Bạch Nguyệt Quang hoảng rồi.
Phản ứng của Đại Tra Công hoàn toàn khác so với tưởng tượng của y. Theo thiết lập của Đại Tra Công, hẳn lúc này hắn phải quỳ một chân xuống, chân thành mời y ở lại nhà chứ???
Bạch Nguyệt Quang là một người thanh cao, đời nào chịu được khuất nhục này. Y chật vật nghiêng đầu, nói: “Ta… Ta nghe nói đồng liêu của em trai của huynh đệ của thông gia của nhà mẹ đẻ thím Bảy của huynh có nuôi một con mèo, muốn…. Muốn mượn để dùng một lát…”
Rốt cuộc Đại Tra Công cũng hồi hồn, ngượng ngùng nói: “Nói gì vậy nói gì vậy, để ta phái người đến chỗ ngươi bắt chuột. Trước mắt mấy ngày này ngươi cứ ở lại chỗ ta đi.”
Toàn bộ Chân gia đều biết, lão gia đã si ngốc yêu Bạch Nguyệt Quang mười mấy năm, cuối cùng cũng giơ tay vén mây thấy trăng, nghênh đón người vào nhà mình.
Cả phủ vui mừng.
Chỉ có một mình Tiểu Mỹ Nhân tủi thân vùi trong nhà bếp, nước mắt lưng tròng gặm khoai nướng của mình, ăn đến mức mặt mũi dính đầy tro.
Bạch Nguyệt Quang ở lại Chân gia.
Y ôn nhu ấm áp nhã nhặn hữu lễ, một thân thanh quý.
Bọn hạ nhân trong phủ đều thích y, tranh nhau chen lấn bưng trà đưa cơm cho y, cũng chẳng ai quản Tiểu Mỹ Nhân nữa.