Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 255: Binh thánh giải kế (Thượng Trung Hạ)




Mười ngày sau, sứ giả tới Cô Tô, chính thức mang phúc đáp của Quốc quân Tần quốc đến. Theo đó là Ngô quốc sớm chuẩn bị gióng trống khua chiêng nghênh đón đoàn sứ giả, bảy ngày sau đi đến Tần quốc. Sứ giả chính thức nghênh đón đoàn chính là Úc Bình Nhiên, người được Khánh Kỵ đích thân đến nhà lao đón ra, vì sự khoan hồng độ lượng của Khánh Kỵ và được Khánh Kỵ coi trọng cảm động đã nguyện trung thành với Khánh Kỵ. Còn sứ giả phụ là Thiếu Tể Phạm Lãi.

Chuyến đi lần này thuận đường trả về cho Sở quốc nhóm quyền quý thứ hai. Mang theo họ lên đường, có hai nguyên do. Một là cái lý do trước kia bệnh dịch và nạn trộm cướp, hiện nay là mùa đông, bệnh dịch đã không còn nữa, mà đoàn sứ giả của Ngô quốc đã bình an đến được Sở quốc, thì cũng không còn lý do cố giữ lại quyền quý Sở quốc. Hai là những người này sau khi trở về có thể gây cho Phí Vô Kỵ không ít phiền toái, cục diện Sở quốc càng loạn, càng dễ dàng cho Phạm Lãi và Úc Bình Nhiên hành sự.

Bên phía Ngô quốc, Khánh Kỵ đang không ngừng tăng cường kiến thiết quân đội. Mặc dù có thuộc hạ trung thành, nhưng quyền bổ nhiệm quan lại và quân đội Khánh Kỵ đều nắm vững trong tay. Sau khi tách biệt văn và võ, binh quyền và quân phú, Khánh Kỵ lại cường hóa chế độ binh thư điều binh, quy định nếu mệnh lệnh trên năm mươi binh lính di dời khỏi nơi đóng quân thì nhất thiết phải là do Đại Vương đích thân hạ lệnh phê chuẩn. Quân đội tướng lĩnh, cho dù quan tối cao tướng quân cũng không có quyền tự động chiêu binh. Trong việc Thiên Tử phân phong chư hầu, chư hầu phân phong công khanh, phong ấp, thì tất cả tư pháp thuế má quân chính dân chính đều do chủ phong ấp phụ trách, việc này xưa nay chưa từng có. Chỉ có việc này thôi cũng làm cho trung tâm tập quyền Ngô quốc đạt đến đỉnh cao nhất thời bấy giờ.

Cũng chỉ có quân chủ Khánh Kỵ lập quốc giống như thế này, đại tướng thủ hạ đều là Khánh Kỵ đích thân thống soái, với lại các tập đoàn thế lực cá nhân vẫn chưa hình thành, như thế mới có thể thuận lợi thực thi.

Sau khi tin tức Tần quốc và Ngô quốc kết thông gia truyền đi, Lỗ quốc Tam Hoàn lập tức có phản ứng. Khánh Kỵ hiện nay đã là Ngô Vương thực thụ có thế lực, Đại Tư Không Thúc Tôn Ngọc đã sớm đồng ý gả con gái đến Ngô quốc, còn Quý Tôn Ý Như vốn lưỡng lự không quyết định sau khi nghe được tin đó cũng ra quyết định.

Hắn là Tam Hoàn đứng đầu Lỗ quốc, mặc dù đã kết thân với Lỗ quân Cơ Tống, nhưng quan hệ quân thần cũng không thể thay đổi, chỉ cần một bên không chịu từ bỏ quyền lực thì đấu tranh của hai bên cũng như thế không thể thay đổi. Chỉ là do tồn tại tầng quan hệ này sẽ khiến cho đấu tranh của hai bên được che đậy bởi lớp khăn ôn hòa, khiến cuộc tranh giành quyền lực của hai bên có xu hướng ôn hòa.

Nhưng nếu như hắn kết thông gia với Ngô Vương, như thế ở ngoài nước hắn sẽ có một lực lượng cường mạnh ủng hộ, nếu như nói trước kia hắn vẫn lo lắng Khánh Kỵ sẽ bất hòa với Sở Việt, mối quan hệ liên minh thế lực với Tề Tấn sẽ càng trầm trọng, không thể giúp ích gì cho hắn, lại còn làm hắn liên lụy. Nhưng bây giờ Tần Ngô kết thông gia đã biểu thị rõ ràng hai liên minh thế lực chính trị, nhất cử thay đổi thế cục chính trị chư quốc Giang Nam. Cái mối lo lắng tồn tại này đã trở nên bé nhỏ. Cùng lúc đó Ngô quân đã đứng vững chân trên mảnh đất Đông Di, thế lực của Ngô quốc đã kéo dài đến ngay trước mắt Lỗ quốc rồi, luồng viện trợ từ bên ngoài có thể phát huy tác dụng lớn hơn rồi. Thế là hắn không chút do dự từ chối cầu hôn của Lỗ quân Cơ Tống, sai người đến Ngô, đồng ý gả Quý Tôn Tiểu Man cho Ngô Vương.” 

Sứ giả hai bên không ngừng qua lại. Đương nhiên, một loạt thủ tục để trù bị cho hôn lễ “ Nạp thái”, “ Vấn danh”, “ Nạp cát”, “ Nạp chinh”, “ Thỉnh kỳ”, “ Thân Nghênh” chỉ là mặt bề ngoài, thực ra bên trong, hai gia tộc lớn nhất Lỗ quốc quan tâm nhất là gia tộc của họ có thể thu được từ trong đó bao nhiêu lợi ích chính trị, có thể nhận được bao nhiêu bảo đảm chính trị từ Ngô quốc.

Mượn cơ hội này, đám mật vụ của Ngô quốc ở Lỗ quốc cũng từ bí mật chuyển sang nửa công khai, dưới chiêu bài qua lại để chuẩn bị cho hôn lễ, truyền đến tai Ngô Vương Khánh Kỵ rất nhiều động thái chính trị của Lỗ quốc.

Trước mắt Khánh Kỵ và Thành Bích đang chuẩn bị khống chế khu vực Đông Di, Thành Bích trở thành nữ vương của Đông Di. Ở mức độ cao nhất là kết quả của trưởng lão sáu bộ lạc Đông Di liên thủ ca tụng. Trong lúc vận mệnh của người Đông Di đang gặp nguy khốn, họ cần một thủ lĩnh tinh thần, có thể lãnh đạo họ, đoàn kết tất cả người Đông Di cùng kiên cường chống lại địch. Chỉ có điều Thành Bích không phải là một nữ tử yếu đuối dễ bị người khác thao túng, nàng có thế lực ngầm riêng, có tiền thì có người, có kênh thông tin cực kỳ nhanh nhạy. Khi các tộc trưởng các bộ tộc như muốn đền bù cho nàng đã bảo vệ quê hương của họ thì thế lực của Thành Bích đã phát triển mạnh rồi.

Các tộc trưởng của các bộ lạc Đông Di đồng tâm hiệp lực tán tụng Thành Bich vì người Đông Di đã tạo nên hình tượng hậu nhân của Thiếu Hạo Doanh Thiền Nhi. Bây giờ thành ra mua dây tự trói mình. Bọn họ đã ca tụng “ Doanh Thiền Nhi” trở thành thần của người Đông Di, khiến tất cả bách tính kiên định không đổi tin tưởng nàng, ủng hộ và yêu mến nàng, có thể vì một tiếng hiệu triệu của nàng mà xông pha khói lửa, cuối cùng khiến Đông Di chia năm sẻ bảy trở thành một hòn đá cứng chắc. Dưới sự giúp đỡ hãm chân của Lỗ quốc ngay bên cạnh, thành công ngăn cản Tề quốc xâm lược phía nam.

Hiện nay bọn họ muốn thỉnh nữ vương mà chính tay bọn họ ca tụng lên thành nữ thần lui xuống đã không phải chuyện dễ dàng. Trong nội bộ Đông Di có một số tộc trưởng đến nay vẫn kiên định ở bên Thành Bích, nhưng cũng có một số tộc trưởng không chịu khuất phục. Thành Bích hiện giờ vẫn chưa thể khống chế được toàn bộ Đông Di. Sau khi Tề quốc buông tha không xâm lược phía nam, Thành Bích liên tục tụ họp các bộ lạc Đông Di thiết lập quốc gia, từ đó lấy thân phận nữ vương danh chính ngôn thuận dựa vào Ngô quốc, mượn binh mã của Khánh Kỵ trợ giúp, để bộ lạc nào có dị tâm phải kinh sợ. Trong thời khắc quan trọng như thế này, một bước đi sai sẽ khiến cho tất cả đều sai. Bất kỳ ngoại lực nào xâm nhập vào cũng là nguyên nhân tạo nên cục diện không thể chỉnh đốn được.

Nếu hai nước Tề Lỗ vào lúc này bỗng nhiên lại một lần nữa nhúng tay vào chuyện của Đông Di, thì thế cục vốn dĩ rất nhạy cảm của Đông Di sẽ có khả năng biến đổi không thể khống chế được. Vì thế Khánh Kỵ và Thành Bích không thể không đặc biệt quan tâm đến hai quốc gia liền kề Tề Lỗ. May là sau khi Tề quốc rút quân, Tề quốc phái của Yến tướng Yến Anh bắt đầu phản công phái Điền Khất. Hai đại thế lực đang bận nội chiến, Điền Khất chỉ có thể trơ mắt nhìn Khánh Kỵ từng bước từng bước xâm chiếm Đông Di, ảnh hưởng ngày càng lớn đến chính trị Đông Di mà không có thời gian ngoảnh lại nhìn phía nam.

Mà Lỗ quốc… Khánh Kỵ không thể không khâm phục sự nhạy cảm về chính trị của người Lỗ, có thể chậm chạp đến mức khiến người ta khó có thể tin được. Bao nhiêu năm qua đều tương nhẫn vì quốc, dùng chính sách bế quan tỏa cảng khiến cho người Lỗ như ếch ngồi đáy giếng, tự mình cảm thấy rất hài lòng. Quân nhược thần cường, Tam Hoàn chủ chính, lệnh xuất tư môn, cục diện chính trị quan lại xuất gia tộc khiến cho Lỗ quốc đến một nhà chính trị thành thục cũng không có.

Bọn họ không hề quan tâm tới hành động hủy diệt Đông Di của Ngô quốc và chuyện Doanh Thiền Nhi lên kế hoạch lập quốc, cũng không ý thức được việc này sẽ phát sinh ảnh hưởng cực kỳ lớn đến Lỗ quốc. Trong tâm trí của chủ chính Tam Hoàn, đối với hành động bành trướng thế lực của Khánh Kỵ, chỉ cần không gây nguy hai đến lợi ích sát sườn của họ thì họ sẽ vui vẻ mà nhắm một mắt mở một mắt.

Vì vậy trong tin tức tình báo điều tra từ Lỗ quốc, tin tức liên quan đến Đông Di và Ngô quốc chẳng có bao nhiêu. Hiện nay tin tức ảnh hưởng lớn nhất trong Lỗ quốc không phải là chuyện Quý Thị và Thúc Thị gả con gái, mà lại là tin sau khi Khổng Khâu nhậm chức Đại Tư Khấu cai quản Khúc Phụ.

Quý Thị từ chối lời cầu hôn của Quốc quân Cơ Tống, lại không muốn trong lúc danh tiếng Cơ Tống đang vững chắc có những chuyển biến xấu trong mối quan hệ với Cơ Tống liền nhượng bộ chuyện cất nhắc Khổng Khâu làm Đại Tư Khấu, thuyết phục thân tín của mình Tôn Thúc Tử từ bỏ chức vụ này. Khổng Khâu mãn nguyện nhậm chức Đại Tư Khấu, vị trí trong quần thần Lỗ quốc chỉ đứng sau Tam Hoàn.

Lý tưởng ra làm quan theo đuổi chính trị, phục lễ hành đạo, Khổng Khâu đã nghĩ thông rất nhiều năm rồi, giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện, Khổng Khâu tràn đầy lòng tin, bắt đầu cải cách phục lễ hành đạo để quốc gia cường mạnh.

Khổng Khâu cho rằng thế gian hiện thời đạo đức tiêu vong. Lễ giáo hư hoại, đồng ruộng bị phá hỏng, nông nô chạy trốn, thần tử phạm thượng, tiểu nhân trục lợi, những hiện tượng này đều do Chu lễ giáo hóa không quán triệt, cần phải chỉnh sửa lại chế độ Chu lễ, cần phải quy định ra chế độ lễ giáo để thứ dân bách tính theo đó mà làm.

Trong chính sách Khổng Khâu ban bố, ngồi nằm đi đứng, ăn mặc đều phải theo phép tắc tôn ti trật tự được quy định khá tỉ mỉ, muốn thông qua những chi tiết nhỏ trong cuộc sống để con dân mưa dầm thấm lâu mà hình thành nên ý niệm tôn ti trật tự. Ví dụ như lớn nhỏ phải có trật tự, khi ăn cơm trưởng bối ăn trước, tiểu bối ăn sau; Khi đi đường trưởng bối đi trước, tiểu bối đi sau. Ví dụ nam nữ phải có khoảng cách, khi ra khỏi nhà, cho dù là người một nhà nam nữ cũng phải tách ra mà đi, nam “ Tôn” đi bên phải, nữ “ Ti” đi bên trái, nếu cùng đi với nhau thì nghiêm trị không tha.

Khi lao công phục dịch, cần phải dựa vào thực lực mạnh yếu, phân ra đảm nhiệm công việc nặng nhẹ. Khi trên đường có vật người khác đánh rơi, bất luận đồ đó có giá trị như thế nào, người đi đường cũng không được nhặt; Chuyện nhà ở, mai táng đều phải theo quy định trên dưới, người dân bình thường ăn mặc trang điểm, ăn ở đi xe không được đua theo quý tộc, vượt quá giới hạn đẳng cấp. Trong việc mai táng gỗ nội quan không được dày quá bốn tấc, gỗ ngoài quách không được dày quá năm tấc. Những điều trên đây, nếu ai phạm phải đều nghiệm khắc trừng phạt.

Lễ nhạc đã định, hình phạt bảo vệ, như thế khoan dung và nghiêm khắc hỗ trợ nhau. Chỉ sau hơn một tháng bỏ công sức, chính trị ở Khúc Phụ rực rỡ hẳn lên, khác hẳn ngày trước. Người mới từ Lỗ quốc trở về Thái Nghĩa nói đến đây, liền lắc đầu than thở nói: 

“ Phải nói là Khổng Khâu đúng là rất bản lĩnh, trong một thời gian ngắn đã làm cho Lỗ trật tự rành mạch đâu vào đấy, diện mạo hoàn toàn mới, không nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa, người Lỗ nói, dựa vào khả năng của Khổng Khâu, chỉ cần ba tháng có thể lập lại trật tự trong thiên hạ, nếu như được như thế, thực còn gì bằng.”

Khánh Kỵ nhìn hắn mấy lượt từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ như cười nhạo, Thái Nghĩa vô cũng kinh ngạc, nghi hoặc nói: 

“ Đại Vương, thần… thần làm sao ạ?”

Khánh Kỵ cười ha hả, nói: 

“ Không liên quan gì tới khanh, quả nhân chỉ là đột nhiên nghĩ tới diện mạo công trình khi Quốc vệ kiểm tra mà thôi, cũng công sức nửa tháng mười ngày, khoan nghiêm hỗ trợ nhau, cả thành phố cũng đổi mới hoàn toàn, ha ha, haha”

Thái Nghĩa trố mắt nói: 

“ Cái gì… cái gì Quốc vệ… kiểm tra?”

“ Không có gì.” 

Khánh Kỵ lắc đầu cười nói:

“ Trên đời này thứ khó thay đổi nhất đó là quan niệm của một con người đã được hình thành từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đến lớn dần dần dưỡng thành thói quen sinh hoạt, Khổng Phu Tử coi như hiểu được pháp thuật, thoáng một cái muốn hóa thân hàng tỉ hàng vạn người, hàng ngày tận tình truyền bá Chu lễ cho tất cả người Lỗ, lại mơ tưởng trong một tháng, ba tháng thay đổi hoàn toàn thói quen suy nghĩ và hành động của họ, những chuyện này không những cần phải kiên trì trong thời gian dài, mà còn phải cần rất nhiều cơ sở vật chất phối hợp, dù vậy, những quy tắc không hợp tình hợp lý, cứng nhắc quá mức cũng không thể thực hiện được.

Khanh cho rằng người Lỗ đổi mới hoàn toàn là do công sức Khổng Khâu giáo hóa sao? Sai, những người đó chỉ vì sợ Khổng Khâu phạt không có tiền tài, phải đi lao dịch mà thôi. Nếu bọn họ thực sự tiếp thu giáo hóa của Khổng Khâu, thì bất kể Khổng Khâu là Đại Tư Khấu hay không phải Đại Tư Khấu, Lỗ quốc có hay không có những quy tắc và xử phạt, người Lỗ cũng đều sinh hoạt như thế, thực hiện được không phải ra lệnh cũng làm được, không cần ngăn cấm cũng tự dừng. Nhưng, bọn họ thực sự làm được không?

Quả nhân dám nói, nếu như bây giờ Khổng Khâu bị triệt hồi chức Đại Tư Khấu, xóa bỏ thi hành quy tắc và trừng phạt, chỉ cần một chút công sức, tất cả mọi thứ lập tức trở về hình dáng ban đầu, Khổng Khâu xướng lễ nhạc, ghét pháp trị, nhưng hắn trị Lỗ thủ đoạn thực sự lại là pháp, haha, đúng là hết sức mỉa mai.” 

Thái Nghĩa kinh ngạc nói: 

“ Lạ thật, lời Đại Vương nói, lại giống y hệt lời nói của Lỗ đại phu Thiếu Chính Mão.”

“ Hả?” 

Ánh mắt Khánh Kỵ chợt ngừng lại: 

“ Thiếu Chính Mão? Người này thế nào rồi?”

Thái Nghĩa nói: 

“ Thiếu Chính Mão khi tổ chức quần chúng dạy học đã chê bài đả kích rất nhiều những việc Khổng Khâu đã làm. Ngoài những lời gần như giống y hệt lời Đại Vương vừa nói thì những thứ giống như tôn tri trật tự đều dựa vào đẳng cấp, ăn ở, đi đứng, mai táng v.v.. đều phải theo đúng quy cách không được đi quá giới hạn, đều bị Thiếu Chính Mão phê bình không một cái gì đúng. Thiếu Chính Mão này lời lẽ sắc bén, vui cười tức giận mắng chửi đều thành văn chương, thường khiến Khổng Khâu lâm vào thế bí.”

Khánh Kỵ mỉm cười: 

“ Khi Khổng Khâu sa sút không danh tiếng, Thiếu Chính Mão là một tên nóng nảy. Hiện giờ địa vị quyền hành của Khổng Khâu đã ở trên cao, hắn vẫn nóng nảy, người này đúng là không phải ỷ thế hiếp người, mà là có chút ngốc nghếch.”

Thái Nghĩa cười ngượng nói: 

“ Nhưng tên ngốc này thiếu chút nữa trở thành ngốc chết rồi.”

“ Cái gì?” 

Khánh Kỵ giật mình, vội truy hỏi: 

“ Khổng Khâu muốn gây bất lợi cho hắn sao?”

Thái Nghĩa nói: 

“ Vâng. Sau khi Khổng Khâu trị Lỗ, Thiếu Chính Mão thường xuyên có những lời gièm pha những việc Khổng Khâu làm. Trong dân nước Lỗ, uy tín của Thiếu Chính Mão khá cao, được một đám người ủng hộ tán tụng, Khổng Khâu vì thế mà rất tức giận, liệt ra năm tội trạng của Thiếu Chính Mão là tâm đạt nhi hiểm (có tri thức có năng lực nhưng lòng dạ hiểm ác ), hành bích nhi kiến ( không phục tùng triều đình, kiên quyết tự làm những điều không nên), ngôn ngụy nhi biến( kích động xúi giục dân chúng), ký sửu nhi bác (bới móc nhòm ngó sai sót, lỗi lầm, chuyện riêng tư của người khác rồi đi tuyên truyền), thuận phi nhi trạch ( xúi bẩy gây chuyện vi phạm, chống lại quy tắc trong triều đình, lấy lòng quần chúng). Dựa vào tôi danh loạn chính để bắt hắn, chém đầu.”

“ Quả nhiên như thế…”

Khánh Kỵ nhỏ tiếng, lẳng lặng nghe Tôn Vũ bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, ung dung nói: 

“ Làm gì có cái lý như thế, thiên hạ bây giờ, dân thường sĩ tử đi khắp các nước, châm biếm thời chính, mỉa mai quyền quý, bày tỏ chủ trương, mở rộng tham vọng, thảo luận chính sự trước nay luôn tự do, chưa từng có ai vì lời nói mà phạm tội.

Nói hay không là chuyện của người luận chính, nghe hay không là chuyện của người chấp chính. Hiện nay Thiếu Chính Mão chẳng qua vì chính kiến bất đồng, lại không hề có hành động nào hung ác, lại bị Khổng Khâu mượn cớ che đậy lý do giết chết, như vậy sau này, Lỗ quốc còn ai dám cho ra ý kiến bất đồng không? Sĩ tử du học các nước không đồng quan điểm chính trị với họ, còn dám đến Lỗ quốc làm quan không? Thái đại phu nói hắn đạt được kỳ tích, nhưng theo Tôn Vũ thấy, hắn đối với những người bất đồng chính kiến thẹn quá hóa giận chỉ biết vung kiếm giết người, chặn đường dân cư. Có thể thấy thủ đoạn chấp chính này cũng rất có hạn.”

Văn Chủng cũng nhíu hai đầu lông mày nói: 

“ Khổng Khâu ngôn luận, khi ở Sở quốc Chủng cũng từng nghe qua, hắn từng nói quân tử hòa mà bất đồng, tiểu nhân đồng mà bất hòa. Câu nói này thực sự khiến ta kính trọng và khâm phục. Tại sao hắn lại dùng thủ đoạn như thế? Những điều mình không muốn, chớ nên làm cho người khác, không phải quan điểm của hắn sao?”

Khánh Kỵ nói: 

“ Chuyện này hắn thực cũng không thể quá nghiêm khắc. Xưa nay có câu biết thì dễ, làm mới khó. Bao nhiêu đạo lý vẫn có thể biết, nhưng nếu làm, thì hắn lại không làm được, chúng ta cũng không làm được. Người có thất tình lục dục, hỉ nộ bi hoan, nếu như ai có thể bình tĩnh theo đạo lý mà xử lý tất cả mọi việc, thì người đó chỉ có thể là ở cảnh giới thánh nhân, mà thật sự là thánh nhân thì chỉ có đợi hậu nhân tô son trát phấn che đậy lại tất cả khuyết điểm của hắn, mới có thể tồn tại được trong truyền thuyết. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Thái khanh, khánh mau nói, tên Thiếu Chính Mão thế nào rồi?” 

Thái Nghĩa nói: 

“ Khổng Khâu có Lỗ quân ủng hộ tại Khúc phụ một lòng, nhưng ít nhất có ba gia tộc không đồng tình, đó chính là Tam Hoàn Thế Gia. Khổng Khâu bắt Thiếu Chính Mão, đang xử phạt án cao nhất theo luật thì Đại Tư Không Thúc Tôn Ngọc đột nhiên đến pháp trường cứu Thiếu Chính Mão xuống.

Thực kỳ lạ, Thiếu Chính Mão tự cho là thanh cao, luôn không muốn phụ thuộc vào Tam Hoàn Thế Gia, không qua lại với bọn bọ, nếu không thì với học vấn và thân phận của Thiếu Chính Mão sớm được trọng dụng rồi. Lần này không biết nguyên cớ làm sao mà Thúc Tôn Ngọc lại giơ tay ra cứu hắn, mọi người chỉ biết Thúc Tôn Ngọc không ngại đắc tội với Khổng Khâu và Lỗ quân sau lưng Khổng Khâu, muốn mời Thiếu Chính Mão vào dưới trướng của hắn. Nhưng Thúc Tôn Ngọc cứu Thiếu Chính Mão quay về, lại không vì hắn thoát tội, giáng chức hắn làm nô bộc, đến lúc này Thiếu Chính Mão không có ngày xuất đầu lộ diện. Chẳng nhẽ Thúc Tôn Ngọc chỉ muốn tìm một gia thần đắc lực?”

Khánh Kỵ thần ra một lúc, đột nhiên ngửa đầu ra cười to: 

“ Diêu Quang, nhất định là Diêu Quang. Ha ha ha…, cô gái nhỏ này, làm rất tốt, đúng là hiểu rõ lòng quả nhân.”

Quần thần nhìn Khánh Kỵ ngỡ ngàng không hiểu Khánh Kỵ cao hứng vui vẻ vì cái gì, Khánh Kỵ cười nói: 

“ Quả nhân yên tâm rồi, chuyện Thiếu Chính Mão tạm thời không nhắc đến nữa, rồi sẽ có một ngày các khanh sẽ hiểu rõ. Hiện nay Lương Hổ Tử và Xích Trung đến Đông Di rồi, Thiếu Bá đến Tần quốc, Chúc Dung Vương Thúc vẫn chưa từ Việt quốc trở về, trong triều thiếu người. Đông lạnh đang qua, kế hoạch một năm nay quyết định vào mùa xuân, năm nay chuyện nông canh là chuyện quan trọng nhất trong mọi chuyện, các khanh phải đặc biệt lưu tâm. Tử Cầm đã có trù tính tỉ mỉ, khanh nói để mọi người bàn xem.” 

“ Thần tuân chỉ.” 

Loading...


Văn Chủng hành lễ lạy dài, bước đến phía trước đang định nói, một thị vệ vội vàng vào điện bẩm báo: 

“ Đại Vương, Lỗ quốc Thúc Tôn Thị gia thân Diệp Phù Phong cầu kiến.”

“ Ồ? Truyền vào điện.”

Trong chốc lát, một ngươi khoảng trên dưới ba mươi tuổi được dẫn vào điện, hắn là gia thần của Thúc Tôn Thị, lần này đến Ngô là để đưa thư. Khánh Kỵ nhận thư, sai người đưa hắn đi xuống nghỉ ngơi rồi tiện tay mở thư. Theo như Khánh Kỵ nghĩ, trong thư chính là có liên quan đến việc Khánh Kỵ ủy thác: Chuyện chiếu cố Thiếu Chính Mão.

Nhìn lướt qua thư quả nhiên đúng như dự đoán. Trong thư quả nhiên nói đến quá trình cứu Thiếu Chính Mão, còn nói sẽ tìm cơ hội đưa Thiếu Chính Mão đến Ngô quốc. Khánh Kỵ vui sướng đọc tiếp, đọc đến cuối thư không kìm được lắc lắc đầu, thư cầm trong tay run lên, cười chế nhạo nói: 

“ Vừa nãy vẫn còn bàn luận những việc Khổng Khâu làm, nói ra, Khổng Khâu này làm Đại Tư Khấu, đúng thật hùng tâm bừng bừng rồi. Hắn không chỉ làm chuyện lễ nhạc giáo hóa, vì cường hóa quân quyền của Cơ Tống, Khổng Phu Tử thực là hao tổn tâm huyết, đúng là làm khó hắn rồi.”

Tôn Vũ nói: 

“ Còn có Tam Hoàn, cường hóa quân quyền của Lỗ quân khác nào người si nói mộng.”

Khánh Kỵ nói: 

“ Không sai, thế nên mục tiêu ra tay của Khổng Khâu chính là Tam Hoàn Thế Gia.”

Tôn Vũ kinh ngạc, thất thanh nói: 

“ Không thể nào? Hắn… hắn đã ra tay với Tam Hoàn? Dựa vào binh lực Lỗ quân nắm giữ và quyền lực của một Đại Tư Khấu như hắn muốn đối phó với Tam Hoàn Thế Gia. Hắn điên rồi sao?”

Khánh Kỵ nói: 

“ Đương nhiên hắn không điên, hắn không trực tiếp ra tay với Tam Hoàn, mà là dùng một kế rất tài tình. Hơn nữa… hắn thiếu chút nữa thành công rồi.”

Khánh Kỵ giải thích nói: 

“ Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài mang theo một nửa gia nô của Tam Hoàn Thế Gia đến nhờ cậy Triển Chích, cùng hắn tạo phản, chiếm một số phong ấp của Tam Hoàn Thế Gia, cướp đi rất nhiều tiền và lương thực của họ. Những chuyện này đối với Tam Hoàn Thế Gia là tổn thất rất lớn. Tam Hoàn thường ở trong đô thành, phong ấp ở các nơi trong toàn quốc đều giao cho gia thần thân tín trông coi, hiện giờ Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài làm phản, khiến cho họ khá nghi ngờ các gia thần đóng giữ ở các phong ấp còn lại, nhưng khổ nỗi không có cách nào giải quyết. Mà Đại Tư Khấu Khổng Khâu lại giúp họ tìm cách giải quyết.”

Trên đại điện yên lặng, mọi người đều chăm chú lắng nghe Khánh Kỵ nói, không biết vị Khổng Khâu đó dùng cách gì đối phó lại Tam Hoàn, Khánh Kỵ nói: 

“ Trong triều Khổng Khâu nhắc tới Tam Hoàn, gia thần bọn họ quanh năm đóng giữ phong ấp, năm rộng tháng dài, quyền binh được nâng cao, bên cạnh đã hội tụ được một nửa thân tín, bọn họ một khi sinh dã tâm, ngồi cầm giữ thành trì, lương thảo, nhân mã, gia chủ nếu muốn trừng phạt bọn họ cũng hết sức khó khăn. Vì thế Khổng Khâu đưa ra ba chủ ý cho Tam Hoàn, khuyên bọn họ dỡ bỏ thành trì đã xây dựng trong phong ấp của từng người.

Thành Trì được san thành một vùng bằng phẳng, tiền lương thảo ở các nơi của Tam Hoàn Thế Gia sẽ không có chỗ để, đành phải chuyển đến Khúc Phụ; Không có thành trì, gia thần ở các phong ấp sẽ không thể tụ họp được nhiều nhân mã. Như thế bọn họ vừa không có người vừa không có tiền, nguy cơ phản loạn tự dưng tiêu tan.”

Tôn Vũ suy nghĩ, bỗng nhiên cười lên: 

“ Hắn là Đại Tư Khấu, chủ quản toàn quốc tư pháp trị an, có suy nghĩ như thế này vốn là trong bổn phận của hắn. Tam Hoàn không thể nghi ngờ hắn được. Bọn họ đang bị chuyện Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài làm cho sứt đầu mẻ trán, đối với tình hình đám gia thần giữ phong ấp thực rất đau đầu, áp dụng cách của Khổng Khâu cũng không có gì là lạ.”

Khánh Kỵ cười nói: 

“ Quả nhân biết ngay, kế này của hắn không qua nổi mắt khanh.”

Tôn Vũ khẽ cười nói: 

“ Thần không dám, chỉ là Đại Vương nói trước hắn đối phó với Tam Hoàn, thần mới hiểu ra kế này. Chỉ là không biết người nào đã vạch trần mưu đồ thật sự của hắn?”

Khánh Kỵ nói: 

“ Người này cũng được xem như là luôn đối đầu với Khổng Khâu, đó chính là người đang thống lĩnh cầm binh tiêu diệt phỉ Dương Hổ. Khổng Khâu khuyên Tam Hoàn dỡ bỏ thành trì phong ấp, nói là vì an toàn để làm suy yếu lực lượng của gia thần, mang thuế phú tài lương đều tập trung ở đô thành, ngoài mặt xem ra nghĩ cho bọn họ, mê hoặc đám người trong tam đại thế tộc.

Khổng Khâu còn thu nhận con cháu Mạnh Tôn Thị làm đệ tử, để đệ tử Tử Lộ của hắn đến Quý Tôn Gia làm quản gia, cùng hắn trong ứng ngoài hợp. Nhưng Dương Hổ vạch rõ mưu đồ thực sự của hắn, nói cho Quý Tôn Ý Như biết ý nghĩ của hắn. Quý Tôn Ý Như vẫn tin tưởng không nghi ngờ, sau khi được Dương Hổ nói rõ liền hủy bỏ việc phá dỡ thành trì đang thực hiện.

Qua chuyện này, Tam Hoàn đã nảy sinh lòng dạ luôn cảnh giác Khổng Khâu, bọn họ lập kế hoạch lật đổ Khổng Khâu bên cạnh Cơ Tống, Khổng Khâu cũng thức thời, kế này thất bại, hắn lập tức đề ra với Lỗ quân tu sửa con sông từ bắc tới nam ở Lỗ quốc, dùng để vận chuyển lương thảo, thông thương hành nhân, thời chiến cũng có thể chuyển binh, hơn nữa tự tiến cử chủ trì công trình này. Tam Hoàn chỉ mong hắn biến mất ngay trước mắt. Tuy nói Triển Chích làm loạn chưa dẹp yên, lúc này cũng không xây dựng rầm rộ, cũng đã đồng ý chuyện này rồi. Ài! Khổng Khâu quả thật quyết đoán, việc có chưa xong, lập tức đến đó tự mình lưu đày, chạy đi sửa chữa đường sông rồi. Cứ như thế ít nhất vị trí của hắn cũng coi như đứng vững rồi.”

Quần thần nghe xong đều cảm thấy rất thú vị, dưới bậc phát ra một tiếng cười thầm, Tôn Vũ vốn cũng đang khẽ cười, tỉ mỉ cân nhắc, sắc mặt lại dần dần thay đổi. Khánh Kỵ nhìn thấy như vậy, trong lòng không khỏi giật mình, vội hỏi : 

“ Trưởng Khanh, khanh có kiến giải gì?”

Tôn Vũ chắp tay, lại trầm ngâm một hồi mới lo lắng nói: 

“ Kế hay! Kế hay! Kế này mới đúng là xảo diệu. Quả nhiên qua được tai mắt thiên hạ. Nói không được, Khổng Khâu này đang chuẩn bị dùng võ.”

“ Hả?” 

Khán Kỵ không ngừng được ngây ra, quần thần trên điện cũng bất giác giật mình, Thái Nghĩa nhịn không nổi nói: 

“ Tướng quốc đại nhân, mưu kế của Khổng Khâu bị bại, để tự bảo vệ mình, rời khỏi đô thành, đi khoét sông sửa đường rồi, chuyện này có gì lạ đâu?”

Tôn Vũ ngửa mặt nhìn lên trời, trầm tư một lúc mới từ từ nói: 

“ Đại Vương và các chư vị đại nhân nghe nói qua chuyện Nghiêu Thuấn Vũ ngày xưa chưa? Thuấn danh tiếng hiếu thuận đồn xa, được Nghiêu Đế mời giúp cai quản việc nước. Thuấn giỏi nghề nông, tinh thông chế tạo đồ gốm sứ, vì thế trên lấy được lòng Nghiêu Đế, dưới uy phục vạn dân, vì thế khiến cho nơi Thuấn ở một năm thành nơi tụ hội, hai năm thành ấp, ba năm thành đô.

Nghiêu đế vui sướng, muốn giữ công thân tài năng này liền gả hai cô con gái cho Thuấn, trở thành mối quan hệ thân thích nhạc phụ và phò mã. Nghiêu về sau mê muội tu tiên, không màng chính trị, Thuấn với danh nghĩa phò mã lên nắm chính quyền hai mươi tám năm, đến khi Nghiêu tuổi già sức yếu, muốn lấy lại quyền hành giao cho con trai thì phe cánh của Thuấn đã mạnh, binh quyền nắm trong tay, Nghiêu trở thành hư danh.

Thuấn giam cầm Nghiêu và Thái Tử Đan Chu, nhiếp chính trước, sau đó bày mưu đặt kế thôi thúc quần thần mời Thuấn đăng quang hoàng đế, dựa vào kế nhường ngôi đoạt quyền. Thuấn cho bốn vị đại thần trung thành với Nghiêu là Công Cộng đi đày ở U Châu, Hoan Đâu lưu đày ở vùng Sung Sơn, Tam Miêu bị trục xuất đến Tam Nguy, Cổn bị lưu đày ở Vũ Sơn, sau này lại tìm lý do giết bọn họ, tìm ra bốn tội thuyết phục thiên hạ, từ đó ngôi vị vững như thái sơn. Kế này chính là lấy thân mà gần, lấy thân mà ẩn, cuối cùng đạt được mục đích.”

Trên mặt Khánh Kỵ co giật, chuyện này… chuyện này với câu chuyện của mấy thượng cổ thánh nhân luôn khước từ, ra bảo ai cũng không muốn làm hoàng đế mà ta nghe từ nhỏ sao lại hoàn toàn khác nhau?

Tôn Vũ lại nói: 

“ Cho đến khi Thuấn Đế tại vị, thiên hạ đại hồng thủy mấy thành bị ngập lụt. Nghĩ tới bốn đại trọng thần triều trước Thuấn cho đi lưu đày đã từng nắm giữ triều đình. Nhưng trận hồng thủy này lại là một thử thách để Thuấn ngồi vững ngôi vị, muốn thần dân thiên hạ tâm phục. Thuấn phải trị thủy, mà trị thủy thì chỉ có Vũ Thế Gia mới am hiểu thủy lợi. Thuấn bất đắc dĩ buộc lòng phải dùng hắn.

Phụ thân của Vũ, Cổn đã chết trong tay Thuấn, thù giết cha không đội trời chung. Thuấn Đế giết cha dùng con, cũng sợ Vũ sẽ làm phản, nên sau khi bổ nhiệm Vũ làm công khanh, luôn muốn tìm sơ hở của Vũ. Vũ như người đi trên lớp băng mỏng, thận trọng dè dặt, khi trị thủy ba lần đi qua cửa nhà nhưng không vào, khiến Thuấn Đế không tìm được một nửa sơ hở của Vũ. Nhưng đáng tiếc Thuấn Đế nghìn phòng vạn phòng cũng không thể ngờ được Vũ đã tìm con đường bài trừ khác, cuối cùng cũng cướp được binh quyền trong tay Thuấn.”

Nói đến đây, khóe miệng Tôn Vũ lộ ra nụ cười lạnh: 

“ Lũ lụt quá lớn, nhân dân mấy thành bị ngập lụt, trị thủy trở thành việc đầu tiên Thuấn phải làm. Thuấn tuy phòng Vũ nhưng muốn trị thủy không thể không giao cho Vũ binh quyền. Thế là liên tục trong nhiều năm, tất cả tài lực, vật lực, nhân lực đều phải đầu tư cho trị thủy.

Vũ liền lợi dụng cơ hội trời cho này, nắm trong tay mọi binh quyền nhân tài vật của triều Thuấn, đợi vây cánh đông đủ, liền giết Phòng Phong Thi để lập uy, khiến cho các bộ tộc phải cúi mình nghe lệnh. Đến khi thời cơ chín muồi, liền theo cách Thuấn Đế đối phó với Nghiêu Đế, giam lỏng thái tử Thương Quân của Thuấn Đế, bày mưu để chư hầu thiên hạ mời Vũ lên ngôi thiên tử.

Sau đó đem Thuấn Đế lưu đày ở vùng hoang dã Thương Ngô, nói bên ngoài là để tuần tra săn thú, nhưng buồn cười là Thuấn Đế tuổi già sức yếu, còn tìm được gì nữa mà săn? Triều của Thuấn cũng coi như tận, cuối cùng gặp nạn mà lui về, chết tại vùng đất hoang dã Chướng Lệ, chỉ có Nga Hoàng, Nữ Anh khóc trước vong linh của Thuấn.”

Khánh Kỵ nghe đến đây, hướng mắt nhìn quần thần phàm là bác học cũng đều mặt không dị sắc, biết rõ đây mới thực sự là lịch sử, không khỏi thầm than: 

“ Nhường ngôi… nhường ngôi, một thần thoại chính trị hay, một lời nói dối chính trị hay, hóa ra những lời nói dối được lặp đi lặp lại hàng vạn lần, thực trở thành thân thoại mang chân lý tuyệt đối và không thể phá vỡ. Nếu không vượt qua hai nghìn năm không gian và thời gian đích thân đến thời đại này, làm sao nghĩ được… lịch sử quả nhiên giống như một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, khuôn mặt thật của cô đều được giấu kín dưới lớp son phấn kia.

Tôn Vũ thở dài nói: 

“ Đại Vương, theo thần thấy, Khổng Khâu này làm theo câu chuyện Thuấn Vũ năm xưa. Hắn là thầy của Lỗ quân, là người thân tín nhất của Lỗ quân, được Lỗ quân ủng hộ. Cho dù rời khỏi đô thành cũng có thể thân như Nghiêu Thuấn, tiếp tục ảnh hưởng đến quyết sách của Lỗ quân. Mà phía Tam Hoàn, hắn rời khỏi triều chính, cũng có thể khiến bọn họ từ bỏ tấn công. Sửa đường khơi sông, không phải là chuyện phái mấy người, làm năm ngày là xong. Chuyện này một khi quyết định, lúc đó cả tài lực, vật lực, nhân lực đều phải giao đến tay hắn. Dân chính là binh. Mang dân phục dịch của Ngô quốc giao đến tay hắn bằng với việc mang quân đội Ngô quốc gia đến tay hắn. Với công sức ba đến năm năm đường sông làm xong, thì hắn cũng đã nắm trong tay một đội quân hùng mạnh. Nếu lúc đó hắn đột nhiên ra tay bắt Tam Hoàn Gia Chủ…”

Khánh Kỵ nghe đến đây mặt không khỏi biến sắc, Tôn Vũ nói: 

“ Đại Vương, Lỗ quốc Tam Hoàn thân thiết với Đại Vương, đối với Ngô quốc ta tại Đông Di có chuyện xảy ra cực kỳ có lợi. Hơn nữa có Tam Hoàn và Lỗ quân hãm chân nhau, phía Lỗ quốc mới không thể trở thành mối họa. Nếu như Khổng Khâu thành công chuyện đó, để Lỗ quân nắm trong tay toàn bộ quyền lực, như thế với Ngô quốc ta thực là cực kỳ không hay.”

“ Đúng thế!” 

Khánh Kỵ thầm nghĩ: 

“ Chưa nói đến thân là quân vương một nước, Cơ Tống sẽ theo bản năng chống đối lại thế lực của ta ở phía bắc, mà nói ngay đến chuyện hắn yêu sâu sắc Tiểu Man hiện giờ sắp được gả cho ta, chỉ thù cướp người yêu này thôi, tên tiểu tử Cơ Tống cũng không thể hòa bình với ta được. Kế này của ngươi vốn rất xảo diệu, ngay chính ta hiểu biết hơn hai nghìn năm trước cũng không ngộ ra được đạo lý huyền diệu trong đó. Đáng tiếc ngươi một văn thánh lại đụng phải một binh thánh, như thế cũng chỉ biết tự nhận mình đen đủi, nói không chừng ta cũng phải giống như Dương Hổ, kéo chân sau của thánh văn truyền vương như ngươi!” 

Nghĩ đên đây, Khánh Kỵ nói: 

“ Như thế xem ra, chúng ta cũng cần thức tỉnh Tam Hoàn, để bọn họ ngăn cản chuyện của Khổng Khâu.”

Tôn Vũ nói: 

“ Đại Vương, Tam Hoàn đã đồng ý rồi, nghị triều đã thông qua, lúc này nếu muốn ngăn cản, không có lý do thỏa đáng. Theo thần thấy, người Lỗ vì giao thông lưu thông vật liệu mà thi công đường sông, ắt phải phân luồng nhân lực tài lực, càng khó ngăn cản hành động của ta ở Đông Di, chuyện này thực không cần ngăn cản.

Lỗ quốc Tam Hoàn Quý Thị là Đại Tư Đồ, nắm giữ dân phục dịch và thuế má, Thúc Thị là Đại Tư Không, nắm giữ quản lý công trình thổ mộc, chúng ta chỉ cần thức tỉnh họ, để Quý Tôn Ý Như phân ra nhân lực, vật lực, tài lực giao cho những người khác nhau phụ trách, làm mất quyền hạn của Khổng Khâu; để Thúc Tôn Ngọc lấy danh nghĩa Đại Tư Không, thường xuyên nhúng tay vào việc sửa kênh, thường xuyên thay thế quan viên phụ trách, luân phiên người dân phục dịch. Đến khi đó, hắn có khổ cũng không nói được, đành làm giả thành thật, chạy đi khơi sông sửa kênh.” 

“ Làm như thế đi!” 

Khánh Kỵ nói: 

“ Quả nhân lập tức viết một bức thư…, không, đây là chuyện hệ trọng, không thể khinh suất, Thái khanh, khanh cần phải lập tức đến Lỗ quốc một chuyến.”