*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe nói Tiểu Mỹ Nhân muốn dẫn con rể về nhà mẹ đẻ, cha mẹ anh trai Tiểu Mỹ Nhân đứng đón ở cửa thôn từ rất sớm. Heo mẹ già đã trói vào cây, dao mài xong cầm lên lại thả xuống.
Con rể đến rồi, cũng nên làm bữa cơm thật cẩn thận.
Nhưng cả nhà họ mỗi năm có thể ăn thịt là dựa cả vào heo con của con heo mẹ già này sinh ra.
Cha già đang sầu lo hút thuốc thở dài, bỗng nhiên nhìn thấy trên đường lớn ở cửa thôn có hai chiếc xe ngựa rầm rập tiến tới.
Cha già hớn hở vẫy tay: “Tiểu Trì, Tiểu Trì!”
Xe ngựa dừng lại, Tiểu Mỹ Nhân suy nhược thò khuôn mặt nhỏ nước mắt lưng tròng từ trong xe ra, uể oải nói: “Cha… Ưm…”
Cha già cuống lên: “Sao vậy sao vậy?”
Đại Tra Công thò đầu ra: “Cha ạ, đi đường mệt nhọc nên Trì Nhi đói bụng đấy.”
Cha già vội vàng nói: “Mau mau mau vào nhà ngồi đi, mẹ con đã sớm mua Mật tam đao* mà hồi bé con thích ăn nhất đấy.”
*Mật tam đao
Tiểu Mỹ Nhân hít hít mũi, tủi thân nhất thời muốn khóc.
Đại Tra Công nhẹ nhàng nhéo một cái trên mông Tiểu Mỹ Nhân, nói: “Nhạc phụ, chúng ta vào nhà nói đi.”
Kể từ sau khi hôn sự của Tiểu Mỹ Nhân được định ra, cha già vẫn rất lo lắng. Bọn họ là một tiểu môn hộ ở quê, Chân gia lại là danh môn vọng tộc trong thành.
Hơn nữa Tiểu Trì vẫn ngu ngốc, sẽ không biết lấy lòng phu quân, lại không biết phụng dưỡng cha mẹ chồng, cứ ngây ngốc gả đi như thế không phải mỗi ngày sẽ bị người ta ghét bỏ quở trách sao.
Tiểu Trì thành hôn bốn tháng có thừa, nhưng chút tin tức của con rể cũng không có.
Lòng của người trong nhà đã loạn hết cả lên, thậm chí bắt đầu lo lắng Tiểu Trì sắp bị Chân gia bỏ rồi hay không.
Nhưng hôm nay con rể không chỉ đến mà còn mang cả lễ vật đến.
Tiểu Mỹ Nhân bước đi loạng chà loạng choạng, bụng nhỏ phình lên cũng loạng chà loạng choạng.
Đại Tra Công ôm vợ mình đi vào trong nhà, ăn chưa hết thèm mà nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Mỹ Nhân.