Đại Tra Công Và Tiểu Mỹ Nhân

Chương 26




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một chuỗi tiếng ùng ục đáng thương vang lên, Tiểu Mỹ Nhân tỉnh lại trong mùi thịt như có như không.

Thịt ba chỉ tam hoa*, ba mỡ bảy nạc, xắt thành từng miếng to như lòng bàn tay. Trộn đều muối, bột gừng, bột tỏi, nước tương rồi ướp lấy, đặt trên lửa lớn lật nướng đến khi hai mặt vàng giòn, quét thêm một lớp tương ngọt mỏng.

*Thịt ba chỉ tam hoa

ba chi tam hoa

Vừa cắn vào miệng một cái sẽ vang lên tiếng giòn rụm mê người, bên trong nước thịt tứa ra ngập miệng. Vị hơi mặn lại hơi cay cay, mùi vị nồng nàn, mùi tương ngọt vừa thơm vừa thanh cuồn cuộn giữa môi lưỡi.

Lấy thêm hai quả ớt xanh, hai tấm bánh màn thầu* rồi quét dầu lên hai mặt chậm rãi nướng cho thơm lừng.

*Bánh màn thầu

yuan_db835a14c6e39872bc0e3fdad83fa561

Mặn chay phối hợp, đậm nhạt vừa vặn, có thể ăn no căng bụng, mặt mũi dính đầy dầu mỡ.

Nước mắt Tiểu Mỹ Nhân rớt loạch xoạch, vừa nghi hoặc vừa cẩn thận men theo mùi hương đi tới.

Trong lương đình nhỏ của Chân phủ, gió mát thổi nhẹ, thịt ba chỉ toả hương.

Tiểu Mỹ Nhân tiến vào trong rừng nhỏ, đẩy bụi cây ra nhón chân chậm rãi lại gần.

Trong lương đình nhỏ đang dựng bếp lửa, trong chiếc giỏ đựng bên cạnh có bày rất nhiều món thịt mới, thịt ba chỉ nướng kỹ đặt trong mâm, nhưng lại không có ai.

Tiểu Mỹ Nhân nước mắt lưng tròng hít hít mũi, nhìn trái phải không có ai. Cậu như một bé thỏ nhỏ vọt vào trong lương đình, cầm bánh màn thầu trong giỏ “Grừ grừ” cạp một ngụm lớn.

Bỗng nhiên một bóng người cao to từ phía sau nhào tới, kéo cậu thật mạnh vào ngực.

Tiểu Mỹ Nhân sợ đến mức kêu ui ui loạn lên, nhưng vẫn không nhả màn thầu ra.

Đại Tra Công trầm giọng cười: “Chạy đi đâu, hả? Không thả chút đồ ăn ngon ra thì em không thèm chạy đến, tiểu bại hoại này.”

Tiểu Mỹ Nhân ăn vụng bị tóm lấy, xấu hổ đến mức suýt nữa trốn trong khe hở.

Đại Tra Công đặt Tiểu Mỹ Nhân trên “bắp ngô” bự của mình, vừa hôn vừa ôm, thanh âm trầm thấp: “Đã làm cái gì, hả?”

Tiểu Mỹ Nhân vuốt cái bụng tròn vo đang mang thai của mình, bụng nhỏ lập tức oan ức kêu ục ục.

Đại Tra Công vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn ôm chàng vợ nhỏ nhà mình hôn một trận: “Đói bụng không chịu đi ăn cơm đi, còn trốn tướng công, hả? Tướng công muốn, tàn, nhẫn, phạt, em.”

Tiểu Mỹ Nhân vừa oan vừa khẩn trương, răng ê mỏi run lên. Cậu mềm nhũn ngồi trên bắp ngô cứng rắn kia, hu hu nhỏ giọng nói: “Hu hu… Đói bụng quá… Tướng công…”