Hội Hoàng Trì rốt cuộc cũng đã tổ chức.
Vương sư của Chu thiên tử tuy rằng nhân số ít nhất, có điều lại ăn mặc ngăn nắp, ánh mặt trời, ánh tuyết, ánh phản chiếu từ giáp trụ vương sư khiến cho người ta phải chói mắt.
Chính là ở trong mắt người biết nội tình, đối với việc này cũng không để ý, bởi vì quân bị của đội nghi thức vương sư là do năm nước của Tấn và Tề quốc kính dâng lên, để đáp tạ cho việc Chu thiên tử lệnh phong thừa nhận năm vị chư hầu, cùng với việc đồng ý Tề quốc mời dự đại hội chư hầu.
Trên đại hội, các chư hầu xe như sấm, ngựa như rồng, đại quân trùng trùng điệp điệp vô cùng uy phong. Khánh Kỵ thờ ơ lạnh nhạt làm quan khách, chỉ thấy đội hình kia giống như hội nghị thượng đỉnh cấp cao ở thời đại cũ của hắn, còn Tề Hầu tựa như tổng thống nước M (y ~), vừa mới bước lên, chư hầu lớn nhỏ đã tới tấp tiến đến, muốn tiếp cận với hắn, có thể cảm thấy được vinh quang vô cùng.
Các nước phía Nam tới tối muộn hôm qua cũng không yên tĩnh, đều móc nối xung quanh. Đáng tiếc mũi nhọn Ngô quốc Đại vương Khánh Kỵ hoàn toàn không có tâm tranh đấu, mà Sở Vương tuổi nhỏ, hơn nữa không biết vì cái duyên cớ gì, lại có thể đồng ý cho Tề quốc làm bá chủ, khiến cho Tần quốc cũng phát bực, các chư hầu phía Nam trên hội trường cả đám tinh thần lập tức sa sút.
Tề hầu Khương Chử Cựu tóc trắng xoá, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn thực có vẻ già nhưng vẫn tráng kiện. Hắn tươi cười tiếp đón các chư hầu, thận trọng mà không mất lễ tiết, cao quý mà không kiêu ngạo, khi nhìn thấy Khánh Kỵ, tựa hồ cũng đã biết Khánh Kỵ bỏ ý muốn tranh đấu, cho nên còn chủ động thân thiết bắt chuyện vài câu với vị bá chủ Đông Nam biết thức thời này.
Trên đài chủ tịch sớm đã sắp hàng loạt ghế ngồi, Tề hầu Khương Chử Cựu đi lên đài, thực khiêm tốn nhún nhường với các chư hầu khác, ngươi nhường ta đẩy cả buổi, cuối cùng lấy lý do Tề hầu tuổi tác cao nhất, thực lực Tề quốc mạnh nhất luôn thấy việc bất bình chẳng tha nhường hắn ngồi lên vị trí cao nhất.
Tuy nói rằng các chư hầu còn chưa chính thức tiến hành thương nghị, nhưng mà với vị trí này, hắn đã tám phần nắm chắc vị trí bá chủ. Tề hầu ngồi xuống, các chư hầu khác mới lục tục tìm chỗ ngồi xuống. Đông Di nữ vương mặc dù đã yên vị, nhưng mà bởi vì xung quanh chỉ có hai nữ nhân, nàng sợ bị Lỗ công Cơ Tống nhận ra thân phận, cho nên trên mặt buông xuống một dải lụa mỏng. Cũng may nàng là người Đông Di, cho nên đối với hành động kì quái của nàng các chư hầu Trung Nguyên cũng không có dị nghị.
Hội minh nhanh chóng thành công, hình như các quốc gia chư hầu thắt lưng buộc bụng, tiêu phí vô số của chìm, lặn lội đường xa tới đây, chỉ bởi một khắc hài kịch ngắn ngủi này.
Tề hầu Khương Chử Cựu dưới sự nhất trí của các chư hầu, cầm lấy một thanh Ngô tước sắc bén, đắc ý dào dạt đi xuống dưới đài, nắm lấy một ít cà độc dược, tọa nã thảo mấy dược vật gây tê đã được chuẩn bị từ trước, đi tới con trâu vàng cường tráng khoác lụa hồng dán giấy đỏ ở trước, cắt lấy đầu trâu, bôi máu trâu lên khóe miệng, sau đó lại một lần nữa lên đài. Sứ thần của Chu thiên tử ban thưởng cho hắn trang sức tinh mỹ, một ít cung nỏ, búa rìu không có khả năng dùng vào thực tế, cùng với một ít thịt bò khô dai tới mức cắn cả buổi không mềm, hơn nữa ngay cả một ít muối cũng không có, để cho chức chư hầu trưởng chính thức ngụ lại ở Tề quốc.
"... chúng ta nguyện đeo kiếm giương giáo, phụng mệnh thiên tử, thảo phạt phản nghịch bảo toàn Chu thất, Tề hầu Chử Cựu, nhận thiên tử ân sủng, được phong phương bá (bá chủ thiên hạ - Nguyệt Quan), nay hướng chư hầu thiên hạ thể hiện công tâm, bày tỏ tâm nguyện của ta..."
Lẫn trong các chư hầu, Khánh Kỵ ngồi yên lắng yên nghe, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, lộ ra một tia tựa cười lại như không cười: "Vị thiên hạ bá chủ này nếu biết rằng được dã tâm của ta là lôi cái lão Chu thiên tử lúc nào cũng bắn ra từ mồm hắn xuống ngựa, không biết có thể hay không sẽ lập tức hiệu lệnh thiên hạ chư hầu, khai chiến với quả nhân?"
Bảy năm sau...
Lăng Yên các cao chót vót, bảy tầng bảo tháp thẳng tới trời cao, một người mặc áo bào mỏng, dáng người vương giả cao lớn trong tay cầm một cuộn tranh gỗ từ từ bước lên bục đi lên, cho đến tầng cao nhất. Ở bên cạnh hắn, thủy chung đi cùng, là một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng mặc một bộ váy lông trắng tinh khiết, bước đi nhẹ nhàng, váy xòe ra, giống như tầng tầng gợn sóng trên mặt nước dưới ánh trăng đêm.
Thân thể nhỏ bé vừa vặn, tóc mây nhẹ vấn, ánh mắt như nước hồ thu, tay áo nhẹ bay, hương thơm lay động, ở dưới ánh sáng đèn, giống như một thiếu nữ thanh khiết ở giữa phàm trần...
Khánh Kỵ đứng lại ở tầng cao nhất, nơi đây cũng đã trưng bày mấy bức họa, có Tôn Vũ, Anh Đào, Xích Trung, Kinh Lâm, Lương Hổ Tử, Phạm Lãi, Văn Chủng..., mỗi một bức họa trông đều rất sống động, mỗi người đều có công khai mở biên giới Ngô quốc.
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng đi tới bên thân hắn, nâng lên bàn tay trắng nõn, tao nhã tiếp nhận bức họa trong tay hắn, sau đó lấy ra một cái giá gỗ, nhẹ nhàng mở bức tranh cuộn kia ra, cố định bức tranh ở phía trên.
Đó là một một đại hán râu quai nón, râu tóc giương ra, mày rậm mắt báo, bì giáp trên người hơi nứt, bộ ngực lõa lổ đầy lông, có vẻ mười phần dã tính, vô cùng sinh động.
Ở một góc bức họa, viết bốn chữ to: "Công Sơn Bất Nữu!"
"Đại vương đại thúc, Công Sơn Bất Nữu một trận đánh thật đẹp, Tề quốc chỉ nói xằng là thiên hạ bá chủ, lúc này bị thất bại thảm hại, thật sự là mất hết cả mặt mũi."
Thiếu nữ áo trắng nhanh nhẹn xoay người, đi đến bên cạnh Khánh Kỵ cười duyên nói.
Đó là một tiểu mỹ nhân thế nào, thanh thuần cùng lộng lẫy, ngây thơ cùng mị hoặc, hoàn mỹ mà tinh tế cùng kết hợp một chỗ, tạo nên một nữ tử tuyệt sắc. Giống như một con suối trong vắt trong thâm sơn cùng cốc, khiến người ta nhìn thấy nàng liền không khỏi thu liễm hết thảy tiếng động, sợ chỉ cần thở ra một hơi cũng có thể làm vấy bẩn sự tinh khiết của nàng, rồi lại không chịu nổi sự hấp dẫn, muốn quăng cả người mình vào trong dòng nước ôn nhu đó của nàng...
Tiểu mỹ nhân này đương nhiên chính là người từ bé đã tiềm ẩn họa thủy, trưởng thành lại đẹp đến hại nước hại dân, đứng đầu tứ đại mỹ nhân Thi Di Quang. Có thể nhìn thấy nụ cười của nàng mà tâm tình không lay động, chắc cũng chỉ có vị hiện giờ ngày ngày nhìn thấy nàng, cũng đã sinh ra một ít lực miễn dịch nhất định Ngô quốc Đại vương Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ xoay vai nàng qua đây, ở trên má thơm mát trong suốt không tỳ vết của nàng thơm lướt qua một cái, cười nói: "Ha ha, đúng vậy, một trận của Công Sơn Bất Nữu, đủ để bái thượng tướng, nhập Lăng Yên các."
Hắn hít một hơi, ánh mắt lướt qua các công thần đã được đứng trong Lăng Yên các, trên mặt hiện ra một nụ cười vừa lòng. Lão bất tử Tề quốc quốc quân Khương Chử Cựu sau bốn năm vinh quang làm thiên hạ bá chủ đã thăng về miền cực lạc, mà hiền tướng Yến Anh còn đi sớm hơn hắn ba năm, từ đó, Tề quốc trở thành do ba thế gia đại tộc Điền thị, Quốc thị, Cao thị nắm giữ quyền hành.
Điền Khất lấy cờ hiệu thiên hạ bá chủ khởi việc binh đao, can thiệp vào chiến trận giữa năm nước chia cắt Tấn quốc, không ngừng từ giữa mưu lợi bất chính, ngay cả Lỗ quốc ở sát bên, vốn luôn 'tương nhẫn vi quốc' cũng bị bắt nạt, những lãnh thổ lấy lại sau Giáp Cốc chi minh lại rơi vào tay Tề quốc.
Tề quốc vẫn không ngừng xâm nhập vào, khiến cho Lỗ công Cơ Tống dưới sự áp bức của Tam Hoàn thế gia bất đắc dĩ phải cầu viện Ngô quân, vì thế Ngô Lỗ liên minh, thảo phạt Tề quốc, qua Trường Giang, vượt Tứ Thủy, ở Ngải sơn quyết chiến với Tề. Đồng thời lại cho đội thủy quân do Ngô quốc huấn luyện giáp công trên biển, đổ bộ lên nội địa Tề quốc khai chiến.
Một trận, khiến cho tám vạn đại quân Tề quốc hoàn toàn bị tiêu diệt, người Tề sụp đổ bỏ chạy, khiên giáp xe các loại tổn thất hầu như không còn, chiến xa bị tước đoạt hơn tám trăm. Tề quốc tướng lãnh Công Tôn Huy chết trận sa trường, nguyên soái trung quân Quốc Thư cùng đại tướng Lư Khâu Minh, Công Tôn Hạ, Đông Quách Thư, Trần Thư hoặc bị bắt hoặc bị giết, chỉ có thượng tướng quân Cao Vô Phi dẫn ba ngàn cận vệ phá vây đào thoát được. Sau trận chiến này, Tề quốc Quốc, Cao hai thị cơ hồ toàn bộ đã bị sa lưới, từ nay về sau Tề quốc sẽ là Điền thị một nhà độc đại, là kẻ đắc lợi nhất trong trận thua này. Điền Khất lo nghĩ bao năm nay, cuối cùng cũng đạt được mục đích cuối cùng.
Mà Ngô quốc cũng bởi trận chiến này mà đạt được địa vị bá chủ phương Đông, tiến thêm một bước mở rộng lãnh thổ, thế lực lại được củng cố thêm một bậc. Hiện tại, Ngô quốc đang cho xây "Hàn câu", muốn nối liền Trường Giang và Hoài Thủy, mở ra một đường thủy thông tới Tống, Lỗ, tăng cường liên hệ kinh tế, văn hóa giữa ba nước, sông ngòi một khi sửa sang tốt, sự thịnh vượng của Ngô quốc sẽ lại như dệt hoa trên gấm.
Đương kim Chu thiên tử là dựa vào sự trợ giúp của Tấn quốc Triệu Giản Tử mới có thể ngồi yên ổn trên vương vị, sau khi Tấn quốc diệt vong, Tề quốc trở thành bá chủ thiên hạ, mà nay Tề quốc lại thua trong tay Ngô quốc, vì thế vương tử Triều mới mượn binh Sở quốc làm loạn, đánh trở về Lạc Ấp, khiến cho Chu thiên tử phải chạy tới Tiên Ngu quốc tự lập làm thiên tử, trong lúc nhất thời trong thiên hạ lại xuất hiện tới hai gã Chu thiên tử, uy danh của Chu thất xuống dốc không phanh, không nâng lên nổi nữa.
Đối với Ngô quốc mà nói, những cuộc chiến tranh tiểu nhân này luôn khó tránh khỏi, nhưng mà theo hiện tại, phương hướng chủ yếu của Ngô quốc là chuyển hướng toàn diện tiến hành đối nội, nghỉ ngơi dưỡng sức. Khánh Kỵ cũng có thể tiêu diêu tự tại hưởng thụ vài ngày làm đại vương sa đọa, ở chung với kiều thê mỹ nhân vô cùng đắc chí.
Có điều, muốn nói những việc không được như ý, cũng có rất nhiều.
Tỷ như là, Khánh Kỵ phái người đi Lạc Ấp, muốn mời vị Đạo gia thủy tổ Lão Đam tiên sinh đến định cư ở Ngô quốc, có điều khi sứ giả của hắn tới nơi, lại nghe nói Lão Đam đã ra khỏi Hàm Cốc quan...
Tỷ như là, quốc gia đã ổn định, hắn muốn mời Khổng Tử đến chưởng quản phủ học ở Ngô quốc, nhưng Khổng Tử chu du các nước không được dùng lại không chịu đến, bị sứ giả của hắn quấy nhiễu làm phiền, cuối cùng lại chạy đến Trung Nguyên, định cư ở Tần quốc, khiến cho Khánh Kỵ rất buồn bực...
Tỷ như là, Nam Tử lại có thể sinh ra một đứa con trai, sáu năm trước hắn từng hỏi qua rằng đứa trẻ mới sinh là con của Vệ quốc quốc quân hay là con hắn, có điều Nam Tử cứ một mực khẳng định chắc chắn rằng đó là con của gã Cơ Nguyên đã chết, thật bực mình. Mùa hè năm nay hẹn hò với Nam Tử ở Bành Thành, tiểu Vệ hầu kia cũng được nàng mang tới Bành Thành du ngoạn, nhìn cái mũi cái miệng lông mi ánh mắt, rõ ràng là một tiểu Khánh Kỵ, Khánh Kỵ thấy vậy càng thêm buồn bực...
Đứa nhỏ rõ ràng là của mình, nhưng Nam Tử lại cứ cố tình không thừa nhận, không thừa nhận cũng được, nhưng lại đặt tên cho tiểu Khánh Kỵ cái danh tự là Cơ Niệm, Khánh Kỵ ngoài buồn bực còn cảm thấy tức giận, vì thế khi Nam Tử mang theo bảo bối trở về Tống quốc, trên bờ mông non mềm đã đầy những dấu lằn tay của Khánh Kỵ...
Vương hậu Quý Doanh từ sau khi tới Ngô quốc bị hắn giáo huấn, vẫn luôn nhu thuận. Chỉ là ai biết được nha đầu này vẫn luôn mang thù trong lòng, năm trước nàng sinh cho Khánh Kỵ một thằng con trai, cứ nhõng nhẽo vòi Khánh Kỵ cho phép nàng được đặt tên cho con, tên cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, cho nên Khánh Kỵ đại vương cứ đồng ý bừa, vì thế Ngô quốc liền có một tiểu vương tử tên là Cơ Nhất Giao.
Cơ Nhất Giao... ký nhất giao (nhớ một lần ngã), Quý Doanh nha đầu kia rõ ràng là... muốn lấy việc công trả thù riêng, không đúng, là lấy việc tư trả thù riêng!
Thành Bích khi trước, hiện giờ mọi người đều chỉ gọi là Đông Di nữ vương Doanh Thiền Nhi, thật ra vẫn ôn nhu hiền thục, cũng không gây thêm phiền phức cho hắn. Chỉ là trước khi Đông Di có thể chính thức nhập vào Ngô quốc, nàng vẫn không thể công khai quan hệ với Khánh Kỵ, vì thế... đứa con của nàng rốt cục là theo họ mẹ Thành Bích, nhưng lại có thể tên là Doanh Chính. Khánh Kỵ mỗi lần nhìn thấy đứa con béo tốt cùng với cái tên lưu danh thiên cổ của nó lại thấy cảm khái.
Chỉ có con gái là bớt phải lo nghĩ, Nhược Tích sinh cho hắn một nữ nhi bảo bối vô cùng nhu thuận, không giống như mấy đứa con trai làm hắn phải lo nghĩ nhiều, ài...
"Đánh thắng trận hẳn là phải vui vẻ chứ, đại thúc thở dài cái gì vậy?"
Thi Di Quang xinh đẹp am hiểu ý người hỏi han.
"Ồ? À..., ha hả, không có chuyện gì, quả nhân đang nghĩ, chỉ có con gái là tốt."
Tiểu vương phi Thi Di Quang kinh ngạc chớp chớp mắt, Khánh Kỵ lại bỡn cợt cười cười: "Quả nhân muốn hưởng thụ vài ngày thái bình, Di Quang định khi nào thì sinh cho quả nhân một tiểu công chúa để giải sầu?"
"Đại thúc." Thi Di Quang xấu hổ dậm chân.
Khánh Kỵ ha ha cười lớn, ôm lấy eo nàng bước tới cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ, một ánh dương quang óng ánh ùa vào, chiếu lên thân mình uy vũ hùng tráng của Khánh Kỵ cùng Di Quang yểu điệu thướt tha, gió thu tạt vào mặt, chuông đồng dưới mái nhà đinh đông vang lên, một con chim ưng nghỉ chân dưới mái bị tiếng chuông làm cho cả kinh, giương cánh bay lên trời.
"Đại thúc mau nhìn!"
Thi Di Quang nhảy nhót chỉ vào con chim ưng bắn thẳng lên trời cao như mũi tên, chỉ thấy nó rung động dưới cơn gió, vươn mình hướng về phía trước, xuyên thẳng vào một tầng mây, tới khi nó lại hiện ra, đã ở trên không trung cực lực mở ra một đôi cánh lớn và rộng, vững vàng bay về tiền phương xa xăm.
HẾT