Đại Tra Công chật vật thu hồi ánh mắt tựa như sói đói của mình, đẩy Tiểu Mỹ Nhân rồi lao ra.
Hắn bị ái tình thấp kém làm choáng váng đầu óc, nên muốn ở cùng Bạch Nguyệt Quang cao cao tại thượng để yên tĩnh một chút.
Tiểu Mỹ Nhân luống cuống tay chân cầm đùi gà bự, nước mắt lạch tạch tuôn xuống.
Là… Là cậu đã làm gì sai ư…
Hay là đùi gà ăn không ngon…
Tiểu Mỹ Nhân rất khổ sở, khổ sở đến mức thịt cũng không còn thơm nữa.
Đại Tra Công đối xử với cậu tốt như vậy, Tiểu Mỹ Nhân tưởng cả đời này mình sẽ có thể ăn no nê, sung sướng như thế.
Nhưng mà Đại Tra Công yêu Bạch Nguyệt Quang, không yêu cậu.
Tiểu Mỹ Nhân uất ức bật khóc.
Đại Tra Công gặp được Bạch Nguyệt Quang tiều tuỵ.
Trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Bạch Nguyệt Quang đẫm nước mắt thống khổ.
Tim Đại Tra Công run lên: “Sao vậy?”
Bạch Nguyệt Quang trầm mặc rất lâu rồi mới nói bằng thanh âm buồn bã bi thương: “Chân Kiệt!”
Tim Đại Tra Công nát rồi: “Xảy ra chuyện gì?
Bạch Nguyệt Quang nghẹn ngào nói: “Trong nhà của ta… Trong nhà… Có rất nhiều con chuột… Rất nhiều….”
Đại Tra Công: “…..”