Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 106-1: Thiếu nữ hoài xuân đến tận chân trời (Thượng)




Đám nam nhân đứng chờ trước cửa đã lâu ai ai cũng mở to mắt ra nhìn, đồng loạt nín thở, chỉ giương mắt ra nhìn "bà cô trẻ" kia đang từng bước một bước ra khỏi cửa. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Khánh Kỵ bất giác nhớ tới một câu thơ:

"Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ

Tay ôm đàn che nửa mặt hoa..."

(Trích Tỳ Bà hành - Bạch Cư Dị)

Ách..., Thúc Tôn tiểu thư trang điểm làm thục nữ, tại sao lại khiến người ta có chút rợn tóc gáy vậy nhỉ...

Từ ngày hôm đó khi Khánh Kỵ nói với Thúc Tôn Diêu Quang, trong tháng năm tết Đoan Ngọ, sau khi tế long thần và kết thúc cuộc đua thuyền rồng sẽ nói chuyện cầu thân trước mặt Thúc Tôn Ngọc, Thúc Tôn Diêu Quang lập tức giống như đã thay đổi trở thành một con người khác vậy. Nói thế nào nhỉ, ừm... chính là trở nên rất rụt rè, rất ôn nhu, rất ngượng ngùng, rất thích giữ một khoảng cách nhất định với Khánh Kỵ (bó tay bọn con gái!)

Đến nỗi mỗi khi Khánh Kỵ nhìn thấy bộ dạng "thẹn thùng e ấp" của Thúc Tôn đại tiểu thư, trong lòng đều không kìm nén được mà tự suy xét một vấn đề: giang sơn dễ đổi, bản tính khó chừa, tiểu ny tử kia có thể giả vờ đến bao giờ, mới quay lại "chứng nào tật nấy", lộ ra nết xấu.... ai, hoài niệm a...

Có một số việc, một số mức độ, nam nhân có đôi chút "đê tiện" (haizzzz)

Cửa mở, Thúc Tôn Diêu Quang cuối cùng cũng đã đi ra.

Tháng năm Đoan Ngọ lễ bái long thần, là một nghi thức cực kỳ thần thánh trang nghiêm. Hoạt động đua thuyền rồng mang đậm bản sắc tôn giáo sớm đã được thịnh hành từ thời Chu Mục vương, trải qua hơn một ngàn năm phát triển, lễ nghi, trình tự càng cẩn thận hơn, đối với những người có thân phận mà nói, cách ăn mặc trên người lại càng phải kỹ lưỡng. Hôm nay lại là ngày Khánh Kỵ cầu thân trước mặt phụ thân, đây là đại sự quan trọng nhất trong đời một người con gái, Thúc Tôn Diêu Quang làm sao mà không trang điểm kỹ càng cho được chứ?

Trường hợp quan trọng như vậy, nhưng phàm là quý tộc đều ăn mặc quần áo năm loại màu chính, năm loại màu đó không ngoài xanh, đỏ, vàng, trắng, đen. Những màu sắc lịch lãm như vậy tuy trang trọng, nếu như kết hợp không tốt thì lại khó có thể thể hiện được nét đẹp của người phụ nữ. Như Thúc Tôn Diêu Quang từ hai ngày trước đã bắt đầu hao tâm tổn trí vắt óc suy nghĩ xem nên ăn mặc trang điểm như thế nào. Với tâm tư đó, đến nay có thể nói là nàng đã phát huy được vô cùng tinh tế.

Nàng chọn mặc một bộ quần áo màu trắng thuần khiết, hai hoa văn hình hoa mai cài lên trên ngực áo, phối màu với vạt áo màu tím biếc, bên hông là những đăng ten ngũ sắc bện thành một dải. Cách ăn mặc như vậy chính là tượng trưng cho thiếu nữ đang độ tuổi cập kê.

Tay áo linh hoạt nhỏ nhắn, vạt áo gấp nếp ngay ngắn, những hoa văn trang trí điểm xuyết, trong nét nhẹ nhàng thanh lịch không mất đi sự dí dỏm đáng yêu. Bên đầu gối có ngọc bích thắt vào quần áo, ngọc bội vòng lắc leng keng. Tư thế yểu điệu, làn váy bồng bềnh, bước đi không nhìn thấy chân, vai lưng thẳng tắp, như lướt trên mặt nước vậy. Trên vai của nàng còn khoác thêm một chiếc áo choàng màu xanh tô điểm chút hoa văn màu tối, cách trang điểm như vậy, chiếc eo được thắt lại nhỏ nhắn, bộ ngực tròn trĩnh, trong nét xinh đẹp mang thêm ba phần anh khí, hết sức khêu gợi (ực ực)

Nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng, hai con ngươi nàng bỗng hơi e thẹn. Có điều Thúc Tôn Diêu Quang rốt cuộc vẫn là Thúc Tôn Diêu Quang, sau chút ngượng nghịu ban đầu nàng bắt đầu lấy lại dũng khí, gò má ửng hồng, thanh thoát bước về phía Khánh Kỵ. Chiếc eo thon lắc lư, đôi chân đan xen rảo bước. Tư thái với vẻ ung dung tao nhã đến khó tả, kết hợp với bộ áo trắng tuyền, áo choàng phất phơ, mang theo chút màu sắc thần bí của thần tiên. Nhưng thân hình nàng kiện mỹ, ngực mẩy, eo thon, cặp mông căng tròn hằn lên những đường cong nổi bật, hiện ra vẻ đẹp quyến rũ mê người khó nói được thành lời. Sự trinh khiết và gợi cảm hòa chung vào trong một cơ thể, thật sự khiến cho người ta càng ngắm càng yêu.

- Công.... công tử, chúng ta đi thôi.

Thúc Tôn Diêu Quang tuy trước nay rất phóng khoáng, thế nhưng đến thời khắc quan trọng này, cũng có chút không dám thả lỏng. Nhất là khi Khánh Kỵ đưa đôi mắt sáng quắc nhìn nàng say đắm, nhìn đến nỗi hơi thở của nàng như bị tắc nghẹn, tim đập như nai nhảy loạn, thật chẳng dễ để giữ được tư thái đoan trang cần có của thiếu nữ quý tộc khi đi đến bên cạnh Khánh Kỵ. Trên khuôn mặt diễm lệ kia, gò má trắng trẻo ửng hồng như ráng chiều đổ nắng, kiều diễm ướt át, cho dù che giấu thế nào cũng không thể giấu hết được.

"Hắc! Có thể có được kiều thê như thế này, cũng là một điều sướng khoái trong đời người đàn ông. Nghĩ đến bản thân mình, chỉ là một công tử lưu vong mà thôi. Ngoại trừ một thân ngông nghênh cùng mấy nghìn tử sĩ, thì không có một tấc thành trì nào cắm dùi, cả ngày lang bạt kỳ hồ, ước mơ phục quốc vẫn còn xa vời. Tình hình như vậy, có thể lọt được vào mắt xanh người đẹp như vậy, chân tình thật sự với mình, thành thực dành tình yêu cho mình, nha đầu Diêu Quang kia, quả thực khiến cho người ta phải thương mến a.

Chỉ là.... có thể lấy được nàng làm vợ hay không, còn phải xem vị Thúc Tôn Ngọc đại nhân kia có chịu chấp thuận hay không, nếu hắn đánh mất lý trí, chỉ là so đo tính toán ta dụ dỗ nhi nữ của hắn, vậy thì.... hơn nữa cái cửa ải Thúc Tôn Ngọc này cho dù có qua được, còn có Mạnh Tôn Thị, Quý Tôn Thị nữa, đều là những cửa ải khó qua. Nhưng có một điểm mấu chốt gây trở ngại, đó là hôm nay muốn rời khỏi đây còn khó, đến lúc đó, không biết nàng sẽ thương tâm đến thế nào..."

Nghĩ tới đây, trong lòng Khánh Kỵ dâng lên một tình cảm trìu mến và nhu tình chưa từng thấy, liền ôn nhu nói với Thúc Tôn Diêu Quang:

- Được, chúng ta xuất phát thôi, nào, để ta đỡ nàng lên xe.

Khánh Kỵ kéo một cánh tay của nàng, đi đến trước bàn dậm xe ngựa, ôn nhu ân cần nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng lên xe. Lần đầu tiên được nếm trải sự ôn nhu chăm sóc của Khánh Kỵ, trong lòng Thúc Tôn Diêu Quang giống như ăn mật, trong dạ dày giống như uống rượu, khẽ quay cuồng đê mê, niềm vui từ trong lòng rung động từng vòng ra khắp bốn phía, nàng thẹn thùng liếc nhìn Khánh Kỵ, tóc rủ xuống trán, nhẹ nhàng cất bước lên xe. Xe ngựa lọc cọc, chạy về phía tế thần cao đài. Tuy có mỹ nhân ở bên, lại có hương thơm nhàn nhạt, thần trí của Khánh Kỵ vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ của mình. Dự định ngày hôm nay, trong lòng hắn cũng đã nhiều lần cân nhắc, tự cho rằng mình có phần thành công rất lớn trong tay. Thế nhưng đám gia chủ thế gia kia, tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, rất khó nói bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn đúng như suy nghĩ của mình.

Nhất là nhân vật gia chủ ba nhà Lỗ quốc. Lỗ quốc yên bình đã quá lâu rồi, đã yên bình được mấy trăm năm nay, ba nhà nắm giữ triều chính ở Lỗ quốc, tranh đấu với nhau còn xa mới bằng được một nửa sự hung hiểm so với Tề quốc. Hoàn cảnh chính trị ao tù nước đọng như vậy, thế nào Lỗ quốc cũng không thể bồi dưỡng được nhân tài chính trị kiệt xuất, bọn họ không giống với tên gian hùng Điền Khất, cũng không giống với minh tướng Yến Anh kia.

Ở nơi này, cho dù là nhân vật "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" như Thúc Tôn Ngọc, cũng chỉ tương đương với Quý Tôn Thị và Mạnh Tôn Thị hơi có chút kiệt xuất hơn mà thôi. Cho nên vừa nghe tin Ngô quân áp sát biên ải, Ngô sứ đi thăm dò, đã khiến cho bọn họ loạn tay rối chân. Nếu thay là Điền Khất hoặc Yến Anh chỉ huy, trong lúc đàm tiếu cũng có thể giải quyết được vấn đề đơn giản này, việc gì phải gây ra nhiều cơ sự đến như thế.

Thế nhưng chính vì điều này, trong nội tâm Khánh Kỵ lại thấy lo sợ, giao thiệp cùng người có chỉ số thông minh chính trị thấp hơn mình, kỳ thực càng khó. Bởi vì mình không có cách nào đem mối quan hệ lợi hại trình bày cho họ hiểu được, và cũng không có cách nào phỏng đoán được đối phương sau khi nghe xong sẽ giở quái chiêu gì. Cho nên, bây giờ Khánh Kỵ chỉ kỳ vọng vào ba vị gia chủ ba nhà chấp chính Lỗ quốc không quá ngu xuẩn, thật sự không nên quá ngu xuẩn.

Thúc Tôn Diêu Quang ngồi bên trộm mắt liếc nhìn thân hình cao lớn , khuôn mặt anh tuấn của Khánh Kỵ. Cứ nghĩ tới việc từ ngày hôm nay, hắn sẽ bầu bạn với mình cả đời, trái tim của nàng bỗng thổn thức dao động, so với những cú xóc nảy của xe ngựa khi đi trên đường núi còn rung chuyển mạnh hơn nhiều. Nàng bỗng nghĩ tới cảnh toàn thân thể của mình bị hắn đè xuống dưới, tiếp đó lại nghĩ tới lần thứ hai, thứ ba...

“Ý, sao lại trùng hợp vậy nhỉ, chẳng lẽ đây là một dấu hiệu. Mình đã xác định cả đời này sẽ bị hắn.... phi phi phi, không biết xấu hổ, một nữ hài gia giáo, lại suy nghĩ lung tung bậy bạ cái gì thế. Ai da, lần trước đá hắn một cước... haha, nơi hắn bị rắn cắn cũng rất... giống như hắn chiếm tiện nghi ta hai lần, ta chẳng chịu thiệt lần nào cả...” Thúc Tôn Diêu Quang nghĩ ngợi, cặp mắt kiều diễm cong cong thành hình trăng non...

Khi Hưu Trù chạy tới, nhìn thấy cảnh Khánh Kỵ và Thúc Tôn Diêu Quang sóng vai ngồi trên cùng một chiếc xe, Thúc Tôn Diêu Quang nhất quyết không chịu sang xe của hắn, chỉ nói là muốn cùng Khánh Kỵ đi gặp phụ thân, bảo hắn cứ về trước. Hưu Trù cuối cùng không dám đôi co cùng tiểu thư, đang định đánh ngựa bỏ đi, Khánh Kỵ nội tâm khẽ động, vẻ mặt ôn hòa nói với hắn:

- Hưu quản sự không cần phải vội vã trở về phục mệnh, Khánh Kỵ và Thúc Tôn tiểu thư cũng đang đi tấn kiến Thúc Tôn đại phu, Hưu quản sự đi cùng chúng ta cho vui.