn một cái, hình như Châu Văn không nghe thấy cậu nói chuyện.

Khúc Phàm một tay lái xe một tay cầm điện thoại, “Hả? Đón Quả Quả, ai nha, sao anh không biết, cục trưởng bọn anh nói, thời gian này Quả Quả là do anh chăm sóc, chuyện nhận nuôi chờ sau khi vụ án kết thúc lại nói, còn có sao anh ta lại biết nhà của anh ở đâu nhà?” Trước kia Khúc Phàm thường xuyên ở tại ký túc xá, cũng không nói chuyện mình có phòng với đồng nghiệp, dù sao mới đi làm vài năm để người khác thấy anh ở nhà lớn như vậy, không chừng lại nói cái gì, anh ngại phiền phức, không nói với ai.

Thước Nhạc sửng sốt “A, anh ta nói anh ta tên Châu Văn.”

Tim Khúc Phàm đột ngột đập mạnh, chân giẫm phanh, “Châu Văn!” Tim dường như muốn rớt ra lồng ngực, mồ hôi lạnh toát ra đầy người, nghĩ tới Thước Nhạc đang ở trong nguy hiểm, hạ nhỏ giọng, hơi run rẩy “Nhạc Nhạc, em nghe anh nói, bình tĩnh, giờ Châu Văn đang ở cạnh em sao? Người bọn anh hiềm nghi chính là Châu Văn, giờ em im lặng mang Quả Quả lên lầu, hắn ta còn chưa biết bọn anh định bắt hắn, em cẩn thận, khóa cửa phòng ngủ và thư phòng, dùng tủ ngăn cửa khỏi bị phá. Anh về ngay lập tức. Nhất định phải bình tĩnh, chờ anh, đừng cúp máy.” Châu Văn là tổ viên tổ hai, lúc trước quan hệ không tồi với Triệu Phỉ, khi phá vụ án thuốc phiện đã hoài nghi có nội gian, lần đó tra trong tổ cũng không tra ra gì, không có kết quả, sau khi bí mật của vụ án thuốc phiện bị lộ, Triệu Phỉ và Châu Văn vì chuyện gì đó mà cãi vả, bị tiểu Vương thấy, coi như chuyện thường ngày mà nói với anh, anh cũng không quá để tâm. Sau đó Triệu Phỉ liền bí mật điều tra, Khúc Phàm nói chuyện hai người đó cãi vả với nhân viên điều tra, nhưng Châu Văn có chứng cứ ngoại phạm, bị xếp ra khỏi đối tượng điều tra, có điều nhân viên điều tra lại phát hiện tài sản không rõ lai lịch trong tài khoản của Châu Văn, hơn nữa sáng nay lại chứng thực chứng cứ ngoại phạm của Châu Văn là giả. Vừa rồi trên đường về anh đã nhận được lệnh bắt Châu Văn, anh đang đến nhà Châu Văn, không ngờ hắn lại đang ở nhà mình.

Thước Nhạc trong lòng hồi hộp, nắm chặt điện thoại, xoay người thấy Châu Văn đang ngồi đó uống trà, cậu nhìn không ra hắn có phải hung thủ giết người không, nhưng lời của Khúc Phàm thì phải nghe theo.

Thước Nhạc khẩn trưởng nhếch miệng, cười với Châu Văn nói, “Khúc Phàm nói anh ấy sắp về. Anh ngồi một hồi, tôi đi lên xem Quả Quả có ngồi gần máy tính không, thời gian dài sẽ bị cận thị.”

Châu Văn gật đầu “Uhm, không cần phải bận tâm đến tôi.”

Thước Nhạc cố gắng bước chậm kiềm chế ý muốn chạy nhanh lên lầu của mình.

Tới chỗ Châu Văn không thấy, liền chạy nhanh vào phòng ngủ chính, thấy Quả Quả đang ngồi chơi máy tính trong thư phòng, đóng chặt cửa phòng ngủ lại.

Châu Văn đang ngồi uống trà dưới lầu, bỗng điện thoại vang lên, “Châu Văn chạy mau…” đột nhiên ngừng tiếng, bên kia điện thoại truyền tới thanh âm lộn xộn, nghe ra là tiếng của cảnh sát. Hắn nghe ra đây là giọng vợ mình, trên lầu có tiếng di chuyển bàn, biết mình bị bại lộ, đang muốn ra ngoài lại nghe còi cảnh sát, không ngờ Khúc Phàm về mau như vậy, sắc mặt tối tăm lấy súng từ thắt lưng ra, chạy lên lầu, phòng ngủ trên lầu bị đóng chặt, dùng sức đạp một cú không ra, đoàng đoàng…hai súng chốt cửa bị bắn nát, lại đạp một cú phá cửa.

Thước Nhạc ở trong thư phòng ôm Quả Quả, nghe tiếng súng đoàng đoàng cơ thể run run lên, đứa bé cũng sợ hãi ôm cậu. Nghe tiếng phá cửa, Thước Nhạc ôm chặt Quả Quả “Cục cưng, chú sắp đưa cháu tới một chỗ an toàn, không cần sợ, qua một lúc chú liền đón cháu ra. Đừng sợ a. Cục cưng là người dũng cảm nhất.” Nghe tiếng phá cửa kịch liệt, Thước Nhạc hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Quả Quả, đưa cậu bé vào không gian.

Sau khi không gian biến dị lần thứ hai, dây hoa sen lớn lên không ít, sau khi cậu tiến vào dây sẽ chiếm đầy giường, Thước Nhạc không dám tiến vào không gian, nếu Châu Văn phá hủy dây, cậu liền không thể ra được, lúc đó cậu và Quả Quả đều gặp nguy hiểm. Dù sao có dây sen dài như vậy trong thư phòng là chuyện rất kỳ quái. Cậu không dám mạo hiểm.

Cơ thể dán sát vào tường, tim đập rất nhanh, rầm… cửa sổ bị phá nát, Thước Nhạc thấy khuôn mặt dữ tợn của Châu Văn ở cửa sổ, phòng ngủ chính và phòng khách dưới lầu là một khối, chẳng qua ở giữa bị ngăn ra, lại phân thành thư phòng và nhà vệ sinh, cửa sổ chính giữa là một, thực dễ dàng leo qua, tình huống này bị hai người coi nhẹ, Thước Nhạc khẩn trương kéo bàn ra, mở cửa phòng, thoáng thấy Châu Văn sắp tới gần, rất nhanh liền chạy xuống lầu. Đoàng… Thước Nhạc cảm giác trên đùi lành lạnh, trúng đạn rồi, cơ thể không thể khống chế lăn xuống lầu.

Phanh…cơ thể té ở dưới cầu thang, Thước Nhạc cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị lệch vị trí.

“Mày chạy đi! Sao không chạy nữa! Đứa bé đâu, ở đâu?” Châu Văn túm tóc Thước Nhạc khiến cậu phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thước Nhạc cau mày nhìn khuôn mặt dữ tợn của Châu Văn, trên đùi rất đau, khiến cậu không thể thở nổi. Trên người cũng bị trầy. Sắc mặt trắng bệch.

Châu Văn thấy cậu không nói chuyện, nắm tay đánh vào bụng Thước Nhạc, Thước Nhạc cảm thấy dạ dày như muốn văng ra, miệng không ngừng nôn ra nước chua.

“Người đâu?” Lại đá cậu một cái. “Không nói đúng không? Tao nói cho mày biết, không có nó cũng không sao, có mày là đủ rồi, muốn trách thì trách Khúc Phàm đi, ai bảo hắn về nhanh như vậy. Tao chỉ có thể đem mày làm tấm mộc.” Nói xong Châu Văn túm tóc Thước Nhạc kéo cậu từ mặt đất lên dùng súng chỉ vào huyệt thái dương của cậu.

A một tiếng, tay Châu Văn bị đau, rớt súng, là A Phúc nhảy tới cắn tay hắn, “A…, con súc sinh chết tiệt này,” Vung tay, ném A Phúc lên tường, “A Phúc.” Thước Nhạc nhìn A Phúc bị văng ra, lấy một cái chảo trong không gian ra, đập xuống đầu Châu Văn. Đập xuống một cái đầu Châu Văn liền chảy máu, nhưng vì vội vàng nên lực không đủ, Châu Văn quơ quơ đầu lại đứng lên. Thước Nhạc cầm chảo không ngừng đập Châu Văn, cậu nghe tiếng Khúc Phàm mở cửa, cố gắng kiên trì một lúc là tốt rồi.

Châu Văn dùng tay đẩy văng chảo trên tay Thước Nhạc ra, nổi giận gạt ngã Thước Nhạc xuống đất, “Mày đáng chết…” nhặt xuống từ mặt đất lên nhắm vào Thước Nhạc, đoàng…

Thước Nhạc bị té hỗn loạn, đang muốn trốn vào không gian, chợt nghe tiếng súng, vừa cảm giác trên người nặng hơn liền thấy Khúc Phàm nằm đè lên mình.