Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 247: Xuất hiện nanh vuốt




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Liêu Hưng Tông nghe xong giận dữ, nhưng hiện tại sứ giả này nói cũng có lý. Tống triều tụ tập quân đội ở Hà Bắc nhưng không phải là đến đánh du kích. Nếu chẳng may Nguyên Hạo chó cùng rứt dậu, vậy thì nguy.


Lúc này ông ta cũng đã nghe rất nhiều đề nghị của các đại thần, có thể buông tha Nguyên Hạo trước, làm cho bọn họ chó cắn chó trước, sau đó khi nhị hổ giao tranh, thừa cơ đục nước béo cò.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thế là cuối cùng hai nước đàm phán nghị hoà thành công, thành lập liên minh, và Nguyên Hạo xưng thần với nước Liêu.


Lúc này triều Tống cũng không biết, bọn họ bắt đầu thúc giục Tây Hạ phải bồi thường, bởi vì cuối năm sắp tới rồi, dựa theo nghị định thoả hiệp, Tây Hạ lập tức phải bồi thường một trăm ngàn lượng bạc.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nguyên Hạo nói với sứ giả, đang chuẩn bị phải chờ vài ngày nữa. Sứ giả cũng không thèm để ý, dù sao Tây Hạ cũng là một địa phương nghèo, mỗi ngày ông ta ở sứ quán an tâm mà hưởng thụ sự hậu đãi của con người Tây Hạ.


Nhưng mà, dưới chân núi Thiên Đô, triều Tống đã xảy ra một chuyện lớn.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ngày này, lần đầu tiên núi Thiên Đô có tuyết rơi, có vài võ tướng Tây Hạ đến, bọn họ nói với quân Tống có mấy người binh lính Tây Hạ chạy trốn vào Thiên Đô, yêu cầu vào Thiên Đô để kiểm tra.

Khoảng thời gian, vì do quân Tống giành được thắng lớn, Nguyên Hạo luôn áp dụng thái độ nhẫn nhịn quỵ gối cúi đầu với Triều Tống, và luôn căn dặn cảnh cáo thuộc hạ binh lính cấp dưới không nên đấu đàu gây xung đột đối với lính nhà Tống.

Nên binh lính nhà Tống ở Thiên Đô rất ngạo mạn, có khi chúng còn vượt biên giới giữa hai nước lên núi Thiên Đô để săn bắn. Có lúc bọn họ bắt gặp lính đi tuần núi Thiên Đô của nước Tây Hạ, có khi lại còn quấy phá xúc phạm họ.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hiện giờ nghe vài binh lính Tây Hạ nói như vậy, toàn bộ binh lính trong quân trại Tống đang trông coi ở cửa trại Thiên Đô đều cười phá lên. Dường như bọn họ nghe được một câu chuyện khó tin, vào điều tra quân Triều Tống, bọn họ còn tưởng rằng nay đây còn là Tây Hạ trước đây. Ngay cả Tây Hạ ở thời kỳ cường thịnh nhất khi còn trong tay Lý Đức Minh, người Tây Hạ cũng chưa dám làm như thế, dù sao trên danh nghĩa bọn họ vẫn là nước phụ thuộc của Triều Tống .


Vài binh lính Tây Hạ kia nhìn thấy sự cười nhạo của binh lính nhà Tống , cũng biết đề ra yêu cầu này thật sự quá mức, bọn họ ấp a ấp úng nói:

- Chúng ta biết rằng như vậy là không phải. Nhưng vài binh lính kia là kẻ phản bội của Đại Hạ chúng tôi , cấp trên ra mệnh lệnh, tiểu nhân chúng tôi cũng không dám cãi lời, thôi thì như thế này đi, các ngươi bẩm báo với Lý tướng quân của các ngươi một tiếng , nhờ ông ta nể mặt cho tiểu nhân chúng tôi một chút, hãy cho tiểu nhân chúng tôi đi vào xem một lát.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sự khiếp sợ của binh lính Tây Hạ, càng cổ vũ cho bọn lính nhà Tống kiêu ngạo này. Bọn họ lại càng cười to, nói:

- Bảo Lý tướng quân chúng tôi nể mặt các ngươi một chút à, các ngươi nghĩ các ngươi là ai? Ngay cả là Đại vương các ngươi đến, cũng không được.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Những binh lính này Tây Hạ người nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, cuối cùng không biết làm thế nào, một đám đành quay về.


Những người lính canh nhà Tống này đã báo cáo cho chủ soái Lý Hổ ở Thiên Đô của họ biết, Lý Hổ không thèm để ý, hiện nay mỗi ngày đều có những người của bộ tộc Tây Hạ bị ép hại len lén chạy vào địa giới lãnh thổ nhà Tống. Đối với những quan viên nhà Tống thì mắt nhắm mắt mở, dân số Tây Hạ càng ít càng tốt. Đấy cũng là dụng ý mà trước đây Thạch Kiên ở lại chân núi là một sáng kiến hay. Sự thật đấy cũng khiến cho Nguyên Hạo cảm thấy phiền nhất, mấy lần trách Triều Tống rằng không nên dung túng cho những hành vi như vậy. Nhưng những quan viên của Triều Tống không phải ai cũng được việc, hỏi sứ giả mà Nguyên Hạo phái đến, ngay cả Đại Vương của các ngươi cũng là thần tử của Triều Tống, vậy dân Hạ Châu của các ngươi cũng là cư dân nhà Tống rồi, cả ở Thiểm Tây cũng vậy, cũng là của Triều Tống, thì cần chi phải phân biệt bạn tớ với nhau, chẳng lẽ Đại Vương của các ngươi giả vờ xưng thần với chúng tôi sao chứ? Khiến cho sứ giả Tây Hạ phải á khẩu im lặng.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng sau chốc lát, một sứ chỉ huy Tây Hạ mang theo hơn ba trăm người đuổi tới chân núi Thiên Đô. Lý Hổ quen biết Sứ chỉ huy này, ông ta tên Ngôi Danh Vĩ, là Triều Thuận quân ti (trú ở núi Hạ Lan khu cửa Khắc Di, ở núi Thiên Đô) cấp dưới của một Chỉ huy sứ



Nhìn thấy hắn đến đây, bất kể hiện tại Tây Hạ suy sụp như thế nào, Lý Hổ cũng muốn đi ra chào đón một tiếng. Ngôi Danh Vĩ cất tiếng chào trước:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Lý tướng quân, lần này đến thật sự ngại quá. Nếu chỉ là chuyện nhỏ, thì cũng không muốn làm phiền đến ngài. Nhưng lần này bị trốn thoát vài binh lính.

Nói xong hắn nhẹ giọng nói:

- Trên danh nghĩa là truy tìm vài binh lính, trên thực tế lần này trốn lại là người thừa kế và hai trưởng lão của tộc người Khế Khoát.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lý Hổ vừa nghe tộc Khế Khoát, hắn biết trước đó vài ngày do bởi tộc người Kế Khoát chọc giận Nguyên Hạo, nên cả tộc bị giết. Hắn cười cười, hỏi:

- Vậy với việc lần này người đến thì có liên quan gì?


Ngôi Danh Vĩ nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Nhưng chúng tôi được báo, nói rằng strong quân ti Triều Thuận lần này có mấy i binh lính là người của tộc Khế Khoát, bọn họ yểm trợ ba người này trốn qua cửa Thiên Đô của các ngài.


Lý Hổ vừa nghe. Lại cười phá lên. Các ngươi thật xấu hổ quá. Trước tiên là vài kẻ phản bội. Sau lại ra một thiếu tộc trưởng thêm hai trưởng lão. Kỳ thật bởi vì cửa Thiên đô đã nằm khá sâu vaò trong đất Tây Hạ. Cho nên người Tây Hạ trốn vào Thiên Đô tị nạn rất nhiều. Cho nên Lý Hổ cũng không có khả năng cho bọn họ vaò điều tra. Và hơn nữa nhiều binh lính Tây Hạ đi vào như vậy. Lỡ có xảy ra chuyện gì. Hắn cũng không gánh vác nổi trách nhiệm. Vì thế hắn leo lên lưng ngựa. Cười cười đáp:

- Ngôi Danh tướng quân. Thứ cho bổn quan không thể đáp ứng được. Hơn nữa hiện tại Thiên Đô cũng không có những người như ông nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


- Nói như vậy. Các ngươi thực sự muốn bao che mấy người này rồi?

Ngôi Danh Vĩ sầm mặt nói.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lý Hổ cũng không thèm để ý. Nhưng hắn chưa từng thấy mấy người này. Cho dù có thấy đi nữa cũng không giao ra. Lúc trước Tây Hạ khi còn chưa thất bại. Ngay cả Sơn Ngộ Duy Sáng Tống triều cũng không giao. huống chi chẳng qua chỉ là hai trưởng lão và thiếu tộc trưởng.


Hắn chỉ mỉm cười:

- Ngôi Danh tướng quân. Bổn quan thực sự chưa gặp qua những người này. Hay là bổn quan tìm giúp ngươi xem xem. Nếu có. Sẽ đưa trả lại cho ngài. Nếu không có bổn quan cũng không có cách nàogiúp ngài điều tra.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nói tới đây. Hắn đột nhiên sầm mặt nói:

- Chẳng lẽ Ngôi Danh tướng quân muốn lại khơi mào chiến tranh?


- Được lắm. Hy vọng Lý tướng quân sẽ không hối hận về chuyện hôm nay.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nói xong. Ngôi Danh Vĩ cũng đi về với bộ mặt hầm hầm.


Khiến cho cả bọn quân Tống cười phá lên.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nếu như Lý Hổ là Địch Thanh, thì chắc rằng sẽ cảm thấy chuyện hôm nay có chút kì quái, nhưng tất nhiên Lý Hổ so bì với một tướng quân tiếng danh lừng lẫy thì còn thua xa. Trước kia chọn ông ta làm người giữ cửa Thiên Đô là vì thấy gã cũng thuộc hạng điềm đạm thận trọng, nên mới tuyển chọn gã. Còn về việc hôm nay, sau khi trở về ông ta không hề để tâm đến.



Sang ngày thứ hai, một vạn đại quân Tây Hạ, đã bao vây Thiên Đô. Trước đây, vì muốn kịp thời gian, nên Thiên Đô xây không lớn lắm, đương nhiên cũng không phải là nhỏ, vì thế bên trong chỉ có năm ngàn quân Tống canh giữ. Người bên ngoài thành vẫn đang yêu cầu quân Tống trả người. Lý Hổ bắt đầu sợ hãi, lập tức kêu gọi hậu phương viện binh cho.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Hạ Tủng đang tuần biên giới đến Hoài Viễn thành, đã bước sang mùa Đông, Tây Bắc đã trở nên giá lạnh, là vị chỉ huy tối cao của Kính Châu, vì vậy ông ta cũng phải chịu phần trách nhiệm tuần tra.


Nhận được tin tức này, ngay lập tức ông ta điều tám ngàn quân từ Hoài Viễn thành đến, Thiên Đô, làm hậu thuẫn cho Thiên Đô. Trong lúc này ông ta không nghĩ rằng Nguyên Hạo sẽ ra tay, vì thế ông ta đã dùng số quân này làm hậu thuẫn để đối thoại với Nguyên Hạo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Đồng thời, Nguyên Hạo tiếp đãi sứ giả triều Tống, và hỏi triều Tống bao che cho bọn dân thường đã trốn qua địa phận triều Tống thì thôi, cả bọn phản tặc cũng bao che vậy là ý gì? Chẳng lẽ muốn ép Tây Hạ ta làm phản hay sao chứ?


Người giả hoàn toàn không hiểu sự tình ra sao.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nguyên Hạo đem sự tình giải thích một chút. Sứ giả này nói chỉ là việc rất nhỏ nhặt thôi mà, ông ta lập tức viết một bức thư là được.

Nguyên Hạo gượng cười, nói đây không phải việc nhỏ, sở dĩ bộ tộc này bị ông ta truy diệt, là bởi bộ tộc này rất giàu có. Như không biết vì sao tộc trưởng của bộ tộc này biết được, đem tất cả vàng bạc châu báu của cả bộ tộc đưa cho người thiếu trưởng tộc này đem đi hết. Việc cống nạp cho triều Tống lần này ông ta còn nhờ vào số tiền này. Không thì chỉ là một thiếu trưởng tộc chi phải làm lớn chuyện như vậy?

Sứ giả này cũng không biết là thật sự hay là giả, viết hai bức thư, một bức viết cho Hạ Tủng, một bức viết cho Lý Hổ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bởi Lý Hổ đang ở trên núi Thiên Đô, cách phủ Hưng Khánh không xa nên nhận được tin sớm hơn. Lúc này hai nước còn chưa xảy ra chiến tranh nên còn có những điều cố kỵ nhau. Thấy người Tây Hạ nói vậy hơn nữa người Tây Hạ vây mà không đánh nên Lý Hổ cũng tin cách nói cảu Nguyên Hạo, nếu không lần này người Tây Hạ cũng không sử dụng quân đội nhiều như vậy. Vì thế nên ông ta cũng cử người vào núi Thiên Đô điều tra nhưng không tìm được những người này. Chỉ nghe nói mấy hôm trước có vài người tiến vào Thiên Đô sơn nhưng hiện đã sớm tiến vào đất Tống rồi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bởi thế Lý Hổ báo cáo lại cho Hạ Tủng đồng thời cũng cho sứ giả giải thích cho quân đội đóng bên ngoài thành


Nhưng điều này lại khiến đại quân Tây Hạ bên ngoài thành xôn xao cả lên. Bọn họ nói Tống triều đang làm khó họ. Một mặt cho sứ giả đến Hưng Khánh thúc giục làm theo cam kết, mặt khác sau lưng lại tìm cách thâu tóm tiền của Tây Hạ. Ở Tây Hạ mùa đông có rất nhiều người không đủ lương thực sống qua ngày. Một số cụ già vì không đủ lương thực nên đã chết đói. Tống triều đang tìm cách bức từ bọn họ đây.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thấy người Tây Hạ một mực đổ oan, Lý Hổ cũng không chịu lép đã có tám ngàn viện binh hắn cũng không sợ. Vì thế chẳng những không thấy mấy kẻ bỏ trốn mà dù có thấy đi nữa cũng không nhất định phải giao họ cho Tây Hạ. Chính đám người đó đến nương tựa vào Tống triều chứ không phải tống triều dụ họ tới.


Kỳ thực lúc này Lý Hổ cũng động tâm, không hiểu thiếu tộc trưởng Khế Khoát tộc đem theo bao nhiêu tiền nhỉ? Nếu như Nguyên Hạo trông cậy vào đấy để lấy tiền tiến công cho Tống triều khẳng định sẽ nhiều hơn mười vạn lượng. Bằng không thì cũng không huy động cả một vạn quân Tây Hạ đến đây.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thấy thái độ kiêu ngạo của Lý Hổ thì người Tây Hạ rất bất mãn. Sauk hi Chủng Thế Hành nghe được tin tức này liền nói:


- Không ổn, đây là người Tây Hạ đang dung phương pháp của Thạch Kiên làm giảm sĩ khí của quân ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng khi đó chiến dịch Xuyên Khẩu đã diễn ra mấy vạn đại quân Tống triều đã bị Nguyên Hạo chia cắt, tàn sát.


Thật ra trong một thời gian dài Tống triều cũng cho rằng thiếu tộc trưởng người Khế Khoát mang theo nhiều tiền như vậy vào đất Tống. Việc này khiến nhiều ngừi nảy long tham dẫn đến một số người Tống xâm nhập vào đất Tây Hạ cướp bóc dẫn đến nhiều mâu thuẫn. Phải đến khi Thạch Kiên trường trinh hơn mười ngàn dặm rồi trở về Thiểm Tây mới giải quyết được vấn đề này. Sau này mới chứng mình rằng việc là chỉ là tin đồn thất thiệt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trong tình hình đàm phán không thành công, lại có tám ngàn quân Tống sắp đến viện trợ thêm, Triều Thuận quân ti vẫn đòi tiến vào Thiên Đô sơn còn nói nếu có việc gì thì người Tống phải chịu hoàn toàn trách nhiệm


Quân Tống lấy làm khó hiểu, mình đang ở trên đất của mình mà bọn Tây Hạ sao lại có thể lớn tiếng vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng lúc đó một vạn quân Tây Hạ đang lắng nghe lời kêu gọi của chủ tướng tai Thiên Đô sơn của họ - Lý Lợi


Ông ta nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Hiện tại người Tây Hạ đã cùng đường rồi. Cho dù trước đây chúng ta với Tống triều có việc gì đi nữa thì chúng ta đã nhận sai với họ rồi. Các sứ giả của chúng ta cũng đã nhịn nhục đủ điều, lưng đeo cành mận gai quỳ xuống nhận tội với bọn họ. Chúng ta còn cắt đất cho bọn họ nữa, những binh lính anh dũng của chúng ta trở thành nô lệ của bọn họ chịu khổ chịu tội. Hiện nay Tây Hạ nghèo như vậy còn muốn điều đình bắt chúng ta nộp tiền cho họ. Nhưng nguồn tiền duy nhất có thể kiếm ra được của chúng ta thì bọn họ cũng ngầm chiếm đoạt. Bây giờ Đại Hạ chúng ta lấy đâu ra tiền? CHúng ta chỉ còn tính mạng thôi. Bọn họ muốn thì chúng ta thí cho bọn họ thôi.


Lý Lợi còn xúc động nước mắt lưng tròng.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Những lời này khiến ột vạn quân Tây Hạ kêu khóc ầm lên. Sự thật là sau khi Nguyên Hạo thua trận, để duy trì chính quyền Nguyên Hạo không thể tăng thêm thuế, người Tây Hạ sống rất cực khổ.


Sau đó, Lý Lợi lệnh cho Ngôi Danh Vĩ đem năm ngàn thiết kỵ đi chặn đánh tám ngàn viện quân Tống. Thấy người Tây Hạ thật sự tấn công về phía mình tám ngàn quân Tống đều sững sờ. Tuy nhiên bọn họ cũng bắt đầu đánh trả, ngoài thủ nỗ lần này họ còn mang thêm cả lưu đạn. Nhưng những vũ khí đó ở trong tay bọn họ lại không phát huy nhiều uy lực. Sau lần đầu tiên người Tây Hạ bị bài học đau đớn vì loại nỏ này thì họ đã biết sử dụng đội hình phân tán. Làm vậy khiến cho rất nhiều mũi tên bị bắn vào khoảng không. Còn với Lưu đạn thì Trương Nguyên cũng tìm ra được một biện pháp.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hắn phát hiện thật ra loại vũ khí này gây thương vong rất nhỏ, dù sao khoảng cách nó được ném ra là có hạn. Kỵ binh Tây Hạ haonf toàn có thể dựa vào tốc độ khiến cho tổn thương được giảm tới mức thấp nhất.


Chủ yếu là vũ khí này khi phát nổ sinh ra ánh sang và tiếng động lớn khiến chiến mã giật mình sợ hãi giẫm đạp lên nhau. Đây mới chính là nguyên nhân dẫn đến đại bại lần trước ở Ngưu Đầu sơn. Tìm ra nguyên nhân thì với đầu óc của Trương Nguyên lập tức tìm ra cách giải quyết


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.



Ở Tây Hạ hắn cho chế tạo nhiều pháo hoa rồi để ở giữa đàn ngựa châm ngòi. Đầu tiên chiến mã bj hoảng sợ nhưng dần dần sẽ thích ứng không sợ loại tiếng động này nữa


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng quân Tống không biết điều này, bọn họ thấy quân Tây Hạ đến gần liền cầm sẵn lựu đạn trên tay


Nhưng bọn họ liền thất vọng ngoài một số ít bị trúng lựu đạn thì số thiết kỵ còn lại đều không hoảng sợ mà vẫn tiếp tục duy trì đội hình xông tới bọn họ.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Vốn dĩ bộ binh đánh với kỵ binh đã bất lợi hơn nữa quân Tống không phòng bị lại ỷ vào vũ khí đặc biệt để chiến thắng. Nay vũ khí đó mất hiệu lực lập tức khiến quân Tống luống cuống



Tới khi quân kỵ của Tây Hạ lao vào đội hình thì sự yếu ớt của quân Tống trong quá khứ lại tái hiện, họ bắt đầu mất tự chủ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bây giờ chỉ còn là cuộc tàn sát, quân Tây Hạ không chừa lại từ binh nào. Ngoài hơn hai ngàn quân Tống trốn về Tam Xuyên còn lại toàn bộ đều bị giết. Ngôi Danh Vĩ đem hơn năm ngàn đầu lâu đem đến trước cửa trại Thiên Đô khiến cho quân Tống trong trại đầu gối như nhũn ra.


Việc tàn sát mới chỉ bắt đầu. Sauk hi đánh bại viện binh, người Tây Hạ bắt đầu tấn công thành. Nhưng lần này họ không tấn công ào ạt ngay. Thành Thiên Đô vì xây vội vàng nên không cao và chắc chắn lắm. NGười Tây Hạ áp dụng cách tấn công Kim Minh trại lần trước, dùng máy bắn đá, rồi dung quân lính đổ thêm đất lên tạo thành một sườn dốc. Hơn nữa vì máy bắn đá kiểu mới đã bị người Tây Hạ học tập nên mặc dù không làm ra được loại máy bắn đá có hiệu quả cao như của người Tống nhưng máy bắn đá của người Tây Hạ cũng hiện quả hơn trước rất nhiều. Lần này sườn dốc lại rộng hơn vì đây vốn là đất của Tây Hạ nên người Tây Hạ cho dân chúng làm, quân lính không phải trực tiếp tham gia.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mặc dù có nhiều dân chúng bị quân Tống giết chết nhưng quân lính lại hầu như không thương vong gì.


Lý Hổ đành bất lực nhìn sườn dốc dần dần hoàn thành. Trước kia ông ta nghe nói Nguyên Hạo dung cách này để đánh Kim Minh trại, phương pháp này đã khiến cho Kim Minh trại thương vong rất lớn. Nhưng đó chỉ là nghe nói, đến bây giờ ông ta thấy tận mắt thì không hiểu Địch Thanh làm thế nào có thể bảo vệ được Kim Minh trại trước quân địch đông gấp vài lần như vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tuy nhiên không hiểu là việc không hiểu, Thiên Đô vẫn phải phòng thủ. Ông ta cho đem tất cả gỗ, đá tập trung lại trước sườn dốc chuẩn bị đối phó với đợt tấn công sắp tới của người Tây Hạ. Đồng thời ông ta khích lệ quân sĩ rằng quân tiếp viện bị đánh bại là ở đồng bằng còn chúng ta đang thủ thành trong tay có rất nhiều lựu đạn thì sợ gì chứ.


Lúc trước vì Chủng Thế Hành phản đối Hạ Tủng không nghe. Nhưng ông ta cũng chú ý đến doanh trại tại chân núi Thiên Đô. Ông ta cũng sợ người Tây Hạ thật sự tấn công từ trên cao xuống hoặc chỉ cần ở trên núi dùng máy bắn đá thả thật nhiều đá lớn xuống thì trại ở Thiên Đô không đánh cũng tự tan. Ông ta cũng không phải kẻ quá kém cỏi vì thế nên khi xây thành đã đặt tại vị trí cách chân núi mấy dặm như vậy sẽ khiến người Tây Hạ không thể lợi dụng được địa thế Thiên Đô sơn

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng người Tây Hạ hành động rất khó hiểu, bọn họ lại chất nhiều cỏ khô hai bên tạo thành một con đường ở giữa, con đường này thẳng từ chân dốc lên đến đỉnh dốc


Bọn họ muốn làm gì đây? Chẳng lẽ nổi lửa đốt thành khiến quân Tây Hạ cũng không còn đường lui. Định học tập Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền hay sao?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Việc này có vẻ không hợp lý nhưng Lý Hổ cảm thấy không ổn chút nào.

Trong phút chốc ngừi Tây Hạ lại đưa đến mấy chục con bò. Người Tây Hạ đem đám bò này vào giữa thông đạo.

Lý Hổ quát to:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Không ổn rồi, mau đem tất cả đá tấp trung tại sườn dốc!!


Nhưng đã không còn kịp nữa. Lúc này người Tây Hạ đốt cỏ khô hai bên thong đạo. Đám bò nhìn thấy lửa bắt đầu hoảng sợ lồng lên. Binh lính Tây Hạ lại châm lửa sau đuôi bò khiến chúng bị bỏng bất chấp tất cả lao lên phía trước.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hai bên đều là lửa nên đám bò chỉ có đường xông thẳng lên sườn dốc.


Quân Tống vội vàng thả gỗ đá xuống hòng cản đám bò đang xông tới.

Nhưng mà bò có thân thể to lớn hơn con người, tốc độ cũng lớn hơn nên chống lại được sức nặng của gỗ đá. Mấy chục con bò xông lên chỉ có mấy con bị đuổi lại dưới sườn dốc còn lại đều lên đến mặt thành.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bọn bò này vẫn còn tỉnh táo nên chúng không nhảy xuống dưới tường thành mà bắt đầu lồng lên chạy khắp tường thành.


Trên thực tế dưới ảnh hưởng của Thạch Kiên sau này chiến tranh ngày một đa dạng. Đời sau các sách sử ghi chép về đoạn chiến tranh thời này nhất. Dùng nó làm khuôn mẫu để giảng dạy cho học sinh

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tường thành không rộng lắm mấy chục con bò chyaj như điên khiến cho cả đoạn tường thành loạn cả lên không ai có thể ngăn cản được. Các binh lính ở gần thang thì vội chạy xuống, các binh lính khác không ở gần đó thấy đám bò điên loạn chạy đến liền nhảy từ trên tường thành xuống ngã chết hoặc tàn phế.