Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 27: Dị tâm




Sở Tài được phân phó, lập tức vui vẻ chăm chăm mang theo hơn hai mươi tên đạo tặc trèo tường sang Thành phủ, lặng lẽ lẩn vào chỗ tối. Sở Tài làm sao mà không biết biểu hiện của hắn hôm nay sẽ làm cho Triển Chích bất mãn? Mặc dù hắn cũng không lường trước được Triển Chích lại động sát tâm, nhưng cũng biết rằng với lần biểu hiện này, từ nay về sau ở dưới tay Triển Chích sẽ khó được trọng dụng.

Mặc dù như thế, Sở Tài vẫn cứ tránh chiến mà cầu nhàn, toàn bộ nguyên nhân là bởi vì nếu bây giờ hắn có thể thành công, liền không cần để ý tới Triển Chích có trọng dụng hắn hay không. Sở Tài chủ động xin mang người sang Thành phủ thu dọn tàn cục, là có bốn mục đích: Một là để tránh sự nguy hiểm khi công kích mạnh mẽ Nhâm phủ, đao kiếm vô tình, tấn công một gia tộc vũ trang cường đại như Nhâm gia lại càng nguy hiểm, tránh được thì nên tránh;

Hai là vì tìm tài vật, Thành phủ chủ nhân mặc dù không ở chỗ này, nhưng là một đại phú ở Lỗ quốc, những thứ đáng giá trong Thành phủ hẳn là không ít, mượn gió bẻ măng kiếm về vài món, là đủ cho hắn tiêu dao vài năm; ba là nếu đã không thể nhắm được các mỹ tỳ của chị em Nhâm gia, trong Thành phủ mỹ tỳ vũ kỹ cũng không phải ít, không có cá cũng có vịt, tóm lại là có thể đoạt được.

(Mỹ tỳ: tỳ nữ xinh đẹp, vũ kỹ: vũ nữ thời xưa)

Điểm tối trọng yếu cuối cùng, là hắn muốn tự tay chặt đầu của Khánh Kỵ!

Sở Tài không hề muốn cả đời làm cướp, hắn cũng không muốn giả dạng một kẻ xuất thân đứng đắn. Hắn đã nghe nói, Chuyên Chư đâm Vương Liêu, điều kiện Hạp Lư hứa cho hắn là một khi thành công, liền phong cho con hắn làm thượng khanh, hiện giờ quả nhiên đã thực hiện lời hứa. Trừ bỏ Vương Liêu thì Khánh Kỵ chính là đối thủ mà Hạp Lư kiêng kị nhất, nếu mình cầm đầu của hắn tới để xin gia nhập, cho dù không được phong khanh, kiểu gì cũng được phong làm tướng quân. Ý niệm này hiện lên trong đầu, hắn còn quản chuyện Triển Chích không vui hay sao.

Vào Thành phủ, Sở Tài liền bắt đầu áp dụng tính toán của mình, mắt thấy Xạ Lễ, Khải Khiếu và Đại Lương đi sát ngay phía sau, hắn không khỏi nhướng mày. Triển Chích tuy là đạo tặc, nhưng cai quản thủ hạ rất nghiêm, coi trọng 'đạo của đạo tặc, y như quân pháp'. Sở Tài nếu không chỉ muốn giết người mà còn muốn cướp tiền, Triển Chích chắc chắn sẽ không đồng ý. Ba người Xạ Lễ cũng không phải là thân tín của hắn, hơn nữa Xạ Lễ, Khải Khiếu có một thân lực lượng, nếu bọn họ ngăn cản, hoặc đi báo cho Triển Chích, thì muốn thu thập bọn họ cũng không dễ dàng.

Con ngươi Sở Tài đảo mấy vòng, rồi nói:

- Xạ Lễ, trong Thành phủ cũng phải có hơn trăm tên gia tướng, chúng ta ít người, vạn nhất có vài người dược lực ít tác dụng mà tỉnh sớm quá, sẽ gây nhiều bất lợi cho chúng ta, ngươi cùng Khải Khiếu dẫn người phân công nhau đi chém giết bọn chúng, Đại Lương dẫn ta ra sau trạch giết Khánh Kỵ.

Trong nhóm đạo tặc thì Sở Tài ở vị trí cao hơn ba người Xạ Lễ, nói như vậy cũng có lý, ba người đều đồng ý, lập tức Xạ Lễ, Khải Khiếu liền dẫn hơn mười tên đạo tặc tay cầm đoản đao trường kiếm sáng loáng đi khắp nơi trong nhà chém đầu giết người, Sở Tài vội vàng chạy theo hướng Đại Lương dẫn đi.

Dọc theo đường đi nương theo ánh trăng sáng ngời, ánh mắt của Sở Tài không ngừng tập trung vào sau gáy của Đại Lương. Những người tùy tùng bên cạnh đều là những thủ hạ xưa nay luôn ở bên hắn, hắn nếu muốn phản bội Triển Chích, lại lấy nữ tử tiền tài dụ bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết sức đi theo, chỉ còn con quỷ bị bệnh lao Đại Lương, xem ra không thể thiếu một đao lấy mạng hắn được.

Đại Lương đối với tâm tư của Sở Tài hoàn toàn không biết, vẫn cẩn thận dẫn đường phía trước. Hắn chỉ đi qua có một lần, nhưng hắn vốn là một lão tặc thành tinh, cách bố cục kiến trúc của các nhà giàu thường thì giống nhau, chỉ cần nhìn qua vài lần, là có thể biết vị trí đại khái của phòng chủ nhân, khách quý. Hắn dẫn Sở Tài vào hậu viện, đi qua ao nước tiểu đình, mở một cánh cửa, sờ soạng xông vào.

Đây là một căn phòng hình vuông, chính là nơi tiếp đón khách quý thân thiết ở hậu viện, trái phải đều có hành lang, mỗi bên hướng tới một phòng ngủ. Mọi người trước tiên là thích ứng với tình hình trong phòng, Sở Tài thì thầm:

- Tách ra trái phải, phân công nhau tìm.

- Ha ha, làm sao phải vất vả như vậy, Khánh Kỵ đợi ngươi đã lâu.

Những lời này đột ngột vang lên, khiến cho Sở Tài kinh hãi tới mức nhảy dựng lên, chỉ nghe thấy 'xoạt xoạt xoạt' vài tiếng động rất nhỏ, ở phía trước mặt liền sáng lên vài đốm lửa, loáng thoáng nhìn thấy một vài khuôn mặt, sau đó một ngòi lửa châm lên, chợt lóe lên tia sáng đỏ, chỉ thấy Khánh Kỵ ngồi ngay ngắn ở sau bàn, trên bàn đặt một thanh trường kiếm. Khánh Kỵ cầm trong tay mồi lửa, vẫn ung dung thong thả châm đèn.

- Đại sự không ổn!

Đại Lương cùng Sở Tài đồng thời biến sắc, lập tức cảm thấy tình hình không ổn, quay người định đào tẩu, có điều vừa quay đầu lại thì thình lình, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, không biết từ đâu xuất hiện hơn mười võ sĩ, sát sao bảo vệ nơi cửa, những mũi nhọn sắc bén của trường mâu toàn bộ đều hướng vào trong phòng, chỉ cần đâm lên, lập tức sẽ khiến cho cơ thể bọn hắn bị thủng lỗ chỗ.

Khánh Kỵ châm xong ngọn đèn, liền chậm rãi cầm một cái chụp đèn trang trí tinh mỹ làm bằng lụa nước Lỗ úp lên trên, cùng lúc đó, hai bên hành lang đều dậy lên tiếng bước chân, mười mấy tên võ sĩ lao tới, trên tay mỗi người đều cầm trường mâu, chặn lại mọi con đường trên dưới trái phải mà bọn đạo tặc có thể trốn thoát.

A Cừu cùng Tái Cừu đội mũ mặc giáp, trong tay mang theo hai thanh đoản kích, đi ra đứng phía sau Khánh Kỵ. Hai tiểu thị nữ Bạch Ny cùng Di Vi mang theo đèn lồng, đi tới vách tường hai bên thắp sáng từng chiếc đèn dầu, nhất thời trong phòng trở nên sáng rõ.

Khánh Kỵ phẩy tắt mồi lửa trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, ấn tay lên bàn hơi hơi nghiêng người về phía trước, cười mỉm nói:

- Đại Lương, ngươi đã đầu nhập làm môn hạ của ta, tức là người của ta, ngươi cũng biết phản bội chủ thông đồng kẻ trộm, phải bị tội gì không?

Đại Lương thoạt nhìn có vẻ gày yếu, bộ dạng có vẻ trời sinh thiếu dinh dưỡng, nhưng cũng là một lão tặc lâu năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, vừa thấy vậy đã biết rằng bị lộ chân tướng ở đâu, mưu kế của bọn chúng đã không thành công. Trước mặt chính là Khánh Kỵ nổi danh là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, hắn gần như đã đánh mất hoàn toàn ý chí chiến đấu, có điều nghĩ rằng chủ thượng đang dẫn quân tấn công Nhâm phủ, gần như vậy nhất định là có thể ứng cứu, lúc này chỉ cần chống lại một lát, khi tiếng chém giết truyền ra chủ thượng nhất định sẽ tới tiếp ứng, dũng khí liền tăng lên, quát to:

- Các huynh đệ, chủ thượng ở ngay lân cận, chúng ta liều mạng giết ra ngoài!

Đại Lương nói xong, Lỗ tước trong tay dụng lực ném tới, bắn thẳng về phía Khánh Kỵ đối diện, Khánh Kỵ cười mỉm nắm lấy vỏ kiếm, gõ lên thân đao một cái, 'Keng' một tiếng, đao kia liền thay đổi phương hướng, lướt qua đầu vai của hắn, 'Phập' một tiếng cắm vào cây cột gỗ ở đằng sau.

Đại Lương quay người bỏ chạy, đoạt lấy một thanh kiếm của đồng bọn, nhưng bước chân của hắn vừa chuyển, vừa mượn lực để nhảy lên không trung, liền kêu thảm một tiếng, giống như một con chim to trúng tên ngã gục xuống mặt đất. Ở một bên sườn hắn lộ ra một cái chuôi kiếm, ở sườn bên kia máu theo mũi kiếm chảy 'tí tách tí tách' xuống đất.

- Ngươi... Ngươi được lắm!

Đại Lương quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Tài hai tay đang trống không, nói một tiếng oán hận, thân mình run rẩy kịch liệt mấy cái liền tắt thở bỏ mình, hận ý nồng đậm tới mức mắt cũng không nhắm lại được.

Sở Tài trên mặt vẫn coi như không có việc gì, có điều khi nhìn thấy ánh mắt oán hận của Đại Lương, trong lòng không khỏi phát lạnh. Hắn tức giận nhấc chân đá một cái, một cước này thực sự tàn nhẫn, dùng mười phần lực, mũi chân đá thẳng vào hai hàng lông mày của Đại Lương, tức khắc đá nát đôi con ngươi của hắn.

Thủ đoạn ngoan độc thế này, Khánh Kỵ nhìn thấy mà cũng không khỏi phát lạnh trong lòng. Mà Sở Tài lại đá thêm cái nữa, chỗ vốn là hai con mắt của Đại Lương đã chỉ còn là một vùng huyết nhục mơ hồ. Sở Tài không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, quay người hướng về Khánh Kỵ, 'Phịch' một tiếng quỳ gối, cung kính nói: "Uy danh Khánh Kỵ công tử, thiên hạ đều biết. Hôm nay đã bị công tử bắt, Sở Tài nguyện mang theo bộ hạ đầu nhập dưới trướng, vì công tử mà dốc sức, mong rằng công tử tiếp nhận."

Cảnh tượng coi mạng người như cỏ rác như vậy, Khánh Kỵ vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, hơn nữa người bị giết lại là đồng bọn của hắn, Sở Tài thế mà lại có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Khánh Kỵ đầu tiên là ngẩn ra, lúc này mới lạnh lùng sắc mặt, thản nhiên nói:

- Lâm nguy phản bội, giết bạn để được sống, hành động xấu xa như vậy cũng làm được, bản công tử dám nhận kẻ ty tiện bỉ ổi như ngươi sao?

Sở Tài mặt không đổi sắc, hiên ngang nói:

- Chim tốt chọn cây làm tổ, người hiền chọn chủ mà phụng. Công tử tranh cướp thiên hạ, hạng người nào mà không thể dùng được? Sở Tài mặc dù bất tài, cũng có khả năng dốc sức cho công tử, mong muốn của Sở Tài, chỉ là làm một môn hạ tay sai, công tử còn không chịu thu dụng sao?

Khánh Kỵ ha ha cười, nói:

- Kẻ tiểu nhân chuột xây hai ổ như ngươi, bản công tử mà thu nhận, chẳng phải sẽ làm nguội lạnh tâm tư của tráng sĩ sao?

Sở Tài nghe vậy thì biến sắc, Khánh Kỵ liếc mắt nhìn những thủ hạ theo Sở Tài tiến vào phòng, thản nhiên nói:

- Sở Tài này vì bảo toàn tính mạng chính mình, lâm nguy hàng địch, như thế cũng được, nhưng hắn lại còn ám sát đồng bọn để lấy công chuộc tội, thực không bằng cả heo chó. Bản công tử cho các ngươi một cơ hội, nếu ai giết hắn, bản công tử liền tha tính mạng cho ngươi, từ nay về sau đi theo ta, ngày sau bái tướng phong hầu, theo đuổi tiền đồ rộng lớn, thế nào?

Thủ hạ của Sở Tài nghe vậy thì đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều là bộ hạ vẫn đi theo Sở Tài, hắn đã lập uy xuống dưới, đột nhiên bảo bọn họ chém giết chủ nhân, thật sự có chút không nâng nổi dũng khí. Chính là khi đao kiếm đã tới cổ, ai lại không có ý niệm muốn sống? Vả lại thủ đoạn ngoan độc mới vừa rồi của Sở Tài chém giết Đại Lương, có ai nhìn vào mà không thấy khinh thường kẻ máu lạnh? Hơn mười người nhìn nhau một hồi, trong mắt dần dần lộ ra sát khí dữ tợn, đột nhiên la lên một tiếng, lưỡi đao sắc bén trong tay đồng loạt đâm về phía Sở Tài.

Sở Tài vừa mới nghe thấy lời nói này của Khánh Kỵ, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt xoay tròn loạn chuyển, hận không thể đào một cái lỗ trên mặt đất để nhảy vào, bộ hạ của hắn vừa động thủ, Sở Tài liền kinh hoảng cảm thấy không ổn, vội vàng lăn một vòng tại chỗ, vừa kịp tránh được đao kiếm của bọn chúng, có điều chân trái vẫn bị một kiếm đâm trúng, máu tươi đầm đìa.

Sở Tài lớn tiếng kêu thảm thiết, cố gắng nhịn đau, hắn nhảy bật lên, liền hướng hành lang bên phải mà chạy như điên. Vài tên võ sĩ muốn đuổi theo, Khánh Kỵ đã cười lạnh một tiếng, hắn dễ như bỡn ném thanh trường kiếm trên bàn đi, mũi kiếm phá không, vẽ ra một đạo hàn quang, chỉ nghe 'Phập' một tiếng, Sở Tài đã bị thanh kiếm xuyên qua ngực.

Sở Tài hét thảm lên, 'Bịch' một tiếng té ngã xuống đất, lại kiệt lực bò về phía trước một chút, rốt cục im lặng bất động. A Cừu chạy tới đó, rút thanh trường kiếm máu chảy đầm đìa, quay trở lại bên Khánh Kỵ hai tay dâng lên.

Khánh Kỵ tiếp kiếm, cầm lấy một cái khăn trắng chậm rãi lau đi vết máu trên thân kiếm, 'Xoát' một tiếng tra lại kiếm vào vỏ, đột nhiên đứng lên, ánh mắt từ từ lướt qua người hơn mười tên đạo tặc còn lại, cười nói:

- Tốt! Mới vừa rồi các ngươi rút kiếm giết kẻ bất nghĩa tiểu nhân kia, coi như đã biểu lộ cõi lòng, ta muốn các ngươi từ nay về sau quy thuận theo ta, các ngươi có bằng lòng hay không?

Hơn mười tên đạo tặc nhìn trái nhìn phải, rốt cục đồng loạt quỳ gối:

- Tiểu nhân nguyện đi theo sau ngựa công tử.

Khánh Kỵ cười ha ha, rút kiếm nơi tay, lớn tiếng nói:

- Tốt! Các ngươi chờ lần sau, không phải giao chiến với chủ cũ, để tránh vì giao tình trước kia mà bị thương. Bạch Ny, Di Vi, nơi đây không an toàn lắm, nhanh đi hầu hạ Triển đại phu, Thân Kiện, ngươi cùng với hơn mười huynh đệ mới đầu nhập này cùng nhau đi bảo vệ chỗ ở của Triển đại phu, Khổng Khâu tiên sinh.

- Rõ!

Khánh Kỵ nói xong, nhướng mày lên, hào khí bừng bừng nói:

- Những người còn lại, toàn bộ đi theo ta!

Chúng võ sĩ giống như chúng tinh phủng nguyệt*, vây quanh Khánh Kỵ ào ào đi ra khỏi phòng...

(Các vì sao vây quanh mặt trăng)