Khi Quý Tôn Ý Như muốn tìm cho Tiểu Man mấy chị em Đằng giá Ngô quốc thì bị cô phản đối. Các cô nương Đằng giá nhiều, đối với các cô nương xuất giá rất có lợi. Chỉ cần cô ở đó, các cô gái Đằng giá theo cô dù được sủng ái như thế nào thì địa vị cũng không thể cao hơn cô, ngược lại còn củng cố thêm địa vị của cô. Nếu như cô không sinh hạ được con nối dõi, thì cô nương Đằng giá sẽ sinh con nối dõi để bù đắp cái thiếu hụt đó.
Ở thời đại mà tỉ lệ trẻ sơ sinh chết yểu cao như thế này thì đây chính là một đảm bảo về quyền lợi cho phái nữ trong hôn nhân. Thế nhưng Quý Tôn Ý Như có tận tình khuyên bảo như thế nào đi chăng nữa thì Quý Tôn Tiểu Man cũng không đồng ý.
Tiểu Man đối với các thành viên phụ hệ gia tộc có thành kiến rất lớn. Nếu không vì đại sự vô cùng quan trọng gả cô làm Vương Phi Ngô quốc, theo lễ chế lúc bấy giờ bắt buộc cô phải quay về gia tộc, do gia tộc lo liệu, thì cô vốn không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với gia tộc Quý Thị. Đương nhiên cô không muốn cùng xuất giá với mấy chị em chưa từng gặp gỡ. Quý Tôn Ý Như không muốn cãi nhau ầm ĩ với cô, nên chuyện này đành thôi. Hại đám nữ tử Quý Thị được chọn đang vui mừng tưởng được gả đến Ngô quốc, chắc bọn họ sẽ thầm rủa cô không dứt.
Còn phía Thúc Tôn Diêu Quang thì lại giao cho phụ thân chọn lựa cho cô một đường muội và cháu gái tuổi tác tương xứng, tướng mạo vui tươi dễ thương cùng xuất giá. Thường ngày cô ăn mặc như nam nhi, ở Khúc Phụ làm việc rất độc lập, nhưng chuyện đại sự như thế này, là cô gái từ nhỏ sinh ra ở công khanh Thế Gia vẫn biết phân nặng nhẹ.
Trong cung Khúc Phụ, cùng với việc ngày Quý Tôn Tiểu Man xuất giá đến gần, tính tình của Cơ Tống cũng trở nên nóng nảy quá mức. Thường xuyên say rượu, đánh người hầu, khiến cho trong cung trên dưới đều im như thóc, chỉ lo động phải cái đen đủi của hắn.
Khổng Khâu ngày mai sẽ khởi hành rời khỏi Khúc Phụ, đi chủ trì việc khơi khoét đường sông, công trình nối liền vận tải đường sông nam bắc của Lỗ quốc, lúc này đang vào cung để từ biệt Cơ Tống. Khổng Khâu muốn nhân chuyện gia thần Tam Hoàn tạo phản, dụ Tam Hoàn dở bỏ thành trì, từ đó giải quyết tận gốc. Không ngờ kế hoạch làm suy yếu lực lượng Tam Hoàn lại bị Dương Hổ nhìn thấu.
Dỡ bỏ phong ấp thành trì, làm suy yếu lực lượng gia thần của Tam Hoàn cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu lực lượng của Tam Hoàn, điều này Tam Hoàn không thể không hiểu. Chỉ là xem bọn họ lựa chọn như thế nào mà thôi, Khổng Khâu cũng không nắm chắc mười phần thành công, vì thế sau khi bị Dương Hổ vạch trần Khổng Khâu không hề nản lòng, lập tức hạ quyết tâm bắt đầu chuẩn bị vũ lực tập quyền, chuyên tâm vào chuyện trù tính sửa kênh đào.
Nhưng, điều khiến Khổng Khâu không thể ngờ được là, kế hoạch thâm hiểm như thế, Tam Hoàn vừa vui vẻ đồng ý cách đây không lâu, lại một lần nữa bị họ nhìn thấu. Quý Tôn Ý Như và Thúc Tôn Ngọc liên tiếp phản kích. Cuối cùng Khổng Khâu hoàn toàn không thực hiện được, bị ép rời khỏi trung tâm quyền lực của Lỗ quốc.
“ Ai! Có phải ta vội vàng quá không? Hay là ta đợi thêm vài năm nữa, từ từ sắp xếp? Nhưng bây giờ thanh thế Quốc quân đang mạnh, lại có Triển Chích làm loạn kìm chân Tam Hoàn, đang là cơ hội tốt nhất rồi. Trong đám người phò tá Tam Hoàn Thế Gia, ai có bản lĩnh này, chỉ một mắt đã nhìn thấu mưu kế của ta? Ta đi lần này, tình cảnh của Quốc quân sẽ càng thêm khó khăn, vừa mới giành được một chút ưu thế lại muốn thay đổi dòng chảy, chuyện này nên như thế nào thì tốt đây?”
Khổng Khâu trong lòng lo âu suy nghĩ, đến cung điện của Lỗ quân Cơ Tống, đám người hầu vào trong truyền báo, một lúc sau có tiếng nói nhỏ truyền ra: “ Khổng đại phu mời vào trong, Quốc quân uống rượu quá chén,đang say ở bên trong.”
Khổng Khâu là thầy giáo của Cơ Tống, lại là thần tử thân cận nên có thể tự do ra vào cung cấm. Nghe người hầu nói, Khổng Khâu liền nhíu mày suy nghĩ, phủi phủi y phục, đi vào trong.
Trong đại điện mùi rượu nồng nặc, Cơ Tống nằm bò trên bàn, trong tay cầm bình bạc, một nửa bình bị nghiêng, rượu chảy ra vung vãi khắp bàn, ngấm ướt cả vạt áo bào. Mấy tỳ nữ thanh tú y sam không ngay ngắn nhìn thấy Đại Tư Khấu y bào chỉnh tề, đầu đội mũ quan, thần sắc nghiêm nghị đi vào trong điện, cuống quýt chỉnh lại vạt áo đứng lên, vội vàng hướng tới Khổng Khâu hành lễ, sau đó như chạy trốn lui đi.
“ Ồ… sao lại đi? Tiếp… tiếp Quả nhân uống rượu…uống rượu…” Cơ Tống nói giọng lè nhè, giơ bình rượu lên dốc thẳng vào miệng.
“ Thần Khổng Khâu, tham kiến Quốc quân.”
Cơ Tống nhắm mắt làm lơ, Khổng Khâu cất cao giọng, dằn giọng nói: “ Thần, Khổng Khâu, tham kiến Quốc quân!”
“ Ngươi…ngươi hô cái gì, Quả nhân nghe…nghe thấy rồi.” Cơ Tống lảo đảo vung tay, giơ bình rượu lên lại muốn uống tiếp.
Đôi lông mày Khổng Khâu chau lại, tiến lên một bước khuyên: “ Quốc quân, hiện nay nội loạn chưa yên, triều chính rối ren, Quốc quân uống rượu say, không màng việc triều chính, đây không phải đạo làm vua.”
“ Đạo làm vua?” Cơ Tống cười nhạt: “ Khổng sư, khanh…đừng thuyết giáo quả nhân nữa. Triều chính, triều chính tự có Tam Hoàn san sẻ với Quả nhân, Quả nhân còn có triều chính gì cần phải xử lý đây? Hơ hơ, Quả nhân chỉ muốn… chỉ muốn trong hậu cung uống rượu tìm vui, sinh nhiều con trai, như thế là hết…hết bổn phận của Quả nhân rồi.”
“ Quốc quân sao có thể tiêu cực như thế?” Khổng Khâu kích động nói: “ Đúng, hiện nay Tam Hoàn nắm giữ triều chính, chính lệnh của Quốc quân khó thực hiện được trong toàn quốc, nhưng so với chính lệnh không qua nổi cửa cung trước đây thì không biết đã tốt hơn bao nhiêu rồi. Hiện nay Quốc quân nội trấn phản loạn, ngoại nép vế Tề quốc, thanh uy bùng cháy. Quốc quân xuân thu đang thịnh, chỉ cần kiên định bền bỉ, từ từ lên kế hoạch, rồi cũng có ngày nhất định…”
“ Xoảng” một tiếng, bình rượu bị Cơ Tống ném xuống dưới chân Khổng Khâu, rượu trong bình chảy ra ngấm ướt cả vạt áo dài của Khổng Khâu, Cơ Tống ngông cuồng cười nói: “ Thôi đi, ngay người con gái Quả nhân yêu cũng không giữ được, ha ha, nàng còn là con dân Lỗ quốc cơ đấy. Cái gì thanh uy đại chấn, cái gì chính xuất quân thượng, đều là hi vọng hão huyền, Lỗ quốc…Lỗ quốc Tam Hoàn chủ chính đã hơn hai trăm năm rồi, bộ rễ ăn sâu rồi, ai có thể lung lay được bọn chúng, tận hưởng lạc thú trước mắt, hãy cứ tận hưởng lạc thú trước mắt thôi.”
Khổng Khâu kích động nói: “ Quân thượng không thể nghĩ như thế, đường đường Quốc quân một nước, quan tâm tới cả thiên hạ, há vì tình cảm với hạng nữ lưu mà chán nản? Thần tuy ngu muội nhưng chỉ cần thần ở đây một ngày, nhất định tận tâm tận lực…”
“ Ngươi đúng là ngu muội!” Cơ Tống trợn trừng hai đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn nhìn Khổng Khâu: “ Khuyên quả nhân từ bỏ Tiểu Ngải, đổi lấy Tam Hoàn nhường vị trí Đại Tư Khấu chính là ngươi! Thuyết phục Tam Hoàn dỡ bỏ phong ấp thành trì cũng là ngươi! Thỉnh mệnh tu sửa kênh đào, để cướp tiền lương thảo dịch phu của Tam Hoàn cũng là ngươi! Kết quả thế nào?”
Cơ Tống xông đến trước mặt Khổng Khâu, nước bọt phun tứ tung, nói: “ Thành trì của Tam Hoàn không dỡ bỏ, ngược lại khiến chúng cảnh giác với quả nhân; Chuyện tu sửa kênh đào hiện giờ bị bọn chúng nắm trong tay, ngược lại Quả nhân lại phải khổ sở tập hợp tiền lương nhân mã điều động đi tu sửa kênh, còn làm phân tán nhân mã để đánh bọn chúng; Quả nhân đường đường là quốc quân một nước, không giữ được người yêu, trở thành trò cười cho thiên hạ! Tất cả những điều này, đều là nhờ ngươi tặng cho quả nhân!”
Chòm râu Khổng Khâu run rẩy lên: “ Quân thượng…”
“ Không cần nói nữa, ngươi đi đào sông của ngươi. Quả nhân uống rượu của Quả nhân, mỹ nhân…, mỹ nhân đâu? Ra đây hết cho ta…”
Khổng Khâu quýnh lên, liền giữ chặt tay áo Cơ Tống, kêu to: “ Quân thượng!”
“ Hử?” Cơ Tống vung tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khổng Khâu, cười lạnh nói: “ Buông tay!”
Khổng Khâu đau lòng nói: “ Quân thượng. Tạm thời thất bại thì đã làm gì, chúng ta không dễ dàng có được cục diện ngày hôm nay, coi như nhất thời không thể trừ bỏ được Tam Hoàn, chỉ tiêu tan thực lực bảo vệ, tạm thời nhẫn nại chịu đựng, không phải là không còn cơ hội. Năm xưa Sở Trang Vương ba năm không thể hiện gì, bỗng nhiên nổi lên, cuối cùng trở thành bá chủ thiên hạ, quân thượng hiện giờ làm theo Sở Trang, từ từ mưu tính đại kế.”
“ Quả nhân đã nghe đủ ngươi giáo huấn rồi. Đạo lý nhà ngươi, cút đi cho ta.”
“ Quân thượng…”
“ Khổng đại phu không phải nói quân thần, phụ tử sao? Lời quân phụ ta đây, tại sao ngươi dám làm lơ? Quả nhân bảo ngươi ra ngoài, nghe rõ chưa?”
Loading...
Cơ Tống nói xong, đột nhiên ra sức kéo, xoẹt một tiếng, xé rách một nửa ống tay áo, sau đó lảo đảo với cánh tay đỏ bước đi. Khổng Khâu cầm nửa đoạn ống tay áo kinh ngạc đứng đó. Trong điện chén đĩa hỗn độn, mùi rượu nồng nặc, Cơ Tống vừa bước đi, mấy người hầu liền rón rén chạy đến thu dọn chén đĩa, bọn họ lén nhìn Khổng Khâu, Khổng Khâu đứng ngây ở đó, nét mặt buồn bã…
Hướng Ấp ngay dưới Thương Sơn .
Hướng thành là một thành trì thuộc phong ấp của Thúc Tôn Ngọc, từ đây hướng về phía tây là lãnh thổ Lỗ quốc, hướng về phía đông vượt qua dãy núi Thương Sơn chính là lãnh thổ Đông Di. Lúc này nhân mã của Triển Chích và Công Sơn Bất Nữu đang tạm thời chiếm đóng ở đây. Sau khi Tề quốc rút quân, quân đội Lỗ quốc bắt đầu tập trung lực lượng tấn công loạn quân Triển Chích, áp lực của Triển Chích đột nhiên tăng mạnh, quân đội Đông Di có Ngô quân tương trợ, lực lượng phòng ngự cũng vô cùng hùng hậu. Triển Chích vốn trong thế loạn tiến lùi tự do, nhưng hiện giờ không gian hoạt động ngày càng nhỏ, tinh thần của binh sĩ ngày càng giảm sút.”
Đúng lúc này Trọng Lương Hoài lại dẫn binh tàn tướng bại từ Bành Thành chạy trốn tới đây, hắn đánh mất một căn cứ vô cùng quan trọng của Triển Chích, điều này đối với quân đội Triển Chích lại là một đả kích trầm trọng. Những cảnh khốn cùng này khiến rất nhiều thủ lĩnh đạo tặc mù mờ không hiểu gì. Nguyên họn họ cũng chỉ là một đám cường đạo tụ họp nhau lại, không có cái gì gọi là mục tiêu cuộc sống, có thể cướp thì cướp, không thể cướp thì chạy, quan binh bắt phỉ vốn là lẽ bất di bất dịch. Nhưng là Triển Chích lãnh đạo bọn họ tạo phản, miêu tả cho bọn họ một tương lai tốt đẹp cùng phong hầu, khiến bọn họ bắt đầu quan tâm tới thế cục thắng bại, cứ như thế đánh đến khi thuận tay, cố nhiên tinh thần binh sĩ cao vọt lên. Một khi sa vào cảnh khốn cùng, đám cường đạo không thể không quan tâm tới tương lai của chính mình, có hay không như lời Triển Chích nói.
Rời khỏi đại sảnh nghị sự, Trọng Lương Hoài tiến vào phòng Công Sơn Bất Nữu ở, ngồi xuống trước mặt Công Sơn Bất Nữu, oán hận nói: “ Nhớ lúc đầu khi hắn sai người đến thuyết phục bọn ta làm phản thì mặt mũi hắn thế nào? Huynh và ta dẫn bao nhiêu nhân mã tiền lương đến nương nhờ hắn thì hắn mặt mày hớn hở như thế nào? Nhưng hôm nay hắn lại chất vấn quở trách ta trước mặt mọi người, không mảy may giữ cho ta một chút thể diện nào, thật há có cái lý đó!”
Hắn và Công Sơn Bất Nữu đều xuất thân là gia nô của Quý Thị, không cùng với đám cường đạo thủ hạ của Triển Chích, vì thế khi đến đây hai người tự nhiên mà xích lại gần nhau, kết thành một phái.
Công Sơn Bất Nữu thản nhiên nói: “ Huynh làm mất căn cứ quan trọng như Bành Thành, lương thảo binh mã tổn thất hầu như không còn, chỉ dẫn được một vài thân tín trở về, Triển Chích thân là chủ tướng tam quân, làm sao có thể vì chuyện cá nhân? Trước mặt mọi người quở trách mà không hỏi tội đã là rất khoan dung rồi.”
Trọng Lương Hoài trừng mắt nói: “ Bất Nữu, huynh cũng trách ta nhát gan kinh sợ chiến đấu phải không? Đúng, nếu nói hành quân đánh trận, ta không bì được Triển Chích, cũng không bì được với huynh, nhưng nếu muốn ta cứ kiên cố cố thủ trong thành, chẳng nhẽ ta vẫn không làm được? Bành Thành là ai cướp được từ trong tay người Tống? Lúc đầu khi ta lấy được Bành Thành, chưa hề dựa vào huynh và Triển Chích tương trợ, chẳng nhẽ khi lão phu có thể chiến đấu, vào được thành rồi lại chiến đấu không nổi sao?”
Hắn nhớ lại ngày hôm đó mưa đá rơi đầy trời, cái hình ảnh đáng sợ lúc đó trong người óc phọt ra, xương gãy, thịt nát thì không khỏi rùng mình ớn lạnh, vẻ sợ hãi nói: “ Bất Nữu, huynh không biết người Ngô lợi hại thế nào đâu. Bọn họ sử dụng một loại vũ khí kỳ quái công thành, hòn đá lớn to bằng nắm tay, giống như mưa trút xuống, vừa nhanh vừa mạnh, Bành Thành không cất giữ binh đồng, những cái khiên chắn bình thường thực khó mà chống trả được. Còn có đám Ngô binh, so với đám người Đông Di còn dã man hơn, trong mưa đá rất nhiều người đều mình trần ra trận, trên người còn vẽ những hình long xà xanh xanh đỏ đỏ, từng người từng người đều gan dạ không sợ chết dũng mãnh dị thường, nếu huynh đụng phải mới biết được sự lợi hại của bọn chúng.”
Công Sơn Bất Nữu hơi hơi nhíu mày nói: “ Người Ngô đúng lợi hại như thế sao?”
Trọng Lương Hoài trừng mắt nói: “ Bây giờ ta nói chuyện riêng tư với huynh, chẳng nhẽ ta còn nói dối huynh để che đậy cho bản thân sao? Đúng, nói đánh trận ta không bằng huynh, nếu có thể đổi huynh giữ Bành Thành tuyệt đối huynh cũng không thể là đối thủ của Lương Hổ Tử. Đám binh đó, từng người từng người đều giống như điên dại, chỉ hô to gọi nhỏ là khiến cho kẻ khác khiếp sợ. Ba vạn quân Ngô có thể công phá Sở đô, hơn mười vạn quân Sở bó tay vô sách, huynh nói chiến lực Ngô quân là đặt tới đẳng cấp nào? Chính đám quân Ngô ngày trước, bị nhân mã của Khánh Kỵ đánh cho tan tác tả tơi, binh mã của Khánh Kỵ dũng mãnh như thế nào ngươi vẫn không nghĩ ra sao?
Công Sơn Bất Nữu thở dài im lặng không nói gì.
Trọng Lương Hoài nói: “ Khi ta thủ Bành Thành, các ngươi đang ở Phí Ấp, ở đó là hang ổ của Triển Chích, khi không có địch rút về trong núi cũng đủ tự bảo vệ, sao bây giờ lại đến đây?”
Công Sơn Bất Nữu cười khổ nói: “ Nếu rút về hang ổ của hắn đương nhiên có thể tự bảo vệ, nhưng người Lỗ giữ Xuất Phong, không phải lại quay lại con đường cũ sơn tặc sao? Chúng ta hiện này là phải đấu với cả thiên hạ rồi.”
“ Đấu thiên hạ…” Trọng Lương Hoài đột nhiên hối hận nói: “ Bất Nữu, chúng ta vốn là nô tài dưới cửa Quý Thị, không nên mộng tưởng có thể hơn mọi người, làm công khanh đại phu. Triển Chích một hồi lời ngon tiếng ngọt, hại ta và huynh cho rằng hắn tài giỏi lắm. Tiếc là, cái hồi hắn làm cường đạo, có thể tung hoành các nước đánh đâu thắng đó, chẳng qua là vì thấy hắn không có ý tạo phản, Tam Hoàn gia chủ không muốn mạnh mẽ kiếm chuyện với hắn. Bây giờ thì khác rồi. Ai, đâu đâu cũng vấp phải trắc trở, Tề Lỗ nghị hòa, cơ hội của chúng ta…”
Công Sơn Bất Nữu nắm chặt nắm tay, dữ tợn nói: “ Công Sơn Bất Nữu không tin, Dương Hổ có thể làm đại phu dựa vào cái cái gì Công Sơn Bất Nữu ta lại không thể? Ta nhất định làm cho thiên hạ này biết ta Công Sơn Bất Nữu cũng là đại trượng phu đường đường chính chính, quyết không thua kém Dương Hổ, chuyện Dương Hổ làm được, Công Sơn Bất Nữu ta nhất định làm được.”
Trọng Lương Hoài khẽ lắc đầu, trong lòng lo lắng nói: “ Bất Nữu, Triển Chích tâm chí mạnh mẽ, nhưng ông trời không cho tuổi thọ, con người không cho cơ hội, hiện nay người Ngô và Đông Di hợp lực, Tề Lỗ sau khi nghị hòa, lực lượng của Dương Hổ ngày càng mạnh, chúng ta hiện giờ trước có Lỗ quân, sau có Ngô Di liên quân, muốn giữ mạng cũng là chuyện khó rồi, còn nói gì đến tạo dựng sự nghiệp giành được uy danh?”
Công Sơn Bất Nữu nhìn hắn một cái, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, Trọng Lương Hoài nhìn thấy liền nói: “ Huynh muốn nói gì thì nói đi, hà tất ấp a ấp úng?”
Công Sơn Bất Nữu do dự, phất tay nói: “ Các ngươi lui ra, đóng cửa lại.”
Đám thân binh thủ hạ vâng lệnh vội vàng lui ra, Trọng Lương Hoài nhíu mày nói: “ Chuyện gì mà cẩn thận thế, ngay thủ hạ thân tín cũng phải tránh đi?”
Công Sơn Bất Nữu cúi người xuống phía trước, nhỏ tiếng nói: “ Trọng huynh, theo Bất Nữu thấy, số mệnh Triển Chích đã tận, không thể là minh chủ bảo đảm được, ta huynh không phải nên tính toán cho tiền đồ của mình sao?”
Trọng Lương Hoài thầm kinh hãi: “ Sao, Bất Nữu muốn phản bội Triển Chích sao?”
Công Sơn Bất Nữu lạnh lùng cười nói: “ Chẳng nhẽ Trọng huynh tận tâm trung thành với Triển Chích sao? Huynh ta nương nhờ Triển Chích, mục đích là hoàn thành sự nghiệp. Huynh ta đều tự mang binh tướng lương thảo đến, tuy cùng dưới sự chỉ huy của hắn, nhưng từ đầu tới giờ chỉ là quan hệ đồng minh, chúng ta không hề xin nhập vào môn hạ của hắn, cũng không kết nghĩa huynh đệ với hắn, hợp thì đến, không hợp thì đi, cái gì mà phản bội với không phản bội.
Trọng Lương Hoài cười ranh mãnh nói: “ Bất Nữu, những lời này chỉ nên nói ở đây thôi, ta huynh bây giờ chỉ cần nói dẫn quân rời đi, huynh cho rằng đám người Triển Chích, Cổ Quân Hải có thể buông ta cho chúng ta không.”
Công Sơn Bất Nữu nhe hàm răng mọc lung tung, cười gằn nói: “ Triển Chích, Cổ Quân Hải là hung thần ác sát, chúng ta là tiểu nhân bùn đất hay sao? Nếu đồng ý giải tán, thì đôi bên còn lưu lại phần tình cảm, bọn họ nếu không chịu để chúng ta đi, chảng lẽ chúng ta lại dễ ức hiếp thế sao?”
Trọng Lương Hoài nghe được những lời này, biết Công Sơn Bất Nữu đã cực kỳ mất lòng tin vào Triển Chích, hạ quyết tâm muốn rời đi. Hắn và Công Sơn Bất Nữu là một phe, luôn luôn không hợp với đám cường đạo thủ hạ của Triển Chích. Bây giờ hắn tổn thất nghiêm trọng, càng phải dựa dẫm vào Công Sơn Bất Nữu, nếu như Công Sơn Bất Nữu rời đi mà hắn một mình ở lại, thì thế nào cũng có ngày đám thủ hạ của Triển Chích ra tay với hắn.
Trọng Lương Hoài định thần cẩn thận cân nhắc, nghiêm túc hỏi: “ Ta vừa mới từ bên Bành Thành khó nhọc trốn về đây, không biết tình hình bên này, nhưng huynh đã có mối quan hệ với người nào rồi?”
Hai người là châu chấu trên một thân cây, cùng vinh cùng nhục, cũng chỉ có thể cùng tiến cùng lui. Công Sơn Bất Nữu nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, nhận định rằng hắn không thể phản bội mình, liền nói: “ Triển Chích dùng binh chỉ biết hối hả ngược xuôi, khắp nơi chạy trốn toán loạn, không bằng tạo một căn cứ cố định quan trọng.
Lỗ quân truy đuổi, tuy mệt mỏi, nhưng Lỗ quân dù mệt mỏi như thế nào cũng có căn cứ, có bồi dưỡng thỏa đáng. Huynh và ta trước đây nương nhờ ở Quý Thị, hiểu rõ tình hình quân Lỗ, quốc lực của Lỗ quốc tuy không mạnh nhưng Lỗ quốc Tam Hoàn đã muốn phù trợ cho nhau cùng kháng Lỗ quân, lại thường xuyên tranh giành cấu xé lẫn nhau, vi cầu tự bảo. Quân đội trung thành với Tam Hoàn gia chủ, quân bị và huấn luyện chưa từng lỏng lẻo. Thực lực rất khả quan.
Mà Triển Chích, tên này có chí lớn nhưng lại không có tài, đặc biệt là đám tướng dưới trướng của hắn, để Cổ Quân Hải làm thủ lĩnh, mỗi lần đến một nơi công thành bạt trại, chuyện đầu tiên chính là lục soát triệt để gia đình giàu có, cướp tài sản, cưỡng bức thê nữ, công việc chưa thành mà đã tận hưởng vui thú, khiến cho công khanh đại phu các nơi hễ nghe quân Triển Chích đi đến đâu, là liều mạng chống cự hoặc dìu dắt già trẻ trốn đến Khúc Phụ, trước giờ không có ai quy thuận.