Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 110-2: Có chí thì nên (Hạ)




Thúc Tôn Báo không đồng ý cho Cơ Trù kế vị, trong triều, trước mặt đám công khanh, Thúc Tôn Báo thẳng thắn nói ra, đại thể là những khuyết điểm khiến Cơ Trù không xứng với vương vị, suốt trong thời gian hai nén hương. Quý Vũ Tử trầm mặc không nói gì, cho đến khi Thúc Tôn Báo nói hết, Quý Vũ Tử mới dùng ngữ khí khinh miệt thản nhiên nói một câu:

- Chính là hắn!

Chỉ một câu nói như vậy, đám công khanh trong triều lập tức cúi đầu hưởng ứng, Lỗ quân mới từ đó được lập ra, Thúc Tôn Báo mất hết thể diện, tức giận đến nỗi nôn ra máu, sau khi về nhà thì lâm bệnh, nằm liệt giường trong suốt nhiều năm. Lúc đó, Thúc Tôn Ngọc mới là một thiếu niên, tận mắt nhìn thấy phụ thân chịu nhục nhã và dày vò, chuyện đó đã để lại những dấu ấn không thể nào xóa nhòa trong lòng hắn. Chuyện đó đã từng khiến cho Thúc Tôn Ngọc hồi thiếu niên một dạo xấu hổ không dám ra khỏi cửa, hắn sợ bị đám công tử thế gia khác cười nhạo.

Hôm nay, những lời này của Khánh Kỵ bỗng nhiên khơi gợi lên trong lòng hắn những uất khí đã bị đè nén từ lâu. "Lỗ quân ngày nay, do ta chỉ định, để rửa nhục cho vong phụ !" Ý nghĩ này giống như một ngọn nến sáng bừng trong căn phòng tăm tối. Còn Khánh Kỵ chính là hòn đá lửa, hòn đá lửa "Cạch" một tiếng thắp nên ngọn nến, dần dần thắp sáng khắp căn phòng ký ức của hắn.

- Thúc Tôn đại nhân, ý ngài thế nào?

Thúc Tôn Ngọc thu lại suy nghĩ trong lòng, giương mắt lên, lạnh lùng nhìn người thiếu niên trước mặt:

- Cứ cho là ta đồng ý với chúng, cũng không nhất định phải gả nhi nữ cho ngươi. Cái minh ước này, không cần phải lấy con gái của ta ra làm tín vật chứ?

Khánh Kỵ ung dung nói:

- Đương nhiên không cần, ta đã nói rồi, cầu thân, là chuyện thứ nhất, minh ước là chuyện thứ hai. Hai chuyện này không có quan hệ gì với nhau hết. Thúc Tôn đại nhân không muốn biến Diêu Quang tiểu thư trở thành một kiện tín vật, Khánh Kỵ lại càng không muốn để cho Thúc Tôn tiểu thư chịu tủi nhục, ta thật sự yêu nàng, nên mới trịnh trọng cầu thân với đại nhân.

Thúc Tôn Ngọc nheo mắt lại, trong ánh mắt lóe ra ẩn quang mờ ảo:

- Nếu ngươi có một nhi nữ, liệu ngươi có yên lòng gả nó cho một nam nhân vô gia vô quốc, tiền đồ tăm tối hay không?

Khánh Kỵ cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc nói:

- Nếu như, ta yêu quý người thân còn hơn cả lợi ích, và nhi nữ yêu nam nhân kia, ta sẽ đồng ý. Còn nếu như ta yêu quý lợi ích hơn cả người thân, và nhi nữ có khả năng trở thành vị vương hậu đầu tiên trong lịch sử gia tộc của ta, thì ta cũng sẽ đồng ý.

Đồng tử của Thúc Tôn Ngọc co lại:

- Khéo mồm khéo miệng gớm a!

- Đa tạ nhạc phụ đại nhân quá khen.

Thúc Tôn Ngọc nhíu đôi lông mày lại:

- Ta đồng ý rồi sao?

- Ngài sẽ đồng ý.

Khánh Kỵ tự tin mỉm cười:

- Bởi vì... bất luận là vì gia tộc hay vì nhi nữ, điều kiện tiếp theo của ta tin chắc rằng sẽ khiến ngài vừa ý.

- Hử? - Thúc Tôn Ngọc lại nhíu hai hàng lông mày lại.

- Bởi vì ta cần một tòa thành trì, giấu kín thân phận xây dựng lực lượng tại đó, mặt ngoài, ta không được tam hoàn Lỗ quốc tiếp nhận, vì vậy, việc hôn sự này cũng đương nhiên không cần phải tổ chức công khai. Như vậy, nó sẽ trở thành một bí mật chỉ có ta và tam hoàn thế gia biết được. Còn thời điểm ta lấy Diêu Quang cô nương, sẽ được xác định sau khi khôi phục Ngô quốc...

Thúc Tôn Ngọc có chút không dám tin nhìn hắn, Khánh Kỵ nhàn nhạt cười nói:

- Yêu mến một người, không chỉ là chiếm hữu, mà còn nên lo nghĩ cho người ấy. Nếu như trên con đường phục quốc, Khánh Kỵ chết trận nơi sa trường, ta không hy vọng nàng sẽ trở thành một vị vong nhân (góa phụ) đốt giấy để tang cho ta!

Hai hàng lông mày của Thúc Tôn Ngọc chậm rãi giãn ra, sự sắc bén trong ánh mắt dần dần được thay thế bằng một nụ cười hòa nhã:

- Được, ta... đồng ý với ngươi, tam hoàn hợp tác, cùng nhau đương đầu với loạn cục sau khi quốc quân băng hà...

Khi Khánh Kỵ và Thúc Tôn Ngọc đấu võ mồm suốt từ nãy đến giờ trên cao đài của Thúc Tôn Thị, Thúc Tôn Diêu Quang ở phía dưới đài căng thẳng phát run toàn thân. Phía trên, một người là phụ thân của nàng, một người là tình lang mà nàng yêu thương, hai người đều là những nam nhân quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng, nàng hy vọng biết bao giữa hai người sẽ không xảy ra những mâu thuẫn không thể hòa giải được.

Đến khi Khánh Kỵ bước xuống dưới đài, Thúc Tôn Diêu Quang căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc, chân run lẩy bẩy không còn sức bước lên phía trước, chỉ luống cuống theo dõi Khánh Kỵ. Khánh Kỵ nhìn nàng cười, rồi lại gật gật đầu, nỗi lòng của Thúc Tôn Diêu Quang đã được giải tỏa, nàng vui mừng nhìn Khánh Kỵ, đôi môi hấp háy, đột nhiên cúi đầu, khắp mặt là những ráng mây hồng, diễm lệ như hoa đào.

Khánh Kỵ mỉm cười, cất bước đi về xe của mình. Hôm nay Khánh Kỵ đã giải quyết được hậu quả mang tới sau cái chết của Lỗ quân, hơn nữa còn khiến cho tam hoàn hợp tác với hắn, thêm vào đó còn đều phải dựa vào hắn làm sợi dây liên kết, kết nối mối quan hệ giữa tam hoàn với nhau. Nhưng dù sao đây cũng là giao dịch bí mật, cần phải che giấu tai mắt của Ngô quốc.

Theo như ước định, tam hoàn sẽ nhượng bộ trước sự bức bách của Ngô quốc Úc Bình Nhiên Úc đại phu, "Khánh Kỵ" sẽ vì điều này mà bị trục xuất khỏi biên giới Lỗ quốc mà quay về Vệ. Nếu như vậy, Khánh Kỵ hiện tại sẽ không thể lộ diện công khai nữa rồi, bây giờ cũng không còn thích hợp để thể hiện mối quan hệ thân mật với Thúc Tôn Diêu Quang đã tiến thêm một bước. Nói không chừng, qua hai ngày nữa Thúc Tôn Diêu Quang còn phải làm ra bộ mặt u uất khi bị mất cuộc hôn nhân mong muốn trước mặt các tỉ muội trong thành để che giấu cho Khánh Kỵ.

Thế nhưng, động tác mắt đi mày lại của hai người không thể qua được con mắt của một người. Lý Hàn đứng cách đó không xa, đôi mắt âm độc đang lạnh lùng nhìn về phía họ. Đố kị là một loại độc, nếu như hắn không có ý nghĩ xằng bậy với Thúc Tôn Diêu Quang, vậy thì hắn đã không phải mang bộ dạng đau khổ như bây giờ. Vậy nên, khi trong lòng một nam nhân kiêu căng tự phụ nảy sinh ý nghĩ xằng bậy, hắn sẽ một lòng một dạ mà biến vọng tưởng của mình trở thành hiện thực. Tình ý của Thúc Tôn Diêu Quang đối với Khánh Kỵ, trong con mắt của hắn chính là một sự phản bội. Lòng oán hận đã chôn sâu trong đáy lòng của hắn...

Giờ lành đã tới.

Đầu rồng phủ thêm lụa đỏ, được các thuyền viên dự thi khiêng trên vai, đốt hương nến, hiến tế sinh, đăng đàn tế, mời long thần.

Gia chủ tam hoàn bước xuống cao đài, chậm rãi đi về tế đài cao nhất ở trung tâm, dừng lại trước những bậc tế đàn dài ngoằng. Quý Thị ở chính giữa, Thúc Tôn bên trái, Mạnh Tôn bên phải, đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khác thường.

Mạnh Tôn Tử Uyên vẻ mặt lạnh lùng, nhìn hai người kia tức đến không thở ra hơi, đến một câu cũng không thèm nói. Ba vị gia chủ ai cũng có mục đích riêng của mình, Thúc Tôn Ngọc không phát giác ra rằng vẻ mặt của Mạnh Tôn Tử Uyên không giống với việc đã cùng với Quý Tôn Ý Như là đồng đảng hợp mưu với nhau từ lâu. Hắn và Quý Tôn Ý Như đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên nhất tề chắp tay, Quý Tôn Ý Như cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì chẳng thể cười được nói:

- Thúc Tôn đại phu, chúc mừng ngài có được giai tế như vậy nha.

Thúc Tôn Ngọc cũng cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì không cười nổi nói:

- Quý Tôn đại phu, đúng là tuệ nhãn biết anh tài a.

- Ha ha ha ha...

Nụ cười nham hiểm trên mặt hai người còn chưa kết thúc, Mạnh Tôn Tử Uyên đã không chịu nổi mà phẩy tay áo nói:

- Anh hùng cẩu hùng cái gì chứ, giờ lành đã tới, đăng đàn tế thần thôi. - Dứt lời không thèm để ý tới thân phận Quý Tôn Ý Như là chấp chính Lỗ quốc, rảo bước thật nhanh lên trên đàn tế.

Quý Tôn Ý Như cùng Thúc Tôn Ngọc liếc nhìn nhau, cười mỉa mai, cũng phất tay áo, cất bước đăng đàn. Vốn đã có hiềm khích lẫn nhau, bọn họ cũng chẳng cần phải mổ xẻ phân tích lời nói của đối phương là mang ý gì.

- Hôm nay ngày lành tháng tốt, thỉnh cầu trời xanh hề, nổi gió đưa sóng lên cao hề, tâm bay lên cao hề lồng lộng; Sóng cuồn cuộn hề tới đón, đón long vương hề ngao du tứ hải…

Cũng giống mọi người, Khánh Kỵ đứng nghiêm túc chắp tay nghe Quý Tôn Ý Như ngâm xướng đảo từ, nhìn tam hoàn trên tế đài, khóe miệng bất giác hiện lên một nụ cười kín đáo.

Từng chiếc từng chiếc thuyền rồng sắp đạp gió rẽ sóng, chưa từng có từ trước tới nay, Khánh Kỵ nhìn những làn sóng trong xanh ở hồ Lịch ba, trong lòng sáng ngời ngời.

Đường đi khó, đường đi khó, nhiều lối rẽ, có chí thì nên, giăng buồm ra biển lớn.

Ngày đó, đã không còn xa nữa rồi...