Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 227: Khúc tiếu gian




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đương nhiên, đây không có nghĩa là ở trên dải đất này không có dân chúng Tống triều. Dù sao thì là người Tống, trong cốt cách của họ vẫn còn lưu lại truyền thống của người Trung Quốc, đó là lưu luyến gia đình. Mặc dù đại đa số còn sống sót lại đều sợ bị Nguyên Hạo tàn sát s. Mặt khác vẫn còn một vạn quân lính Tây Hạ lưu lại ở Kim Minh trại, khiến cho bọn họ cảm thấy lo lắng. Thế là bọn họ trốn vào nội lục, nhưng vẫn có một bộ phận ở lại. Nhưng lần trước cả nhà người thiếu nữ đó bị giết, sau sự kiện người thiếu nữ bị vũ nhục, Thạch Kiên tuyên bố một mệnh lệnh kêu gọi những cư dân còn ở lại toàn bộ tập trung trại tự bảo vệ mình, đồng thời phái người canh gác. Thấy người Tây Hạ đông, liền chạy trốn vào núi lớn. Thấy ít người thì chủ động xuất kích. Đồng thời còn thưởng cho họ, một đầu người một quan, bắt sống một người thì hai mươi quan.


Vì thế một số binh lính Tây Hạ “may mắn” nghiêng ngả lảo đảo tìm thấy những trại này. Bọn chúng nhất định sẽ cho là dễ dàng tiến vào trại. Sau đó ăn no một bữa. Thậm chí may mắn thì còn có thể gặp được một cô nương để cho họ chà đạp. Song chờ đợi bọn họ là gặp phải sự hung tàn hơn quân Tống. bọn họ quên mất lần trước là đi theo đại quân. Những người dân trong thôn không dám phản kháng. Nhưng hiện giờ bọn họ chỉ có mấy người, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy người. Mà Tây Bắc và Hồ Bắc của Tống triều cư dân của hai địa phương này hàng năm sống trong lửa đạn chiến tranh, là những người dân hung hãn nhất Tống triều. Lần này không những bọn họ gặp phải sự phản kháng, mà còn nhanh chóng bị thôn dân đang hận họ thấu xương tràn đến như thủy tràn đến. Những người dân vốn sống ở đây thì trông vào món tiền hai mươi lần, nên đại đa số vẫn cho bọn họ giữ lại tính mạng. Có điều khi bọn họ bị đưa đến quân tống để tranh công lấy thưởng, đều đã trở thành tàn tạ. Thậm chí Thạch Kiên còn nhìn thấy một tù binh trên người bị chém mấy trăm nhát dao, khắp người đã không còn nhìn ra bộ dạng gì nữa, nhưng hắn vẫn còn sống.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên vô cùng tò mò hỏi đã xảy ra chuyện gì. Những người dân trong thôn bảo hắn, thì ra chuyện này là do một nha dịch đã xuất ngũ làm. Lần trước khi Nguyên Hạo đại đồ sát, người nhà hắn bị giết hết sạch, chỉ có lão nha dịch này may mắn trốn thoát. Tên lính này quả thật là chỗ để hắn trút lửa giận. Những kẻ này trải qua điều dưỡng cũng không bán được mấy tiền. Không còn cách nào khác, sau đó Thạch Kiên lập tức ra lệnh, tù binh đưa đến sẽ căn cứ vào sự gầy béo mà phân thành năm cấp, nhiều nhất là ba mươi quan, ít nhất là năm quan. Hắn không muốn kiếm tiền của những dân chúng này nhưng cũng thể gánh nổi chi phí nếu đám tù binh bị như vậy.


Nguyên Hạo có được tin này cũng rất nhanh. Đêm hôm đó khi hắn nghênh đón tới năm vạn đại quân, liền nghe thấy thám tử báo cáo tin tức này. Lúc đó hắn giận đến nỗi phun ra cả một ngụm máu tươi. Đó là hơn hai vạn người chứ không phải hơn hai nghìn người. Mà lại hi sinh rồi. Ngươi cũng phải đổi mấy mạng lính Tống về đây. Tiêu hao dần như vậy thì cũng chẳng cần đợi Tống triều chi viện. Tự mười hai vạn đại quân này cũng đi tong rồi.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một hồi lâu, hắn mới được đại phu chữa cho tỉnh lại. Lập tức triệu toàn bộ tướng quân và tham mưu tiến hành thảo luận. Khi Địch Thanh đang đứng ở trên tường thành trông mòn con mắt, hắn không biết trong lều của đại quân Tây Hạ những tướng lĩnh cao cấp của Tây Hạ ai ai cũng đang nhăn nhó mặt mày. Còn về Kim Minh trại thì đến một người cũng không nhắc đến. Người trong trại này đều đánh điên rồi, có trời mới biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể đánh hạ Kim Minh trại.


Hiện tại, một là thời gian chờ không kịp, hai là trong nháy mắt trên tay dường như không còn bao nhiêu quân nữa. Hiện giờ muốn tập hợp quân thì đến ba vạn người cũng không đủ. Nếu không tốc chiến tốc quyết, mười hai vạn quân này sẽ mất ở đây. Đột nhiên hắn cười to mấy tiếng:

- Ha ha ha!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trương Nguyên, Dã Lợi Vượng Vinh bọn họ đều sửng sốt. Giờ này mà Nguyên Hạo còn có tâm trạng để cười.


Nguyên Hạo trả lời:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Trẫm đang vui mừng, may mắn ta dùng đám nghi binh này ở Thiên Đô Sơn dụ đại quân Tống triều đến Kính Châu. Trẫm nghi Thạch Kiên bố trí mai phục ở Kính Châu còn độc ác hơn.


Mọi người im lặng không lên tiếng. Họ không thể không thừa nhận cách nói này của Nguyên Hạo. Tuy hiện giờ Tây Hạ tổn thất thê thảm, nhưng xem ra cũng là vận khí không tốt nên mới thành ra vậy. Tiểu tướng thiết diện kia có thể nhìn ra là đột nhiên bùng phát, sợ rằng đến Thạch Kiên cũng không nghĩ ra là hắn có thể hung hãn như vậy. Còn về Thạch Kiên đang ở Bảo An quận, cũng dường như là nhàn quá đến phát chán nên mới nghiên cứu ra thứ này. Nếu như hắn có chuẩn bị từ sớm, dùng loại ống nước phun được rất xa này phun vào Kim Minh trại, thì Kim Minh trại đã sớm trở thành một ngôi thành nước rồi. Sao phải mai phục ở Đôn Nhi Sơn, sao phải mất công tấn công Kim Minh trại.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cũng có thể nói đến giờ này, Thạch Kiên thật sự không đánh chặn kích chiến. Nhưng Thạch Kiên để đến bốn tháng sau mới công phá Kim Minh trại, chỉ có một điểm có thể giải thích là hắn muốn dụ bọn họ tiến công, nhưng đã thiết lập vòng vây mai phục ở Kính Châu.


Kỳ thật bọn họ không biết rằng mình bị Thạch Kiên dẫn tới một sai lầm.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà sai làm này là chí mệnh!


Nguyên Hạo lại nói:


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Cũng chính là trẫm vẫn còn cơ hội.


Hắn lại cười to.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng Trương Nguyên vẫn có một cảm giác, dường như hắn giống Tào Tháo trong “Tam Quốc” mà Thạch Kiên viết khi thất bại ở Xích Bích, bị đại quân Lưu Bị truy giết, mỗi lần đều cười. Nhưng sau khi cười xong, lập tức lại bị trúng mai phục.


Việc này làm cho tâm trạng Trương Nguyên trỗi dậy dự cảm xấu. Nhưng hiện giờ trước khi hắn đang không nhìn ra mưu kế của Thạch Kiên. Hắn không thể đưa ra được ý kiến gì. Rốt cục đành nhịn, không nói ra những lời làm cho Nguyên Hạo mất hứng.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Hạo lập tức triệu tập đại quân. Hắn muốn dẫn họ chạy đến Bảo An quận, nhằm tiêu diệt mười vạn quân đang đến chi viện cho Thạch kiên. Như vậy hắn mới có thể lật lại cục diện hiện tại.


Trong chốc lát, Địch Thanh đứng trên tường thành nhìn thấy đại quân Tây Hạ tập hợp. Hắn còn cho rằng Nguyên Hạo muốn cho quân tiến công. Hắn đứng trên đầu thành hướng về mấy nghìn tàn binh còn lại quát:

- Các anh em, đến giờ này chúng ta đã giết được nhiều lính Tây Hạ như vậy, cho dù chúng ta muốn đầu hàng. Người Tây Hạ cũng sẽ không bỏ qua chúng ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đám binh lính toàn thân bị thương đến giờ mới hồi lại một chút ít sức sống. Câu nói này của Địch Thanh có lý. Bọn họ giờ đây đã đến cùng đường rồi, phải giữ lại Kim Minh trại, không thì không thể có đường sống. Chính là hiện tại dù muốn bỏ chạy khi đối diện với đại quân Tây Hạ như vậy. Bọn họ có thể phá vòng vây ra sao?


Địch Thanh lại nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Dù sao hiện tại quan lính Tây Hạ mà chúng ta giết đã vượt xa binh lính đã hi sinh của chúng ta. Cũng giống như đánh bạc, chúng ta sớm kiếm được rồi. Giờ đây mỗi khi giết một người, đều là đang kiếm lãi, tính mạng có mất đi cũng đáng.


Câu nói này của Địch Thanh không khoa trương. Hiện giờ cộng bên ngoài Kim Minh trại và trận chiến Dã Lợi lại, số người tử vong của hai bên tỷ lệ là gần một hai rồi


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Câu này cuối cùng đã làm cho tia sĩ khí cuối cùng của binh lính được kích phát ra. Bọn họ toàn bộ giơ cao binh khí, hô lớn trên tường thành:

- Giết! giết! giết!

Nguyên Hạo cưỡi trên ngựa, nghe thấy những tiếng “giết” liền run run. Bọn điên này, ông mày không chọc các ngươi được sao.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không những là hắn, hầu như tất cả binh lính Tây Hạ đều cảm thấy xấu hổ, đám quân Tống này còn là người sao? Chỉ có một vạn người, đối diện với sự cường kích của hơn ba lần binh lính tây Hạ. Chiến đấu hăng say đẫm máu bẩy ngày rồi vẫn còn sĩ khí cao như vậy. Nếu như toàn bộ lính Tống đều như vậy, không cần nói là Tây hạ, mà là người Liêu Quốc cũng không phỉa là đối thủ của họ.

Nhưng ngay tại trận cuối cùng khi Địch Thanh chuẩn bị học tập dương nghiệp, toàn quân hi sinh oanh liệt, cũng phải làm cho kẻ địch bị thương nặng. Nhưng nhìn thấy một phương hướng người Tây Hạ điều chuyển đội ngũ, sau đó di tản đi rồi.


Làm cho Địch Thanh sinh ra một loại quyền đánh trên hoa bông, có cảm giác lực sử bất xuất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Hắn không nhận thấy Nguyên hạo đúng là đi rồi. Bảy ngày nay có thể thấy Nguyên hạo rất muốn nắm được Kim Minh trại. Hiện tại viện binh lại đến rồi, nên phải đánh trống cổ vũ tinh thần, đáng hạ Kim Minh trại mới phải. Tại sao lại ngược lại, di tản đi rồi?

Rất lâu, đến tận khi không nhìn thấy bóng dáng một binh lính Tây Hạ nữa, ĐỊch Thanh mới bảo mở cổng thành, phái mấy binh lính cười ngựa đi ra ngoài tìm hiểu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đợi đến khi thám mã trở về bẩm báo mới tin chính xác. Hơn nữa còn nghe tin Bảo An quận đại thắng. Mấy ngàn tàn binh còn lại này mới bắt đầu trở nên vui mừng. Trận này đánh rất dễ dàng.

Nhưng Địch Thanh không cảm thấy vinh hạnh. Hai trận như nhau, mình đã phải trả giá bằng tính mạng của nhiều binh lính, vậy mà còn phải dựa vào đại tháng ở Bảo An quận của Thạch Kiên mới có thể giữ được Kim Minh trại. Mà Thạch Kiên thắng lợi ở Bảo An quận thật nhẹ nhàng. Có thể thoạt nhìn bề ngoài, Thạch Kiên đã lợi dụng cách vật học đẻ tạo nên cái ống nước đó. Nhưng bên trong Thạch Kiên đã sớm tính đến rằng hắn chỉ cần giữ vững bảy ngày, Nguyên hạo sẽ lui binh. Giờ đây Địch Thanh cũng đã hiểu nguyên nhân. Nhưng sau sự việc Gia Cát Lượng tính cái tài gì mà người ta trước mười ngày đã suy tính rõ ràng được hết thảy. Thế mới gọi là tài.

Trận chiến này khiến Địch Thanh ý thức được sự thiếu hụt của mình. Sau này càng phải học thêm binh thư. Cũng chính vì như vậy, mà khiến cho quân Tống ở thành Linh Châu bảo vệ được hạt giống cuối cùng, cùng với Thạch Kiên viết nên khúc chuyện bi tráng thiên lý tẩu đơn kỵ. Giai đoạn lịch sử này được gọi là trường chinh quân Tống, lưu vào sử sách.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng một trận chiến tương tự, trước đây mười mấy năm, Địch Thanh chính thức lọt vào tầm ngắm của triều đình, được Triệu Trinh và Lưu Nga coi trọng.


Nhưng mà ngay khi Nguyên Hạo đem đại quân chạy đến Bảo An quận, hắn nghe thấy một tin xấu nhất, viện binh của quân Tống quả nhiên đang nghỉ ngơi ở đại doanh Nam ngạn Hồ Lô xuyên (nay là Hồ Lô hà). Mà Thạch Kiên mang theo một vạn binh lính cưỡi chiến mã xuôi theo Đại Chu xuyên (Dòng chính chủa Chu Hà). Tiếp đó là hội họp với họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ở Bảo An quận hắn không thể không đóng doanh trại nghỉ ngơi một đêm, tĩnh dưỡng thể lực của binh lính, ngày mai truy kích Thạch Kiên. Hai bên đã nhiều lần giao chiến. Nguyên Hạo đối với quân Tống cũng biết rõ mười mươi. Tống triều vẫn lấy bộ binh làm chủ. Hắn không tin trong Bảo An quận có thể tập hợp được một vạn kỵ binh. Nếu có thì họ cũng không có nhiều chiến mã như vậy để cung cấp vật tư khan hiếm cho họ luyện. Buôn lậu chiến mã Tây Hạ, Nguyên Hạo cũng đã nghe rồi. Hắn lập tức tiến hành trừng phạt đối với những bộ tộc đó. Bởi vậy Tống triều tuy có được một ít chiến mã, nhưng cũng không quá mấy ngàn con. Việc này đối với đội quân khổng lồ của Tống triều, muốn tăng thêm số lượng kỵ binh, thì căn bản là làm việc vô ích.


Nói cách khác, Tống triều đến giờ này, thật sự không có bao nhiêu kỵ binh có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt. Trong đó còn điều một bộ phận lưu giữ Kim Minh trại, Duyên Châu, còn đại bộ phận được điều đến Kính Châu. Cũng như vậy, Thạch Kiên dẫn một vạn binh lính tuy là cưỡi chiến mã nhưng chiến mã phần lớn là chiếm được trong trận Vệ Mộ Kim đại bại. Một vạn người này khả năng có một nửa là mới học cưỡi ngựa. Họ có thể cưỡi trên lưng chiến mã mà không ngã xuống là tốt rồi. Như vậy thì tốc độ của họ nhất định không thể nhanh được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chỉ cần ngày mai đuổi kịp Thạch Kiên vây quanh hắn thì sẽ kéo đến được mười vạn đại quân Hồ Lô Xuyên. Lần này mất đi thành trì tường thành cao lớn. Lính Tống có thể trông cậy vào đâu được.


Nhưng lần này hắn đóng doanh trại ở bên ngoài Bảo An quận. Vốn là muốn uy hiếp quân Tống bên trong Bảo An quận, nhưng chốc lát hắn đã phải hối hận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trong chốc lát trên tường thành Bảo An quận chiêng trống vang trời, Nguyên Hạo đứng lên vừa nhìn, thì thấy lính Tống vừa hát vừa múa ở trên tường thành . Nhìn xuống lính Tây Hạ toàn bộ bị bọn họ làm thức giấc. Còn đắc ý hướng về bọn họ hô:

- Đến đây, đến đây mà công thành.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mở máy cái vòi nước ra, cột nước phun tới, phun ra rất xa. Đương nhiên còn không phun đến đại doanh Tây Hạ. Nhưng chỗ nước đó đội xuống đất. Lập tức kết thành băng.


Nguyên Hạo nhìn thấy toàn thân lãnh khí. Hắn liền biết nguyên nhân đại bại của Vệ Mộ Kim. Giờ đây hắn cảm thấy chính mình có phải là lần sau về mùa đông không được tiến công thành trì Tống triều không, nếu không họ dùng loại đồ vật này thi không ổn.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nguyên Hạo giơ tay, lệnh đại quân tiếp tục nghỉ ngơi.


Nhưng trong chốc lát, tiếng chiêng trống lại bắt đầu nổi lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nguyên Hạo tức đến thổ huyết. Cứ tiếp tục như vậy, thì đêm nay cũng đừng mong ngủ rồi.


Về sau cứ cách nửa canh giờ, lính Tống ở Bảo An quận lại gây sức ép trên tường thành một lần. Nguyên Hạo tức thì tức nhưng hắn cũng không có cách nào. Đúng là tiến công thành thì bây giờ không phải lúc. Đại quân Tống triều liên tục đại thắng, sĩ khí đang rất cao. Có trời mới biết sẽ lại xuất hiện đám điên nữa hay không. Hơn nữa trong tay bọn họ còn có cái ống nước kỳ quái đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Các ngươi thâm hiểm thật. Sau này ta sẽ không để yên đâu..


Nguyên Hạo không biết làm sao, suốt đêm lui đại doanh về phía sau năm dặm đến một người không thấy, không phiền nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng hắn không biết rằng cứ như vậy thì sĩ khí của binh lính trong tay hắn vô hình chung đang suy sụp.


Ngày hôm sau, Nguyên hạo dẫn đại quân đuổi theo về hướng nam. Quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, đến Ma Tử Câu thì đuổi kịp Thạch Kiên, chỉ là cách một con sông nhỏ. Hắn còn nhìn thấy lính Tống quả nhiên giống như những gì hắn đoán. Có rất nhiều người không biết cưỡi ngựa, bên cạnh vẫn còn có người đang dạy. Dường như trong không khí thắng lợi, tâm tình vui vẻ, từng người từng người vẫn còn hi hi ha ha.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thấy Nguyên Hạo đuổi đến, Thạch Kiên cũng không hoảng sợ. Hắn chỉ huy binh lính chặt đứt cầu nổi. Tuy chỉ cách một con sông, nhưng Nguyên Hạo không có cách nào bắt được hắn. Nguyên Hạo đành phải lệnh binh lính chặt cây cối chuẩn bị làm cầu.


Thạch Kiên đi đến bên sông nhỏ, nhìn thấy đại quân Tây Hạ bận rộn, hắn vung roi ngựa, nói với Nguyên Hạo:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Hoá ra ngươi chỉ là dạng này thôi à. Khi ta còn thiếu niên, cách nhà ta ngoài vài dặm đường, có một tôn viên ngoại, con rể ông ta, cũng chính là Giang đại nhân bây giờ, mang đến một con khỉ, chúc thọ ông ta. Ta thấy con khỉ đó và ngươi gần giống nhau.


Lính Tống nghe xong cười to.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên bất đắc dĩ lăc đầu nói:

- Bây giờ là thời đại nào, mà đến một con khỉ cũng muốn xưng Hoàng đế.


Lính Tống đều cười ngặt nghẽo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thực sự Nguyên Hạo hinhfthwcs xấu xí, hắn không những gầy nhỏ mà còn rất đen. Nhưng ngoài Thạch kiên ra, không ai dám cười nhạo hắn.


Nguyên Hạo tức đến nỗi hồi lâu nói không ra lời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Thạch Kiên lại nói:

- Bản quan phải dẫn đại quân đi đây, ngươi không cần phải đi theo ta . Ta cũng không đoạt bà xã nhà ngươi, đi theo đằng sau ta liếm mông ta làm cái gì. Thực không hiểu nổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hắn dẫn đại quân nghênh ngang mà rời khỏi nơi đây.

Nguyên Hạo nghe thấy câu này của hắn, không biết bị thứ gì kích thích, đột nhiên gào to một tiếng, rồi ngã từ lưng ngựa xuống, rất lâu sau mới tỉnh lại. Đầu tiên là hắn nhìn Ngô Hạo một cách hung tợn. Ngô Hạo sợ đến run rẩy, cúi đầu không dám nói gì.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy chỉ mất thời gian nửa ngày là đuổi kịp quân Tống. Nhưng cách một con sông Thạch Kiên lại cho chặt đứt cầu. Sau đó binh lính Tây Hạ lại bị bắt chặt cây bắc cầu.


Thạch Kiên cũng cho hắn ta đuổi vội vàng. Hắn ở bên bờ sông hô:

- Ta nói với cái con khỉ nhà ngươi, ngươi thật sự vẫn muốn liếm mông ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hắn biết Thạch Kiên muốn chọc giận hắn, sau một lát bực tức, hắn cũng nhận thấy đi theo phía sau Thạch Kiên như vậy không phải là biện pháp. Tiếp tục như vậy. Một vạn quân Tống kiệt sức, đại quân mình cũng kiệt sức. Nhưng mười ngàn quân Tống của Thạch Kiên kiệt sức thì không có chuyện gì, hắn còn có vô số quân Tống ở phía sau trợ giúp. Đội quân này của mình mà ngã xuống, tìm đâu được đội quân trợ giúp.


Chẳng những là hắn, mà chính Trương Nguyên cũng phát giác tiếp tục như vậy không ổn. Vì thế mấy người hợp lại thảo luận, hay là dùng đại phận đuổi theo sau Thạch Kiên. Lại lặng lẽ phân ra hai vạn đại quân, bay nhanh vượt qua Lạc xuyên. Vượt qua chỗ giao nhau giữa Đại Chu xuyên và Lạc xuyên, tiếp tục qua sông, cuối cùng chặn trước mặt đại quân Thạch Kiên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thạch Kiên thật không ngờ Nguyên Hạo đến đây, hắn chỉ có thể bỏ chạy về hướng đông theo đường thẳng nước Tần. Con đường thẳng này là con đường giao thông quân sự trọng yếu trước mắt Duyên Châu. Nếu để cho binh Tống chạy trốn trên đường thẳng này, như vậy thì kỹ thuật cưỡi ngựa của Tây Hạ sẽ không chiếm nhiều ưu thế.

Nguyên Hạo lập tức phái Dã Lợi dẫn đại quân, vây chặt phía trước quân Tống. Thạch Kiên không có cách nào, đành phải dẫn đội ngũ theo hướng tây nam, Ở đó là vùng núi ( Mã Đầu Sơn), liền tiến vào một thung lũng.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nguyên Hạo đương nhiên không thể thả Thạch Kiên chạy trốn theo thung lũng này. Nhưng thung lũng này tuy rằng rộng nhưng hai bên có rất nhiều núi non trùng điệp. Nguyên Hạo cũng sợ Thạch Kiên cố ý dụ đại quân của bọn chúng đến nơi đây. Mà ở trong này đã thiết lập mai phục. Tuy rằng thoạt nhìn trước mắt khả năng này không lớn. Hắn còn phái binh lính tiến vào hai bên sơn lĩnh lục soát. Khi nghe thấy thám mã bẩm báo hai bên sơn lĩnh không có quân Tống mai phục, hắn tiếp tục dẫn đại quân truy đuổi vào thung lũng.


Lần này Tiểu Dương công công cũng theo đến đây. Lần trước thấy Thạch Kiên thắng lợi dễ dàng. Hắn ta cũng to gan, không nói là theo sau Thạch Kiên lập công, ít nhất trở về cũng có chút vốn để khoác lác với tiểu Hoàng đế. Nhưng thật không ngờ từ chiều bị đại quân Tây Hạ truy đuổi đến bây giờ, hắn lại bắt đầu luống cuống, hỏi Thạch Kiên:

- Ta nói Thạch đại nhân, tiếp tục như vậy dường như không ổn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đó không phải là phí lời sao? Những binh Tống này có rất nhiều người căn bản không biết cưỡi ngựa. Kéo tốc độ của cả độ đại quân chậm lại như vậy, nếu Nguyên Hạo không cẩn thận, phái người đến hai bên sơn lĩnh dò xét, thì giờ đây đã sớm đuổi kịp rồi.


Mà điều làm cho Tiểu Dương công công lo lắng chính là thung lũng trước mắt này càng ngày càng nhỏ, vừa nhìn vào là thấy con đường chết . Bọn họ còn có thể chạy trốn đi đâu?

Nguyên Hạo thấy tình hình này, bắt đầu cười to:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thằng nhóc con kia, trẫm xem ngươi chạy đến đâu, đợi lát nữa trẫm bắt ngươi lại, rút lưỡi nhà ngươi, xem ngươi còn khua môi múa mép ra sao!"

Thạch Kiên nghe hắn gào thét xong, đột nhiên lệnh đội quân dừng lại. Hắn xoay người lại, hướng vê phía Nguyên Hạo nói:

- Tên khỉ đen kia, muốn rút lưỡi bản quan, nhưng ngươi không đủ tài đâu.

Sau đó quay sang Tiểu Dương công công nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Dương công công, ngươi nói xem bản quan viết Khúc Tiếu Gian, đằng sau là cái gì?"