Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 166-1: Mài gươm soàn soạt (Thượng)




Quý Tôn Tiểu Man đứng ở trong đình, mở to một đôi mắt đen lúng liếng, đang tò mò đánh giá vị Vệ Hầu không thích nữ sắc chỉ thích nam nhân này, hoàn toàn đã quên rằng hiện giờ chính nàng cũng đang ở trong bộ dáng của một mỹ thiếu niên: "Oa, người kia chính là Cơ Nguyên à? Bộ dáng giống như một con cẩu, tuyệt đối không ẻo lả như mấy vị nương nương nha..."

…………………

Quý Tôn Tiểu Man lui về sau một bước, tay trái nâng bảo kiếm, tay phải nắm chuôi kiếm, "Keng" một tiếng, Thừa Ảnh kiếm đã ra khỏi vỏ, thanh kiếm đó vừa dài vừa mỏng, rút ra giống như dòng nước tuôn chảy, thanh âm rồng ngâm không dứt bên tai, thật giống như một con thần long thét dài một tiếng trên chín tầng trời, dư âm ngân nga xuống tận dưới mặt đất.

Cơ Nguyên ngồi ở trong sảnh nhìn chăm chú, không khỏi khen ngợi một tiếng:

- Quả nhiên là kiếm tốt.

Chỉ có điều miệng hắn thì khen kiếm, hai mắt lại cứ không rời khỏi thân mình Quý Tôn Tiểu Man, nhìn từ trên xuống dưới không ngừng, nhìn càng lâu, ánh mắt lại càng hoan hỉ mê muội.

Thừa Ảnh kiếm dài hai thước tám tấc, nhưng tua kiếm hồng rủ xuống còn dài hơn ba thước. Quý Tôn Tiểu Man cầm kiếm lui về phía sau, nín thở ngưng thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước hồ trước mặt, nói rõ ràng:

- Ngải Tử Man không có sở trường gì, chỉ biết một chút kiếm kỹ tầm thường, cùng lắm chỉ là một kẻ mới tập kiếm, xin vua đừng đi bêu xấu với mọi người, nếu có chỗ nào không được, mong được chỉ giáo thêm.

Bêu xấu? Sao phải bêu xấu, ở trong mắt Cơ Nguyên, Ngải Tử Man này quanh người trên dưới không có chỗ nào là không đáng yêu, lại nghe thấy âm thanh ngọt ngào giòn tan, thân thể mềm mại, hắn không khỏi vuốt râu tán thưởng. Quý Tôn Tiểu Man thanh kiếm quét ngang, kiếm theo thân người mà động, tua kiếm hồng như lửa đã bị kéo thành một đường thẳng tắp.

Chớ xem Tiểu Man dáng người nhỏ xinh, một khi bắt đầu múa kiếm, thân hình nhẹ nhàng bay lên, một lát sau chỉ thấy như tia chớp, kiếm phong loang loáng, khắp nơi trong đình đều chỉ thấy bóng kiếm sắc bén cùng với bóng của dây tua hồng vung lên như sợi roi, xem tới chấn động lòng người, khiến cho tâm thần người khác phải toàn tâm chú ý vào giữa bốn cột đình. Không gian trong đình rộng lớn, nhưng lúc này xem ra toàn bộ không gian đó đều đã bị thanh kiếm sắc của nàng bao trùm. Ánh mặt trời chiếu xiên lên thân kiếm, bóng kiếm phản quang lại lạnh lẽo, từng đạo hào quang phản xạ thỉnh thoảng xẹt qua căn phòng mà Cơ Nguyên cùng Mạnh Trập đang ngồi, giống như một người đang soi gương mà thỉnh thoảng lại để cho ánh mặt trời rọi vào.

Vệ Hầu Cơ Nguyên cũng thông hiểu kiếm thuật, thấy công phu của nàng như vậy thì hai tròng mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm, không khỏi tán thưởng:

- Mỹ nhân như ngọc, kiếm khí như hồng (cầu vồng), quả nhân hôm nay đi một chuyến tới đây quả là không tệ, tuyệt diệu, thật sự là tuyệt diệu.

Hắn tiến về phía trước hai bước, hai tay vịn vào lan can, hận không thể bay vào trong đình, trong lòng nghĩ thầm: “Bên người quả nhân đã có Di Hạ, Di Hạ nhã nhặn thanh tú, ôn nhu đáng yêu. Kẻ này tư thế oai hùng, còn tốt hơn nữa, quả nhân nếu đoạt được mỹ thiếu niên này, trái ôm phải ấp, vậy thì không còn gì phải tiếc nuối."

Quý Tôn Tiểu Man ở trong đình thân mình duyên dáng uyển chuyển, kiếm như du long, kiếm thế hùng hồn tiêu sái, vô cùng sắc bén. Đó không chỉ là múa kiếm, đó còn là kiếm pháp giết người chân chính. Múa đến phần sau, Quý Tôn Tiểu Man giống như đang đuổi theo một kẻ địch hoảng sợ né tránh chạy trốn khắp đình, kiếm vung lên như tia chớp, khắp nơi đều bị ảnh kiếm bao phủ.

Bộ kiếm pháp này của Quý Tôn Tiểu Man là tập từ Lỗ quốc đệ nhất kiếm khách Viên Công. Nàng mặc dù nhỏ xinh, khí lực lại hữu hạn, nhưng mà mỗi chiêu mỗi thức đều là chân truyền từ Viên Công, thanh kiếm trong tay vung ra thu vào, tràn ngập khí thế bá đạo, hơn nữa thanh Thừa Ảnh kiếm đích thực là một thanh bảo kiếm khó có được. Kiếm quang vun vút, khiến cho người ta khó có thể tin tưởng rằng kiếm pháp sắc bén như vậy lại được sử ra từ một mỹ thiếu niên nhỏ xinh.

Đột nhiên, kiếm quang đầy trời chợt tắt. Quý Tôn Tiểu Man đột nhiên chuyển từ động sang tĩnh, cho kiếm lại vào bao, quay trở về bộ dáng xinh đẹp như khi nàng đang rút kiếm, mà trong ánh mắt của Cơ Nguyên cùng Công Mạnh Trập vẫn còn lấp loáng dư ảnh của kiếm quang khắp đình mới rồi.

- Hay!

Công Mạnh Trập vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Vệ Hầu cũng hưởng ứng theo.

Quý Tôn Tiểu Man cười ngọt ngào, thu kiếm lui về phía sau, thi lễ, lại bái, nói:

- Tử Man xin cáo lui.

Nàng khom người hành lễ, liền nhẹ nhàng lui ra.

Cơ Nguyên thấy hắn tuổi còn nhỏ, bộ dáng lại đáng yêu, hơn nữa mới rồi khi dừng múa kiếm, trên khuôn mặt trắng nõn lại trở nên đỏ bừng như trái đào, đúng là đặc điểm độc nhất vô nhị của xử nữ, khiến cho hắn vì thèm ăn mà xúc động không khống chế nổi, hận không thể lập tức lấy đùi mình làm ghế, gọi thiếu niên này ngồi vào đó rồi thân thiết hỏi chuyện. Vấn đề là mỹ thiếu niên này là môn khách của Công Mạnh Trập, hắn là Vệ quốc quốc quân thân phận tôn kính, tạm thời cũng không có lí do thích hợp để gọi hắn tới gần.

Công Mạnh Trập tay vuốt chòm râu, nhìn bóng dáng Quý Tôn Tiểu Man rời đi, tán thưởng nói:

- Trong hàng ngàn môn khách của Mạnh Trập, người có nhân phẩm xuất chúng, kiếm nghệ xuất sắc như vậy cực kỳ ít, hơn nữa hắn cũng chỉ vừa học vài năm, đúng là một nhân tài dựa vào khổ luyện mới thành. Thần đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn, cho nên mới không do dự tặng Thừa Ảnh kiếm bên người cho hắn, một thanh kiếm được coi là vô giá, chung quy lại cũng chỉ là vật chết, sao có thể bằng được một kẻ sĩ có tài? Ha hả...

Cơ Nguyên vốn định mở miệng hướng hắn xin người, lường trước rằng đây là môn hạ của hắn, nhưng một khi vua một nước mở miệng, Công Mạnh Trập chắc chắn sẽ đáp ứng. Có điều vừa nghe thấy Công Mạnh Trập nói như vậy, hắn lại không mở miệng xin người nữa, dù sao... cái sở thích đặc thù của hắn, Công Mạnh Trập chẳng biết quá rõ. Công Mạnh Trập đã có tâm bồi dưỡng cho Ngải Tử Man này thành rường cột nước nhà, sao có thể nhả ra làm luyến đồng cho mình được. Chẳng nhẽ thần thì nghĩ việc công, hắn là quốc quân lại chỉ nghĩ tới dâm dục sao?

Nghĩ tới một mỹ thiếu niên đang tung tăng đằng kia, hắn lại không thể chạm vào được, khiến cho Cơ Nguyên gấp đến độ muốn vò đầu bứt tai. Công Mạnh Trập lại cười nói:

- Quốc quân, ngài xem kiếm thuật của thiếu niên này có được không?

- Được, được chứ, quả nhân cho rằng, người tài giỏi như vậy, thật sự khiến cho người ta thần hồn điên đảo, a... Quả nhân là muốn nói kiếm thuật của hắn vô cùng cao minh, thật sự là rất cao nha, quả nhân bên người có vô số kiếm khách, cũng chẳng có ai có võ nghệ cao siêu như vậy.

Công Mạnh Trập cười, đột nhiên nhíu mày nói:

- Thần muốn nói một chuyện, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, đều có lực lượng riêng, hiện giờ muốn tước đi chức vị của bọn họ, thu hồi phong ấp, chỉ sợ bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho quốc quân.

Cơ Nguyên ngẩn ra nói:

- Không thể nào, quả nhân cho rằng bọn họ không có gan đó đâu.

Công Mạnh Trập thản nhiên cười:

- Quốc quân một thân gắn với ngàn vạn thứ dân, dù chỉ là chuyện vạn nhất, cũng phải cẩn thận. Thần nghĩ, Ngải Tử Man này kiếm nghệ vô cùng cao minh, hơn nữa trừ người trong phủ ta, không ai biết chi tiết về người này. Chờ khi trừng trị Tề Báo, Bắc Cung Hỉ xong, thì cho hắn giả làm thái giám, theo hầu bên cạnh quốc quân, vạn nhất có chuyện gì, với võ nghệ của hắn cũng có thể giữ an toàn cho quốc quân. Không biết ý của quốc quân thế nào?

Cơ Nguyên vừa nghe thấy vậy thì mừng rỡ như điên, thiếu niên này đã vào trong tay mình thì có thể trốn nổi sao? Công Mạnh Trập đưa ra đề nghị này đúng là hạn hán lâu ngày gặp mưa, Cơ Nguyên vội vã gật đầu liên tục nói:

- Ý kiến hay, ý kiến hay, vẫn là Mạnh Trập suy nghĩ chu đáo. Quả nhân lúc này nghĩ lại, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đám người trước nay rất ngoan độc, nếu không còn đường lui, không biết chừng thực sự sẽ bí quá hóa liều, vậy thì hôm nay quả nhân hồi cung liền mang hắn về luôn đi.

Công Mạnh Trập nói:

- Vậy cũng chưa thỏa đáng, gia tướng môn khách của Tề Báo, Bắc Cung Hỉ không phải ít, nếu muốn làm xằng bậy thì không phải là chuyện nhỏ. Quốc quân đã có ý muốn trừng phạt gian nịnh, thần phải chuẩn bị thật vẹn toàn, chờ thời cơ tốt hạ lệnh bắt người. Việc điều binh mã, còn mất một ít thời gian, lúc này không được để lộ tin tức. Ngải Tử Man này dù sao cũng không phải hoạn quan, lúc này mà cho vào cung, rõ ràng là không thích hợp. Huống hồ, hắn đối với những quy củ trong cung còn chưa biết gì cả, thần phải dặn dò một chút mới được.

- Như vậy... cũng được...

Cơ Nguyên khó chịu, cắn răng gật gật đầu. Hắn vốn là một người rất dễ dao động, hôm nay đáp ứng với Công Mạnh Trập, ngày mai nói không chừng lại nghe ai nói mà thay đổi chủ ý, chỉ có điều lúc này trong lòng hắn toàn bộ đã bị dáng người của mỹ thiếu niên kia chiếm đầy, hận không thể ngay lập tức ban bố mệnh lệnh, tước chức vị của Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, để cho mỹ thiếu niên kia tới bên người chính mình, cho nên hắn tha thiết dặn dò:

- Mạnh Trập, đêm dài lắm mộng, chậm tất sinh biến. Việc này, quả nhân liền giao cho ngươi toàn quyền phụ trách. Cần phải nhanh chóng an bài thỏa đáng, thanh trừng bọn gian nịnh Tề Báo.

Công Mạnh Trập nghiêm nghị chắp tay nói:

- Rõ, thần Mạnh Trập, cung kính nhận mệnh!