Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 206-2: Moi gan (Hạ)




Tiền quân sớm đã tan rã, Khánh Kỵ dùng hỏa ngưu công phá doanh trại, sau đó đem đại quân công kích, những nhóm quân chia thành từng ngũ, lưỡng tư mã, tốt ngang nhiên chọc xuyên qua doanh trại, gạt bỏ đám quân lính hoảng loạn như rắn mất đầu người Ngô lại đằng sau, chia quân ra công kích hai cánh tả hữu và trung quân, ý chí chiến đấu của binh lính ở tiền doanh đã hoàn toàn tiêu tan.

Bọn họ chạy tán loạn trong doanh trại, không có trật tự, không có chỉ huy, phân lẻ như bãi cát vụn tự lo chiến đấu, chỉ biết tiện tay chọc kiếm đâm mâu ra đám quân Khánh Kỵ đang chú tâm lao về phía trước một cách yếu ớt để giữ mạng mà thôi. Trong thời điểm hỗn loạn như thế, quân dự bị của Khánh Kỵ đã tới.

Đội quân tràn trề sinh lực đó đang lao thẳng về phía họ, những đội hình chữ ngũ hiển hiện trong tiền doanh quân Ngô, chia thành từng năm hàng một, hàng ngàn binh sĩ tinh thần đang hưng phấn, thể lực dồi dào buộc khăn trắng trên đầu, tỏa sáng lạ thường trong đêm tối. Mấy ngàn cái đầu trắng bệch mang đến hàng ngàn nỗi sợ hãi màu trắng tang thương, bất cứ binh sĩ nào cản đường tiến của đoàn quân này, chỉ cần trên đầu không buộc khăn trắng làm dấu, đều sẽ bị vô số những kiếm kích trường mâu đổ ập xuống mà chém, mà đâm tới tấp, toàn bộ đội quân nửa đi nửa chạy lao về phía trước, những nơi đi qua tử thi rải rác.

Một bên có tổ chức, có trật tự, còn một bên thì hoảng loạn bất kham, thân ai nấy lo chiến đấu, thì cho dù là quân số bằng nhau cũng sẽ xuất hiện một cách biệt vô cùng lớn. Huống hồ giờ đây quân Ngô đã bị tiêu tan cả về tâm lý. Đối diện với đội quân dự bị dày đặc, xếp thành từng trận hình như nêm cối của Khánh Kỵ, quân Ngô tiền doanh đổ vỡ mạnh mẽ, binh sĩ đã mất hết dũng khí chiến đấu, bắt đầu vứt bỏ vũ khí bỏ chạy tán loạn về cánh đồng rộng lớn hai bên, lao về phía bóng núi xa xa tối tăm trước mặt.

Cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan ra, kiếm kích đâm sát phía sau lưng nhưng chẳng có ai nghĩ tới việc cầm đao ngăn cản, chỉ biết sải rộng đôi chân, chạy trốn với tốc độ nhanh nhất có thể, không mong chạy qua quân địch, chỉ mong chạy qua đồng đội, lấy đồng đội làm lá chắn thịt sống để giành lấy chút ít cơ hội sống sót cho bản thân mình. Tiền doanh quân Ngô hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn, những binh sĩ chết và bị thương chưa tới một nửa, đại bộ phận binh sĩ còn lại đều quay đầu chạy trốn vào trong vùng sơn cốc hoang sơ...

Hậu doanh quân Ngô chia quân ra làm hai đường, vòng ra hai bên tả hữu doanh giao tranh với hậu quân của Lương Hổ Tử và Anh Đào, tình hình chiến trận ở ba doanh trại kia thế nào, binh sĩ thương vong ra sao, hiện tại bên nào đang nắm thế thượng phong, Ngô vương ở trong đại doanh quân Ngô hoàn toàn không hề hay biết. Do quân của Khánh Kỵ lập thành từng tiểu đội xếp thành đội hình rõ ràng lưu động tác chiến độc lập với nhau, khiến phương thức truyền tin của quân Ngô bị mất tác dụng, binh không tìm được tướng, tướng không gọi được binh, đến nỗi toàn bộ chiến trường giống như một nồi bùn nhão.

Cảm tưởng như trước sau trong ngoài, chỗ nào cũng có thể đụng độ những tiểu đội đầu buộc khăn trắng đang chém giết điên cuồng chạy loạn khắp nơi. Đám binh lính được phái đi tiếp viện trong tình hình này không phát huy tác dụng được là mấy, bọn họ giống như nhảy vào vũng bùn lầy để cứu đồng đội đang ngập ngụa trong đống bùn lầy nhớp nháp vậy, hoàn toàn không thể phát huy được ưu thế của đội quân còn sung sức. Khiến cho một vị lữ soái đi tiếp viện hữu doanh xung phong lên đầu cũng phải nổi gân xanh cuồn cuộn, không khỏi nghĩ dại trong đầu:

- Giá như mà đám binh lính quân ta ở hữu doanh chết sạch hết rồi có phải tốt hơn không, còn hơn là bây giờ cứ phải tìm kiếm trong đám loạn quân, không biết đâu là ta đâu là địch này nữa.

- Không được, quả nhân phải đích thân lãnh binh tiếp ứng!

Cơ Quang không nhận được tin tức chính xác, không thể nắm bắt được tình hình chiến trường, ruột gan cồn cào như kiến bò trên chảo nóng, hắn chạy qua chạy lại trong trướng trung quân như con dã thú bị vây khốn, bỗng dưng không thể chịu đựng thêm được nữa gầm thét rút kiếm ra.

Ngũ Tử Tư cũng rất ư lo lắng, nửa đêm qua đã lâu, tiếng kêu giết vẫn chưa ngừng, doanh trại trung quân của họ ít chịu ảnh hưởng của cuộc tấn công nhất, một mặt cho thấy binh lực của đối phương là có hạn, hai đạo binh mã được điều đi tiếp ứng đã phát huy tác dụng, thành công trong việc ngăn cản bước tiến của quân đội Khánh Kỵ, nhưng một mặt khác điều đó cũng khiến bọn họ hoàn toàn không có khả năng nắm giữ tình hình chi tiết ở tuyến đầu.

- Xin đại vương lấy ba quân làm trọng, tuyệt đối không được đưa mình vào chỗ nguy hiểm, về chiến sự tiền phương...

Ngũ Tử Tư dựng đứng hàng lông mày trắng toát:

- ... hãy để thần dẫn viện binh đi cho!

Dứt lời, hắn không đợi Cơ Quang đáp lại, nói với Bá:

- Xin Bá tướng quân bảo vệ đại vương, giữ vững bản trận.

Bá đáp:

- Tướng quốc đại nhân, hay là để mạt tướng đi cho.

Ngũ Tử Tư nói:

- Không, chưa có được chút thông tin nào từ tiền phương, lão phu cũng cảm thấy không an tâm, đại vương, xin chớ u sầu, thần sẽ dẫn binh đi tiếp viện ngay đây!

Ngũ Tử Tư mắt điếc tai ngơ, bước nhanh ra khỏi đại trướng, cao giọng ra lệnh:

- Đi, bốn góc lầu gác phát tín hiệu, nổi trống trận trong trại, thông cáo cho tướng sĩ các doanh trại, đại vương chỉ huy ở trung quân , nửa bước không lùi! Tướng quốc Ngũ Viên, đích thân dẫn đại quân tăng viện!

- Rõ!

Bên ngoài đáp lại một tiếng. Ngay sau đó, đèn hiệu ở bốn lầu gác bật lên, tiếng trống trận trong doanh trại nổi lên đì đùng, Ngũ Tử Tư đích thân dẫn theo một đội binh mã, mở viên môn giết ra ngoài.

Tình hình chiến trận ở hữu doanh do Lương Hổ Tử phụ trách vô cùng thảm khốc, đội dự bị của Khánh Kỵ sau khi tham chiến, với lợi thế tập trung được binh lực, đã áp chế được sinh lực quân Ngô, sau khi giải quyết được chiến sự tiền doanh, lập tức tràn quân sang tả doanh, hội quân với Anh Đào và A Cừu, trong ta có địch, trong địch có ta, mở rộng quy mô một cuộc hỗn chiến, còn cánh phải hoàn toàn giao cho Lương Hổ Tử và Tái Cừu phụ trách.

Sau khi đội quân tiếp viện thứ nhất của quân Ngô tới, tuy rằng không mang lại mấy hiệu quả do chiến trường hỗn loạn, gây ra một áp lực tương đối lớn cho quân đội, nhưng hắn biết rằng quân mình trụ vững ở đây thêm lúc nào thì sẽ càng nắm chắc phần thắng hơn, nên quyết định dẫn một đội binh mã từ trong trung quân lao tới chiến đấu, cổ vũ sĩ khí toàn quân. Cuộc chiến vô cùng tàn khốc, hai bên chỉ có binh sĩ chết trận, ít khi có binh sĩ bị thương còn sống sót, không có ai kịp mang những chiến hữu bị thương ra khỏi vòng chiến, và một khi bị thương, thì cho dù là thủng bụng lòi ruột, người chiến sĩ đó cũng chỉ còn biết cắn răng mà tiếp tục chiến đấu, một khi ngã xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đối phương bồi thêm một kiếm nữa.

Người áp người, người giẫm người, tiếng kiếm đâm rìu bổ không ngớt bên tai, những tiểu đội của Khánh Kỵ phân tán ra khắp nơi chỉ cần có chút lơ là, hoặc bị đả thương, bị tụt lại đội ngũ đang chạy phía trước, liền ngay lập tức sẽ bị loạn kiếm của kẻ địch phanh thây. Vào lúc này, chẳng có mấy ai có đủ sức đi cứu người đó, điều duy nhất mà người sống có thể làm được là giết thêm vài tên địch nữa để báo thù cho người đã khuất. Cảnh ngộ thê thảm của quân Ngô còn lớn hơn rất nhiều, bởi mặc dù quân số bên họ đông đảo, nhưng lại không có tổ chức, cho dù tướng lĩnh đứng trong hàng ngũ hét khản cổ, cũng không làm sao để tập hợp binh sĩ xung quanh lại bên cạnh mình được.

Lương Hổ Tử dẫn theo một toán quân lao ra từ trong đoàn người dày đặc, một tay giữ kiếm, hơi thở hổn hển. Hắn chẳng có lúc nào được ngơi tay từ nãy đến giờ, thể lực bị giảm sút một cách nghiêm trọng. Trước mặt một toàn quân Ngô đang lao tới, chẳng kịp nghĩ ngợi gì liền vung kiếm nhấc mâu lao tới chém giết.

Nhưng khí thế và tốc độ của đám quân Ngô cũng không linh hoạt cho lắm, hơi thở từ trong lồng họng cứ như bị xẹp lép vậy, hai bên đại chiến đến lúc trời gần sáng rồi, binh sĩ của Khánh Kỵ đến sớm trước hai ngày, đã được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tinh thần đầy đủ, vậy mà lúc này còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi là đám nhân mã lặn lội đường xa mà vẫn chưa được nghỉ ngơi một giây một phút nào kia.

- Giết!

Lương Hổ Tử là chủ tướng, bên cạnh có rất nhiều hộ binh, nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ an toàn cho hắn, trông thấy tình hình như vậy không dám chậm trễ, lập tức giương binh khí lao lên phía trước, hai bên đan quân vào nhau, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất lại ngổn ngang một đống thi thể nhầy nhụa, máu mê be bét, nhuộm đầy bãi cỏ.

Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng giết rầm trời, lại là một đội binh mã nữa lao tới. Lúc này trời đã gần sáng, chân trời đã xuất hiện vệt màu trắng bạc, Lương Hổ Tử chống kiếm nheo mắt dò xét qua ánh sáng ban mai le lói, thì ra không biết tự lúc nào đã đánh tới hậu phương hữu doanh của quân Ngô, đội quân đó là đội quân từ trong đại trướng trung quân của Ngô đi ra, vừa hay đụng đầu ngay với hắn.

- Lại là một đám quân nữa, Cơ Quang lại tăng binh rồi!

Trong lòng Lương Hổ Tử khẽ cả kinh, lập tức dặn dò:

- Rút về, dụ địch sa vào hỗn chiến!

Dứt lời mặc kệ đám nhân mã kia, dẫn theo binh sĩ của mình rút lui. Đội quân kia chính là toán quân sung sức do Ngũ Tử Tư đích thân thống lĩnh, bọn họ vừa tới, đám quân của Khánh Kỵ ở vòng ngoài không kịp trở tay rút lui đành đứng mũi chịu sào, tiếng kêu thét kinh hoàng, thống thiết không ngừng vang lên kèm theo những tiếng kiếm kích giao tranh khắp nơi.

Đội quân Ngô tiếp viện lao tới như thủy triều, chọc thẳng vào giữa không gì ngăn cản nổi, nhưng chỉ xâm nhập được vào trong chừng chưa tới trăm bước, liền bị trận hỗn chiến ác liệt làm phân tản đội hình, bị sa lầy vào trong cuộc hỗn chiến loạn xà ngầu.

- Giết, giết!

Đội quân Ngũ Tử Tư dẫn tới vẫn chưa hoàn toàn tham chiến, bởi vì phía trước hỗn chiến, tốc độ di chuyển chậm chạp, đội hình phía sau uốn khúc như rắn cuộn, đúng vào lúc này ở xa xa lại cất lên tiếng chém giết, hai đội nhân mã giết ra ngoài từ tả doanh quân Ngô, hình như kéo sắc, vừa chọc thẳng bảy tấc vào con "trường xà"(chỉ đoàn quân tiếp viện của Ngũ Tử Tư) kia, vừa trực tiếp lao thẳng vào trung quân của Cơ Quang.

Tiếng kêu giết ngập trời, không ít binh sĩ đang hỗn chiến trong bản doanh đều sợ hãi nhìn lại, Ngũ Tử Tư và Lương Hổ Tử nhìn về phía đó, không khỏi vừa mừng vừa lo, hai người lúc này đều nghĩ: "Trận doanh cánh trái, đừng mong thoát!"