Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 214: Thích khách (Thượng Hạ)




Chuyên Nghị trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ lệnh cho ta đi tìm đại vương, chúng ta còn chưa đến nơi, đại vương đã tử trận, giờ đây Khánh Kỵ xua quân vây thành, quân Việt lấy danh nghĩa phụng di mệnh đại vương thảo phạt Khánh Kỵ, nhưng đại quân giấu đầu lòi đuôi, giờ cũng chả biết đi đâu. Còn Phù Khái... Phù Khái tướng quân đóng quân tại Kiền Toại, không tiến cũng không lui, không biết đang toan tính gì, chúng ta quay về thành gặp thái tử phải hồi đáp sao đây?"

Lý Hàn sắc mặt hầm hầm đứng bên cạnh không nói tiếng nào.

Hắn hiện giờ đang cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận không nên rời khỏi Lỗ quốc, chạy đến Ngô đầu quân Hạp Lư, cứ tưởng rằng nắm được thông tin Khánh Kỵ lén mai phục một đội quân tại Phi Hồ cốc là lập được công lớn, người Ngô có thể dựa vào tin đó mai phục tiêu diệt gọn quân Khánh Kỵ, tuyệt luôn đường lui của hắn, sau cùng ép hắn vào đường cùng phải bỏ mạng ven đường, còn Lý Hàn đây thì được tận hưởng vinh hoa phú quý, ai mà biết Tôn Vũ lại chơi một chiêu xưa nay chưa từng xuất hiện, đó là đem cả vạn đại quân vòng đường biển đến sau lưng quân Ngô, làm cho cục diện thay đổi, giờ lại đến kết cục thất bại này.

Khi đó nếu cứ ở lại Lỗ quốc , tuy không được người đẹp để ý, tuy không được thăng quan tiến chức, chí ít cũng là gia tướng đứng đầu gia tộc Thúc Tôn thị, chỉ cần chờ đợi cơ hội, chưa chắc không có ngày ngẩng cao đầu, còn bây giờ phải làm sao đây?

Tay Lý hàn từ từ di chuyển đến phía chuôi kiếm: "Ta lén lút rời khỏi Lỗ, Thúc Tôn thị không biết lý do ta rời khỏi, nếu ta giết tên Chuyên Nghị này... Không được, trong Cô Tô thành có không ít người biết thân phận và lai lịch của ta, sau này khó mà đảm bảo chúng không tiết lộ âm mưu của ta... Ây!"

Chuyên Nghị không thấy Lý Hàn trả lời quay đầu lại nhìn hắn, vừa đúng lúc thấy tay Lý hàn đang đặt vào chuôi kiếm, ánh mắt hung tợn. Bị hắn nhìn vào, Lý Hàn lập tức tránh tầm nhìn của hắn, cố giấu diếm ý định giết người. Chuyên Nghị lại hiểu lầm ý định của Lý hàn, hắn tiến tới vỗ tay vào vai Lý Hàn, mở lời khen: "Ta biết mà, ngươi cũng sẽ có ý định giống ta".

"Ơ...". Chuyên Nghị vừa nãyy tiến tới, Lý Hàn thấy nôn nao trong lòng, nhưng hắn vẫn chưa đoán ra có phải Chuyên Nghị nhìn ra ý định bỉ ổi của hắn không, hơi chút do dự nên cứng đờ ra, hơn nữa kiếm thuật của Chuyên Nghị cao siêu hơn hắn, cộng cả hai lý do lại nên Chuyên Nghị đưa tay ra vỗ vai, hắn không kịp né tránh. Nghe Chuyên Nghị nói ra câu đó, Lý hàn thế mới biết hắn không nhìn ra ý định của mình, chỉ là không biết tên Chuyên Nghị này đang toan tính gì, vẫn đứng nghệch mặt ra chờ đợi.

Chuyên Nghị phấn khích nói: "Vừa rồi ta cũng nghĩ như vậy, hai người chúng ta về thành, chẳng qua góp thêm sức của hai người, không giúp ích nhiều cho thái tử điện hạ. Ta thấy sứ giả các nơi mang lễ vật đến chúc mừng Khánh Kỵ không ngớt, ngay cả người Đông Di cũng mang lễ vật đến, được Khánh Kỵ nghênh đón vào doanh trại. Ta vừa nghĩ ra một cách.."

Hắn xoay đầu lại, chỉ tay về phía quân doanh Khánh Kỵ nói: "Ngươi xem, bao nhiêu túp lều, mấy vạn tướng sĩ dũng mãnh, chỉ chiến đấu vì một mình Khánh Kỵ, chỉ cần Khánh Kỵ mà chết, dựa vào uy danh của hai tên Yểm Dự, Chúc Dung, tuyệt đối không thể bảo đại quân này phục tùng bán mạng cho chúng được. Đại quân Khánh Kỵ tan rã, cục diện Ngô quốc lập tức thay đổi, chúng ta chỉ cần giết chết Khánh Kỵ, hơn cả việc mượn được mười vạn hùng binh mang về".

"huynh... chuẩn bị... mạo nhận làm sứ giả vào hành thích Khánh Kỵ?"

"Sao? Ngươi muốn tấn công thẳng vào quân doanh à?" Chuyên Nghị tự cảm thấy hắn nghĩ ra một diệu kế, trong một lúc quá phấn khích. Hắn quay qua Lý Hàn giải thích: "Làm vậy không hay đâu, chúng ta còn chưa gặp được Khánh Kỵ, đã bị phanh thây ra rồi, chỉ có mạo nhận thân phận sứ giả các nước, mởi có thể mang theo binh khí tiếp cận hắn được".

Lý Hàn khẽ co giật, hắn cũng biết đây là cách duy nhất có thể làm vào lúc này, hơn nữa cơ hội thành công khá cao, nhưng dù cho có xông thẳng vào quân doanh hay mạo nhận làm sứ giả, kết cục của thích khách cuối cùng cũng chỉ có một, đó là bị băm thành thịt vụn. Mà hắn thì... không muốn hy sinh vì bất cứ ai, không muốn chết chung với Khánh Kỵ, hắn chỉ muốn vinh hoa phú quý thôi.

"Ta... ta biết chứ, ta chỉ nghĩ đến xông thẳng vào quân doanh là vì, là vì... Khánh Kỵ nhận ra ta, nếu đóng giả làm sứ giả, chỉ cần gặp mặt, hắn hét to ra lệnh, chúng ta chưa kjp tiếp cận đã lập tức chết dưới đao kiếm của bọn thị vệ của hắn rồi".

Chuyên Nghị ngớ ra: "Không sai, ta quên mất chuyện này". Hắn suy ngẫm một lát, nói: "Hừ, ta cứ tưởng có nguơi giúp sức, cản đám thị vệ giùm ta, ta có thể rảnh tay giết tên Khánh Kỵ. Xem tình hình này, chỉ còn cách ta đi gặp hắn một mình vậy".

Hắn vỗ vỗ vai Lý Hàn, ra vẻ cảm động: "Ngươi tìm cách chuồn về trong thành đi. Dù cho thành công hay thất bại ta cũng đã cố hết sức tận trung, nói với thái tử giùm ta, cứ nói... phụ tử Ngô vương đãi ngộ tận tình, cha con Chuyên Chư lấy tính mạng đền đáp, không dám phụ Ngô vương và điện hạ".

Lý Hàn nghe xong không khỏi cảm động, hai người đi với nhau mấy ngày, hắn luôn không xem trọng tên thượng khanh dựa vào tính mạng phụ thân đánh đổi này, nhưng vào lúc này, cho dù là người ích kỷ hèn mạt như Lý Hàn, trong lòng cũng cảm thấy day dứt không yên.

Lý Hàn buột miệng nói: "Tư mã đại nhân, Khánh Kỵ từng bị hành thích một lần, sao lại không phòng bị cẩn thận chứ? Kế hoạch hành thích chưa chắc linh nghiệm, đại nhân đâu cần thiết hy sinh vô ích, hay là cùng ta quay về Cô Tô thành thôi".

Chuyên Nghị bừng bừng đôi mắt, lòng hắn đã quyết: "Không. Đây là một cơ hội xoay chuyển tình thế, nếu đã có cơ hội thì ta phải đi thực hiện. Người quân tử có chuyên nên làm có chuyện không nên làm, ta đã quyết định rồi, dù phía trước có thiên quân vạn mã, Chuyên Nghị cũng không cau mày sợ hãi. Thế tử Khánh Kỵ và ngô vương Cơ Liêu, hai người bị cha con Chuyên Chư và Chuyên Nghị hành thích, ha ha, có thất bại đi chăng nữa thì hành động này cũng lưu truyền mãi vào ngàn năm sau rồi!"

Lý Hàn tự lẩm bẩm: Người muốn tự tìm cái chết, có khuyên cũng vô ích".

Trong quân doanh, Kinh Lâm sai người đem đến rất nhiều thứ, đều là vật dụng trong đại lễ đăng cơ ngày mai, có quốc hiệu, niên hiệu, hoàng kì, văn tế quỷ thần, văn tế rồng thần, văn tế tổ tiên, hoàng bảo, mũ quán , vân vân...

Khánh Kỵ xem xét kiểm tra kĩ lưỡng từng món. Đột nhiên hắn nhìn vào lá cờ hoàng kì, trên nền màu xanh có thêu một con ngũ trảo kim long, Khánh Kỵ cầm hoàng kì lên xem xét tỉ mỉ một hồi, ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu trong vòng một đêm, thêu thêm ít hoa văn trên hoàng kì có hoàn thành được khôgn?"

Kinh Lâm ngạc nhiên nói: "Điện hạ, những thứ này đã được quyết định từ trước, điện hạ còn muốn thêm gì nữa?"

Khánh Kỵ trải lá cờ ra trên bàn, chỉ lên đó nói: "Ngươi xem, phía trên xanh lợt, phía dưới đậm, ở giữa là một con ngũ trảo cự long, rìa tấm hoàng kì chỉ thêu một số hoa văn thôgn thường, ta muốn... dẹp các hoa văn này đi, thêu một con phượng hoàng ngay bốn góc, đầu phượng thêu góc trên bên trái, thân phượng thêu dọc theo lá cờ, đến góc bên kia hướng lên, đuôi phượng ở góc trên bên phải, mặt trên lá cờ thêu thêm chút hoa văn mây bay, rồng bay phượng múa, long phượng cát tường, ngươi thấy thế nào?"

Kinh Lâm ngớ người: "Điện hạ, Phụng... là... là thần thú người Sở tôn thờ, người Ngô chúng ta tôn thờ rồng thần mà".

Khánh Kỵ mỉm cười: "Không chỉ người Sở, từ biên thùy phía Tây trải dài ra biển đông, còn có người Tần, Di Hồ, Hoài Di, họ cũng lấy phụng làm biểu tượng..."

Kinh Lâm hình như hiểu ra đôi chút, nín thở chờ được giải thích thêm.

Khánh Kỵ hí hửng giải thích: "Người phương Bắc thờ rồng, người phương Nam thờ phụng, Ngô quốc ta vốn là dòng dõi Chu thất, nên cũng lấy rồng làm biểu tượng. Nhưng Ngô quốc lập quốc đã lâu, từ đó tách biệt với trung nguyên, sớm bị các chư hầu trung nguyên xem là nam man dị tộc. Sau mươi năm trước, thái tổ phụ ta bỏ danh hiệu công tước tự xưng vương tước, xem như đã đối địch với Chu thiên tử. Hô hô, nếu đã là vậy chúng ta sao phải bị người phương Bắc xem là dị tộc, bị người phương Nam cũng xem là dị tộc chứ?"

Ánh mắt Khánh Kỵ từ từ lóe sáng: "Tần, Sở, Ngô, Đông Di, từ Tây sang Đông, nếu liên kết lai với nhau thì..."

Kinh Lâm ngộ ra đạo lí kêu lên: "Chúa công muốn gia nhập vào trận địa phương Nam, cùng kháng cự với các chư hầu phương Bắc, hơn nữa... muốn từng bước phát huy ảnh hưởng trogn dân chúng phương Nam. Người Tần, người Sở đều là hậu duệ của Đông Di, làm vậy một khi người Ngô dung nạp Đông Di, áp lực đe dọa sau lưng giảm đến mức tối thiểu, muốn đối phó với Tề quốc hùng mạnh lại còn nhận được sự giúp đỡ từ họ , dung hòa Tần, Sở, Ngô, Việt, Đông Di lại với nhau, chiếm cứ lưu vực Trường Giang, xâm chiếm sang lưu vực Hoàng Hà, bao vây các chư hầu trung nguyên..."

Tấm bản đồ hùng vĩ đó được trải ra trong suy nghĩ, Kinh Lâm thấy sôi sục máu nóng, việc lớn thế này không thể ngày một ngày hai làm đuọwc, có lẽ cần trải qua mấy thế hệ ra sức mới xong, nhưng chúa công của hắn có hùng tâm tráng chí như vậy, kẻ làm thuộc hạ như hắn cảm thấy khâm phục vô cùng.

Kinh Lâm chà xát nắm đấm vào nhau, đang định hỏi chi tiết thêm về kế hoạch của Khánh Kỵ, bỗng một tên lính vội vã chạy vào lều, thở hổn hển bẩm báo: "Điện hạ, có sứ giả Từ quốc cầu kiến".

Khánh Kỵ khẽ nhăn mày: "Ngươi hoảng cái gì?"

Các nước nhỏ Từ , Trần xung quanh vẫn giữ thái độ trung lập trước việc Phù Sai, Khánh Kỵ lần lượt đăng cơ, chỉ vì quốc gia của họ quá nhỏ bé, khi chưa rõ tình hình nghiêng về phía nào, không dám tùy tiện tỏ ý ủng hộ một phe, điều này Khánh Kỵ đương nhiên hiểu rõ, cũng có thể thông cảm. Bây giờ Từ quốc phái sứ giả đến chức mừng, Khánh Kỵ cảm thấy có hơi bất ngờ.

Tên lính vẫn thở hổn hển: "Sứ giả Từ quốc lúc đi ngang Kiền Toại bị người của Phù Khái ngăn cản, đội nghi thức hộ tống bị đánh cho tan tác, bây giờ chỉ còn một sứ giả đến được đây, toàn thân máu me, đang hấp hối sắp chết ạ..."

"Cái gì?" Khánh Kỵ giệt nảy mình, vội ra lệnh: "Mau đưa ta đi xem".

Tuy hiện giờ Khánh Kỵ chưa nắm quyền kiểm soát cả Ngô quốc, các thế lực chống đối vẫn nhiều, những chuyện này các nước khác đều biết rõ, nhưng sứ giả bị giết, chứng tỏ quyền lực của hắn có hạn, đấy là một việc mất mặt tổn hại uy danh. Khánh Kỵ vội vàng bước ra lều, dặn dò Kinh Lâm: "Mau đi mời thầy lang tới đây, phải bằng mọi giá giữ lấy tính mạng cho sứ giả".

Kinh Lâm dạ một tiếng vội lui ra ngoài, Khánh Kỵ theo sau tên lính dẫn đường đi ra đại doanh hướng về phía Viên môn bước tới. Tên lính vừa đi vùa nói: "Sứ giả Từ quốc khắp mìnhd đầy máu, cũng không biết bị thương nặng cỡ nào, chúng tiểu nhân cũng không dám di chuyển sứ giả, để sứ giả nằm nghỉ tại Viên môn..."

Hai người vội vã bước tới Viên môn, chỉ thấy một người đang nằm sấp ở đó, xung quanh có mấy tên lính đang băng bó vết thương cho hắn, thấy Khánh Kỵ bước tới, có người gọi lên: "Điện hạ".

Khánh Kỵ xua tay, bước lên hai bước, chỉ thấy người này mới hơn hai mươi tuổi, mũi nhọn, khuôn mặt gầy gò trắng bệch, khắp mình máu me lấm lem, tay phải duỗi thẳng xuống đất, một ngón tay bị chặt mất, máu thịt be bét.

"Túc hạ chính là sứ giả Từ quốc?"

Người kia gắng gượng nhìn sang, hỏi: "Ngài là...?"

"Ngô quốc Khánh Kỵ".

Người kia khẽ kêu lên, cố gắng ngồi dậy: "Thì ra là công tử Khánh Kỵ, Tư Mã nghị cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, gặp được công tử".

Khánh Kỵ vội trấn an: "Sứ giả không cần ngồi dậy, thầy lang sẽ đến đây tức thì".

Tên Tư Mã Nghị tia tỏ ra bướng bỉnh: "Tư Mã Nghị lần này đến đây là thay mặt quốc quân Từ quốc đến gặp quân vương tương lai của Ngô quốc, lễ nghi quốc gia, sao lại.. sao lại bỏ được. Đợi sau khi Tư Mã Nghị dùng lễ nghi sứ giả tham kiến xong điện hạ, rồi băng bó chữa trị cũng chưa muộn". Tư mã Nghị nói xong, đẩy hai tên lính đang băng bó cho hắn ra, bước tới hành lễ, nhìn dáng vẻ hắn lảo đảo đứng không vững, hình như sắp tắt thở đến nơi.

Khánh Kỵ nghe vậy trong lòng nể phục, tên Tư mã Nghị bước đi xiêu vẹo đứng trước mặt Khánh kỵ, chỉnh trang y phục, sau đó cúi rạp người vái lạy: "Sứ giả Từ quốc Tư mã Nghị, bái kiến công tử Khánh Kỵ".

Khánh Kỵ vội bước lên đưa tay ra đỡ: "Quý sứ miễn lễ, mau mời đứng dậy".

Hai tay Khánh Kỵ vừa đụng vào người Tư mã Nghị, chỉ thấy hắn đột nhiên ngước mặt lên, tràn đầy sát khí: "Xoạt" một tiếng vang lên, thanh kiếm ngang lưng đã được tuốt ra khỏi vỏ, các vinh sĩ xung quanh biết chuyện không hay xảy ra, nhưng đang đứng cách xa không kịp cứu viện, chỉ kịp đồng thanh hốt hoảng hét lên: "Điện hạ cẩn thận".

Khánh Kỵ bước tới tính đỡ, Tư Mã Nghị liền lao người về phía trước, hai người chạm mặt, mũi ngang mũi, phà hơi thở vào nhau, đôi mắt trừng trừng nhìn vào đối phương, binh sĩ xung quanh kinh hãi quan sát hai người, bàn tay đều toát cả mồ hôi lạnh.

Kinh Lâm dẫn theo thầy lang chạy tới, vừa đúng lúc Tư Mã nghị ra tay hành thích, trong lòng lạnh toát, hai mắt phủ một màu đen: "Thôi rồi, nếu như điện hạ bị hành thích tử vong, đại nghiệp thế là tiêu tan!" Trái tim Kinh Lâm đập nhanh thình thịch muốn rớt cả ra ngoài, một tướng quân dũng mãnh trên sa trường nay đứng chết trân ra đó. Khánh Kỵ và Tư mã Nghị gườm nhau hồi lâu, không hề động đậy, xung quanh như có đại địch đang lan tỏa ra, các binh sĩ ở xa cũng cảm nhận được bầu không khí khác lạ, tất cả mọi người đều bất động theo, duy chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ thổi lá cờ bay phất phơ trong gió.

Khánh Kỵ nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, đẩy tay mạnh về phía trước một cái, Tư Mã Nghị lảo đảo bước lui lại, tay hắn đang ấn vào bụng mình, thanh kiếm sắc bén dài hơn một thước đã đâm thọt hoàn toàn vào bụng hắn.

"ngươi... ngươi sao có thể phát hiện ra ta là thích khách?"

"Là ai đã phái ngươi đến?"

"Không ai phái ta đến cả!" Chuyên Nghị muốn đứng thẳng người, nhưng trong bụng bị cắm một thanh kiếm, hắn làm sao đứng thẳng lên được, "Ta là... Chuyên Nghị, con trai của Chuyên chư, là ta... tự ý quyết định đến giết ngươi".

"Con trai của Chuyên Chư?" Khánh Kỵ im lặng hồi lâu, các binh sĩ xung quanh thấy lạnh cả sống lưng, nhưng Khánh Kỵ lại tỏ ra bình tĩnh khác lạ, không phải cứ nghe thấy tên này là con trai của kẻ thù giết cha, liền điên tiết lao lên phanh thây xẻ thịt hắn. Chuyên Nghị đứng không còn vững nữa, hắn lảo đảo quỷ một chân chống tay xuống đất, vẫn không cam tâm luôn miệng hỏi: "Ngươi... sao ngươi phát hiện... ta là thích khách?"

Khánh Kỵ lạnh lùng đáp: "Vì ngươi dù cho có giữ chức thượng khanh đại tư mã, nhưng vẫn chỉ là một tên thích khách. Ngươi, chỉ xứng làm một tên thích khách, hơn nữa là một tên thích khách không hiểu biết, thứ ngươi duy nhất có được là kiếm thuật siêu phàm, nhưng chỉ cần ta đề phòng trước thì ngay cả cơ hội xuất kiếm ngươi cũng không có".

Chuyên Nghị mở to mắt nhìn trừng trừng vào Khánh Kỵ.

"Y phục và giầy của ngươi mang là kiểu dáng của người Ngô, có thể giải thích là ngươi thay y phục của Ngô để che dấu hành tung, cây trâm búi tóc của ngươi cũng là vật phẩm của Ngô, cái này miễn cưỡng cho qua vậy. Nhưng ngươi không nên làm cho áo mình rách bươm ra quá đáng, để lộ ngực ra, trước ngực ngươi có xăm hình rồng rắn và cây tảo, ta chưa từng nghe nói quý tộc người Từ cũng giống như dân Ngô dân Việt có thú vui xăm mình. Còn nữa, kiếm của ngươi, kiếm sứ giả đeo trên người là loại kiếm dài ba thước chỉ dùng trang trí thôi, còn ngươi lại mang theo cây kiếm dài một thước chuyên dùng để giết người này, cái này... đơn giản thế mà ngươi không hiểu sao?"

Chuyên Nghị đanh mặt lại không hề lên tiếng.

Khánh Kỵ nói tiếp: "Phụ thân của ngươi vì chuẩn bị cho kế hoạch hành thích đã phí mất thời gian nửa năm, tốn ba tháng đi học nướng cá ở Thái Hồ, thế mới tiếp cận được phụ vương ta, dù là tâm cơ, kiến thức, ngươi đều không bằng phụ thân ngươi".

Chuyên Nghị ngu ngơ trong giây lát, đột nhiên nhổ bặt thanh kiếm cắm trong bụng ra, máu tuôn như suối, binh sĩ xung quanh lập tức giơ binh khí bao vây hắn lại, đề phòng hắn giẫy chết làm liều.

Chuyên Nghị thở ra hơi thở cuối cùng, lẩm bẩm: "Thì ra, làm một thích khách, cũng không hề đơn giản..."

Khánh Kỵ cười lạnh lùng: "Ngày mai là ngày vui ta đăng cơ lên ngôi quân vương, cám ơn ngươi đã mang tặng lễ vật quý này!"

Khánh Kỵ phất tay áo quay lưng bước đi, chỉ để lại một câu lệnh: "Lấy thủ cấp hắn, cúng tế tiên vương!"