Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 215: Nội gián




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********



Anh nợ em một câu yêu thương!

Nguyên Hạo không khỏi nổi giận vô cớ, y tóm chặt lấy áo quần nàng, sau đó chẳng thèm để ý tới bọn thái giám và cung nữ vẫn còn đang đứng ở đó, lập tức giật vạt áo của nàng ra, rồi kéo tuột cả áo bào dài của nàng xuống. Đôi gò bồng đào của nàng lộ ra trong khí trời lạnh giá. Trong phút chốc hai “trái anh đào” màu hồng của nàng trở thành hai “trái nho” màu tím.


Tuy vậy Hưng Bình vẫn lạnh lùng nhìn hắn, dường như chưa hề có gì xảy ra trên cơ thể nàng vậy.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Nàng chỉ lạnh lùng nói:

- Nếu người còn muốn hoàng huynh ta không liên minh với Tống triều thì xin đừng thô bạo như thế này.


Nghe thế, đôi mắt ti hí của Nguyên Hạo híp lại. Hắn quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm vào “con lợn” người Tống. Con “lợn” người Tống kia thấy ánh mắt của Nguyên Hạo đang nhằm vào mình thì lập tức trốn vào góc cửa như một con chuột.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Không cần phải nói nhiều, lại là “con lợn” người Tống lắm mồm này rồi. Nếu bình thường thì Nguyên Hạo đã có thể dùng roi ngựa đánh chết tên Tống Trư này rồiNhưng lúc này y chỉ có thể nén lại cơn giận dữ mà thôi.


Hưng Bình công chúa nói xong câu này, bèn cầm lấy áo choàng mặc vào người, rồi nàng nghiêng đầu chải lại mái tóc. Thái độ đó của nàng vô cùng bình yên, chỉ có đám nô tì trong cung điện của nàng, đặc biệt là đứa cung nữ đi theo nàng từ Liêu quốc tới đây, tim cô ả như sắp rụng ra ngoài Chúng hiểu được thần sắc trên mặt nàng không phải là “bình yên”, mà là “tĩnh lặng”. Đó là sự tê buốt khắc sâu trong lòng đối với cuộc sống này, chẳng khác gì một cây khô đã chết, chẳng có lấy một chút sức sống gì cả.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhưng khi trông thấy Nguyên Hạo nhìn sang Ngô Nhiên thì nàng lại cất lời. Nàng rất yêu mến tên nô tài này. Tuy hắn là người Tống, nhưng gã đã đọc được rất nhiều sách, đặc biệt là những cuốn tiểu thuyết mà thiếu niên tài tử của Tống triều kia đã viết. Gã có thể kể lại từ đầu tới cuối một cách say mê thích thú, gã nô tài này là người duy nhất trong cung này có thể đem tới niềm vui cho nàng. Nàng không muốn gã bị Nguyên Hạo hiểu lầm rồi lại rơi vào vòng nguy hiểm một lần nữa.


Nàng nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Người không cần phải cùng ta động phòng để lấy lòng ta. Không cần người phải nói ta cũng hiểu đạo lý “môi hở răng lạnh”. Tuy rằng hoàng huynh ta cũng không xem ta là muội muội. Biết rõ ta ở nơi này sống không bằng chết, vậy mà không hề nghĩ cách đón ta về. Tuy nhiên, là một người Liêu, ta sẽ phái người của ta về khuyên hoàng huynh ta không liên kết với người Tống. Nhưng ta e rằng chuyện ở Giáp Sơn thì người cần phải giải thích rõ ràng với hoàng huynh ta.



Nói xong hai mắt nàng liền khép lại, yên lặng như một pho đá cẩm thạch vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nguyên Hạo cũng biết cái y có thể có được chính là những thứ này. Tuy hiện giờ y là Hoàng đế, nhưng bộ dạng ngoảnh mặt làm ngơ và ánh mắt miệt thị người con gái này dành cho ykhiến y thẹn quá hóa giận. Nhưng lúc này, y thật sự không dám trút giận lây sang nàng nữa. Từ sau khi hai nước Tống - Liêu hòa hảo, hoàng đế Liêu quốc bèn điều động binh lực tập trung ở phía Vân Nội. Đương nhiên, Nguyên Hạo biết đây là vị tân hoàng đế của Liêu quốc muốn biểu thị sự bất mãn đối với mình mình, nhưng gã ta không dám thể hiện điều đó bằng việc tấn công. Nhưng từ khi tin toàn bộ năm nghìn binh sĩ của Tô Nô Nhi bị tiêu diệt truyền về, thì điều này trở nên không chắc chắn rồi. Thông qua tin tức điệp báo, Nguyên Hạo biết được vị hoàng đế Liêu quốc này là một tên không biết nhìn xa trông rộng, chứ không được anh võ toàn tài như phụ hoàng của gã. Nói không chừng gã ta vì củng cố cho địa vị của mình, mà lập bè kết đảng, rồi sau đó liên kết với quân Tống để quay lại báo thù chuyện ở Giáp Sơn cũng không chừng.


Nhưng đối với những việc đã xảy ra ở Giáp Sơn Nguyên Hạo cũng chưa từng cảm thấy hối hận. Một là do lúc này dân số Tây Hạquá ít, người Đảng Hạng ở núi Giáp Sơn cả ngày phải sống trong sự áp bức của bọn người Khiết Đan, nên bọn họ không thể không luyện tập võ thuật để tự bảo vệ mình. Phải nói rằng mấy trăm nghìn người Đảng Hạng đem về lần này đã giúp y tăng thêm không ít chiến sĩ. Vả lại vì bọn họ không có chút cơ sở gì ở trong nước nên y có thể yên tâm mà phân công nhiêm vụ cho họ. Nhưng lần này có thể sẽ xuất hiện một vài nguy cơ nên y vẫn cần phải hóa giải. Chính bởi vậy nên lần này y mới tới tẩm cung của Công chúa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Giờ khi mục đích đã đạt được, Nguyên Hạo cũng chẳng muốn ở lâu trong này để bị coi như một tên ngốc. Vì thế nên ngay cả một tiếng chào y cũng chẳng buồn nói, y phất tay áo rồi đi ra ngoài.


Vừa bước ra khỏi tẩm cung của Công chúa, Nguyên Hạo lập tức cho gọi vài vị mưu sĩ vào. Trại Kim Minh có khoảng mười ngàn binh sĩ tinh nhuệ của Tô Nô Nhi, đây đều là những binh sĩ mà Nguyên Hạo đặc biệt chọn lựa làm quân mai phục trong vùng biên giới Tống triều. Lúc đầu y định khi xuất quân, có thể dùng đội quân này để uy hiếp Duyên Châu. Khi rút lui có thể dùng đội quân này để thu hút sự chú ý của quân Tống, rồi sau đó sẽ dọc theo Kinh Châu đánh thẳng vào Thiểm Tây. Nhưng thật không ngờ tên Tô Nô Nhi ngu xuẩn kia chỉ trong nháy mắt đã làm mất hết cả năm ngàn binh sĩ. Hiện tại y cũng không cho rằng Tô Nô Nhi có thể dựa vào năm ngàn binh sĩ còn lại để bảo vệ được trại Kim Minh. Nói cách khác thì chiêu thức ấy của y lúc này chẳng khác gì “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.

Anh nợ em một câu yêu thương!



Vì nguyên nhân khoảng cách khá xa, nên Tây Hạ còn biết tin bại trận của Ngôi Danh Lý sớm hơn cả Tống triều. Bọn Trương Nguyên cũng biết việc này. Lúc này Nguyên Hạo hỏi các mưu sĩ làm thế nào để giải cứu trại Kim Minh, thì toàn bộ bọn họ đều đưa mắt về phía Trương Nguyên và Ngô Hạo. Những tên mưu sĩ này đều là những người có trình độ học vấn cao, có người am hiểu chính trị, có người am hiểu kinh tế…mỗi người đều có những sở trường riêng của mình. Nhưng nếu nói về quân sự, thì họ không thể so sánh được với hai người Trương Nguyên và Ngô Hạo. Đặc biệt là đối với Thái sư, Thượng thư lệnh, kiêm Trung thư lệnh Trương Nguyên thì bọn họ lại càng mặc cảm hơn.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Trương Nguyên gượng cười nói:

- Muôn tâu bệ hạ, vấn đề hiện nay của chúng ta không phải là làm thế nào để giải cứu trại Kim Minh, mà là phải làm gì để ứng phó với chiêu này của Thạch Bất Di.


- Là sao? Chẳng lẽ trại Kim Minh không…

Anh nợ em một câu yêu thương!


- Bệ hạ, người cũng thấy đấy, hơn bốn vạn quân của tên Thạch Bất Di bao vây quanh trại Kim Minh. Nếu hắn muốn tấn công, e rằng chúng ta còn chưa phản công lại thì hắn đã chiếm được rồi. Nhưng hắn ta có tấn công hay không?


Thạch Kiên đem quân bao vây quanh trại Kim Minh. Ngày nào cũng chỉ dùng máy ném đá ném những tảng đá lớn lên tường thành, từ đầu tới cuối chưa hềphái binh lính tấn công lên tường thành. Những điều này bọn chúng cũng được biết qua thám thính.

Anh nợ em một câu yêu thương!



Ngôi Danh Thủ nói:

- Đó là do Thạch Bất Di không muốn hy sinh tính mạng quân sĩ của mình cho nên cố tình làm như vậy để cho ý chí chiến đấu của quân ta giảm sút. Sau đó sẽ thừa cơ tiêu diệt quân ta một cách dễ dàng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đối với hành động lần này của Thạch Kiên, Ngôi Danh Thủ vô cùng tức giận, bởi Ngôi Danh Lý bị Thạch Kiên bắt là người cùng họ với gã. Vả lại gã còn có một người em họ là Ngôi Danh Mỵ đang giữ chức tướng quân trong trại Kim Minh. Nếu lần này trại Kim Minh bị phá thì đứa em này của gã cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ có điều hắn không am hiểu về quân sự cho lắm nên không có quyền phát ngôn mà thôi.


Chỉ có Nguyên Hạo sau khi nghe xong những lời nói này thì nảy sinh những ý nghĩ sâu xa. Y nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Ý ngươi là tên thiếu niên kia lợi dụng chuyện trẫm nóng lòng muốn giải cứu trại Kim Minh nên đã dùng cách này để đối phó với trẫm?


- Không sai, Bệ hạ cũng thường dùng cách này để đối phó với kẻ thù, thiếu niên kia cũng có thể dùng cách này để đối phó lại bệ hạ.


Anh nợ em một câu yêu thương!

- Nói như vậy thì trại Kim Minh sẽ không có cách nào giải cứu được ư?


Vẻ mặt Nguyên Hạo lại tối sầm xuống, trại Kim Minh chẳng những liên quan tới chiến dịch thứ hai y y sẽ phát động đối với Tống triều vào mùa xuân sang năm, mà tênTô Nô Nhi cũng là một tên tướng mà y rất sủng ái.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Trương Nguyên lại gượng cười nói:

- Bệ hạ, người nghĩ lại xem, lúc ấy để đề phòng bọn người Tống tấn công trại Kim Minh mà người đã để lại những binh sĩ tinh nhuệ nhất của triều đình ta. Nhưng năm nghìn binh sĩ này đã bị tiêu diệt toàn bộ, quân Tống có mấy người bị thương chứ? Vả lại Tống triều lần này xuất quân ra trận đa phần đều là lính mới ở hậu phương,. hầu hết đều là quân bộ binh. Cũng có thể thần nói hơi khó nghe, thiếu niên kia chỉ là muốn mượn cơ hội chiến đấu lần này để cho binh sĩ luyện tập, bằng không thì thương vong của chúng sẽ còn ít hơn nữa. Người nói hắn ta muốn đánh hạ trại Kim Minh có dễ dàng không? Năm xưa Lý Sĩ Bân tạo dựng trại Kim Minh rất kiên cố, nhưng năm ngàn binh lính giữ thành thì cũng thực là quá ít.


- Vậy bây giờ phải làm thế nào?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Vừa nghe Trương Nguyên trình bày xong Nguyên Hạo cũng đâm ra sốt ruột. Cho tới nay, Điều y hy vọng nhất chính là Thạch Kiên là một nhân vật khoe khoang khoác lác như những điều mà Triệu Quát nói. Thậm chí y còn có chút không tin được rằng trên đời lại có một người toàn diện đến nhường ấy. Nhưng hiện tại đã chứng minh Thạch Kiên rất xứng đáng với những gì người ta nói về hắn. Điều này thật khiến cho yđau đầu. Quả thực có không ít truyền thuyết liên quan tới thiếu niên này, điều đó khiến Nguyên Hạo cũng cảm thấy có đôi phần nể sợ.