Đại Tình Hiệp

Chương 70: Sóng yên biển lặng, mối tình xưa




Ngũ Tắc Thiên vừa nói tới đây thì Tư Đồ Ngọc đã phi thân nhảy ra.

Chàng xua tay, cao giọng nói :

- Ngũ bằng hữu chẳng cần phải phí nhiều lời. Chẳng lẽ Ngũ bằng hữu đã quên Chưởng môn nhân của quý phái đã có nói ngày hôm nay hai bên cứ việc đem hết sức mình ra giao đấu, không chút lưu tình hay sao?

Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên biết Tư Đồ Ngọc tuy còn nhỏ tuổi mà tư chất rất thông minh, là môn hạ cao túc duy nhất của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ nên bảnh lãnh cao siêu, tự lượng sức mình chưa phải là tay đối thủ. Do đó, thừa lúc Tư Đồ Ngọc đang lên tiếng nói, đã ngầm búng ra ba mũi Hắc Sảnh độc trâm.

Chỉ thấy ba mũi trâm đã biến thành ba tia sáng đen từ trong tay áo y bay vút ra.

Loại Hắc Sảnh độc trâm này, thân trâm rất nhỏ mà thủ pháp phóng của Ngũ Tắc Thiên rất nhanh nhẹn. Hơn nữa, luận về khoảng cách đứng đối diện của hai bên như vậy thì Tư Đồ Ngọc tuyệt khó có thể tránh khỏi.

Nhưng độc trâm của Ngũ Tắc Thiên vừa đến bên Tư Đồ Ngọc đã bị môn tuyệt học của sư môn là Tiên Thiên Nhất Khí mà chàng đã ngầm vận khắp toàn thân để đề phòng ngăn chặn, nên chỉ nghe những tiếng “lốp bốp” vang lên, ba mũi độc trâm của Ngũ Tắc Thiên gẫy thành sáu đoạn rồi cùng rơi cả xuống đất.

Tư Đồ Ngọc cười nhạt một tiếng, rồi quay sang Lương Thiên Kỳ, vòng tay cung kính nói :

- Đệ tử xin hỏi ân sư, người này là kẻ vô sỉ hạ lưu, lòng dạ rất thâm độc, lại lấy Sắc Sát làm danh hiệu, thì có nên giết y hay không?

Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ chưa kịp lên tiếng đáp, thì đột nhiên ở lưng chừng không trung có giọng nói thiếu phụ dịu dàng vang lên :

- Huyết án ở Bắc Thiên Sơn Vạn Mai thạch thất năm xưa cũng có y tham dự, nên giết chứ không thể dung tha.

Nghe giọng nói thì người vừa lên tiếng phải là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, nhưng không biết vị kỳ hiệp trong võ lâm này hiện ở đâu?

Tư Đồ Ngọc liền hướng lên không trung vái dài, rồi cao giọng nói :

- Đệ tử xin tuân theo lời chỉ dạy của Mạnh sư thúc mà thế thiên hành đạo, diệt trừ kẻ ác.

Dứt lời, chàng liền vung chưởng nhắm ngay người Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên mà đánh tới.

Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên khẽ duỗi chân trái ra nửa bước. Bộ pháp của y ngầm đứng theo cung Tý Ngọ, rồi y đưa song chưởng lên, đánh ra một luồng chưởng phong về phía trước và cười nham hiểm, nói :

- Tên tiểu tử Tư Đồ Ngọc kia, ngươi đừng có kiêu ngạo. Với bản lãnh của nhà ngươi mà cũng giết...

Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên vừa nói tới đây, chưa nói dứt lời, thì hai luồng kình phong của đôi bên đã va chạm vào nhau.

Ngũ Tắc Thiên “Hự” lên một tiếng thân hình của y đột nhiên bay bổng lên trên không.

Ngũ Tắc Thiên chẳng phải bay về phía trước mà là bắn dội về phía sau. Nhưng thân hình của y bay chẳng được xa, chỉ được chừng bốn năm thước thì bỗng nghe đến bình một tiếng. Ngũ Tắc Thiên vừa ngã xuống mặt đất thì từ trong miệng y liền vọt ra những tia máu tươi, nằm bất động.

Người anh cả của nhóm Mê cung Ngũ sát là Danh Sát Tiền Thông Thuần lúc đó đôi mắt y như muốn nổ lửa, quay sang nhìn trộm Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi.

Tiền Thông Thần tưởng rằng Du Nhất Phi thấy vậy ắt sẽ tức giận như điên như cuồng nhưng không ngờ vị Độc Chỉ Thần Quân này chỉ nhíu chặt đôi mày nhưng vẫn yên lặng không nói nửa lời.

Du Nhất Phi đang trấn tĩnh tinh thần để nhằm đối phó với kẻ thù lợi hại nhất là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.

Lúc nãy Du Nhất Phi có nghe tiếng nói của Mạnh Băng Tâm nhưng y vẫn chưa biết tung tích của Nhu Tình Tiên Tử ở nơi nào.

Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi vốn là người đa mưu túc trí nhưng y vẫn chẳng hiểu đối phương hành động như vậy là có dụng ý gì?

Lúc đó Danh Sát Tiền Thông Thần vì nhận thấy Du Nhất Phi đối với cái chết của Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên và Khí Sát Ngân Như Bích vẫn làm ra vẻ như không trông thấy, y liền đứng dậy, vòng tay nói :

- Khải bẩm Chưởng môn nhân, tại hạ xin nguyện cùng với Nguyễn nhị đệ, Thạch tứ đệ sẽ ra tay xuất trận để báo thù cho Ngũ tam đệ và Lạn ngũ đệ.

Du Nhất Phi chưa quyết định. Y quay sang vị Phó chưởng môn nhân ngồi bên cạnh là Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa, lên tiếng hỏi :

- Bốc phó chưởng môn nhận thấy...

Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa không đợi cho Du Nhất Phi nói dứt lời, liền cất giọng lạnh lùng nói :

- Hai bên đã có mối thù oán rất thâm sâu, cục diện ngày hôm nay chốn giang hồ làm chi nữa. Chưởng môn nhân cứ việc cho bọn họ thẳng tay hành sự đi.

Du Nhất Phi cười nham hiểm mấy tiếng, chăm chú nhìn Danh Sát Tiền Thông Thần nói :

- Các ngươi có ý muốn xuất trận thì cần phải đem hết sức mình ra thi thố. Đừng để nhuệ khí và thanh danh của bổn phái bị đắm chìm đi.

Du Nhất Phi vừa dứt lời thì Tư Đồ Ngọc đã cuồng ngạo nói :

- Du Nhất Phi, thế ra ngươi cũng nghĩ đến thể diện nữa cơ à? Hai người trong Câu Lậu phái đã xuất trận và để lại hai cái tử thi, thế mà ngươi còn mở miệng nói đến hai chữ “nhuệ khí” được sao?

Tiền Thông Thần đưa tay khẽ vẩy, ra hiệu cho Nguyễn Hiệu Tịch và Thạch Mại Sùng rồi cùng nhảy ra vây chặt lấy Tư Đồ Ngọc vào giữa, Tiền Thông Thần gằn giọng nói :

- Tư Đồ Ngọc, tục vẫn có câu: “Ngay cả vị tướng quân ra trận cũng khó mà tránh được tử vong”. Ngươi đã may mắn nên mới thắng được một trận. Vậy lẽ nào mà có thể cuồng ngạo như vậy được. Hãy chuẩn bị “Sát nhân phải thường mạng, thiếu nợ phải trả tiền”...

Tiền Thông Thần vừa nói tới đây thì Tiêu Lộng Ngọc đã nhẹ nhàng nhanh như cánh én tung mình vào giữa đương trường đứng sánh vai cùng Tư Đồ Ngọc.

Nét mặt lạnh như băng, nàng lạnh lùng ngắt lời Tiền Thông Thần :

- Tiền Thông Thần, kể ra ngươi nói cũng phải. Giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Mười lăm năm về trước, món nợ máu ở Vạn Mai thạch thất, nơi Bắc Thiên Sơn, ngày nay phải được thanh toán cả vốn lẫn lời.

Tiền Thông Thần chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc, nói :

- Tiêu cô nương, xin chỉ giáo cho.

Tiêu Lộng Ngọc nói :

- Anh em các ngươi có ba người, mà chị em chúng ta chỉ có hai. Như vậy các ngươi chẳng thể trách cứ chúng ta ỷ đông mà thắng đấy nhé.

Tiêu Thông Thần cười nhạt một tiếng, nói :

- Được, chúng ta không cần phải quy định tỷ thí về binh khí hay ám khí hoặc là tỷ thí về quyền chưởng với nhau. Trái lại, mọi người có thể đem hết sức mình ra thi thố. Ai có bản lãnh thì cứ việc thi triển ra.

Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :

- Nếu như thế thì tốt lắm.

Chàng vừa nói đến đây, đột nhiên nghe một tiếng “bốp” vang lên. Đó là Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch muốn báo thù cho Ngũ Tắc Thiên và Ngân Như Bích, nên y đã thừa lúc Tư Đồ Ngọc đang nói đã để lộ ra chỗ sơ hở. Do đó, y vội thi triển môn tuyệt kỷ “Tửu Vũ Phi Tinh” mà nhờ đó y đã thành danh trên chốn giang hồ.

Tiêu Lộng Ngọc chỉ sợ Tư Đồ Ngọc sơ ý sẽ bị đối phương hại ngầm. Nàng định phất ống tay áo, đã thấy Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn nàng, khẽ giọng nói :

- Ngọc tỷ, tiểu đệ đã nhận ra tên này đôi mắt đảo lia đảo lịa, giở trò hèn hạ hại người, nên tiểu đệ đã ngầm vận Tiên Thiên Nhất Khí che chở trước mặt chúng ta rồi.

Quả nhiên vô số những điểm sao của môn “Tửu Vũ Phi Tinh” mà Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch đã thi triển, khi còn cách Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc chừng ba thước, đột nhiên biến thành một mùi rượu rồi tự nhiên tan mất.

Tiền Thông Thần tuy biết Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc tuy tuổi còn trẻ nhưng nhờ sự chân truyền của Lương Thiên Kỳ và Mạnh Băng Tâm nên bản lãnh rất cao cường, quyết không thể có ý khinh thường.

Do đó, y liền dùng Truyền âm nhập mật hướng về phía Nguyễn Hiệu Tịch và Thạch Mại Sùng, khẽ giọng nói :

- Nhị đệ, Tứ đệ môn “Ngũ Hành Mê Tung” đại trận chúng ta đã thành, tuy thiếu mất hai người, nhưng có thể dùng thân pháp mau lẹ mà bổ khuyết được.

Tiền Thông Thiền vừa nói dứt lời thì Nguyễn Hiệu Tịch và Thạch Mại Sùng đều gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.

Kế đó, chỉ thấy cả ba người liền thoáng động thân hình, chiếm lấy ba phương vị, theo hình thế vây chặt Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc vào giữa.

Tư Đồ Ngọc vừa khẽ nhíu mày thì Danh Sát Tiền Thông Thần đã giơ song chưởng lên, thi triển một thức “Thôi Trấn Sơn Hổ” nhắm ngay chính giữa ngực chàng mà tấn công tới.

Tư Đồ Ngọc không dám khinh thường, liền thi triển ngay một thức “Trung Lưu Kích Tập” chống đỡ.

Chưởng lực của đôi bên chưa kịp va chạm nhau thì Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch đã xử dụng một thức “Túy Phách Hồng Nhai” và Tài Sát Thạch Mại Sùng cũng đánh ra một thức “Kim Cốc Phi Trường” cùng song song tấn công tới phía Tư Đồ Ngọc.

Bọn họ chẳng những đã lấy ba người cùng tấn công một mình Tư Đồ Ngọc đã chiếm được lợi thế, mà ngay cả phương hướng tấn công cũng đều phối hợp với nhau rất chặt chẽ.

Tiêu Lộng Ngọc cười nhạt một tiếng, cau mày nói :

- Chúng ta năm người giao đấu với nhau, tại sao các ngươi chỉ chăm chú vào một mình Ngọc đệ đệ của ta như vậy? Hừ! Thạch lão đầu, ngươi quả thật là kẻ đáng giết. Hãy thưởng thức thử môn thần công Tuyệt Tình trảm của sư môn ta xem nào?

Nói dứt lời, Tiêu Lộng Ngọc liền đưa đôi ngọc chưởng lên, đánh nhẹ về phía Tài Sát Thạch Mại Sùng.

Lúc Liễu Vô Cấu mạo nhận là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, từng ở ngoài Quát Thương Mê cung đã có thi triển qua môn Tuyệt Tình trảm, khiến cho Thạch Mại Sùng sau khi lãnh giáo rồi, y liền biết rằng môn võ công này vô cùng lợi hại.

Do đó, Tiêu Lộng Ngọc vừa thốt ra ba chữ “Tuyệt Tình trảm”, và trong lúc nàng chưa kịp giơ cao ngọc chưởng đánh ra, thì Tài Sát Thạch Mại Sùng đã nhanh nhẹn thâu lại thức “Kim Cốc Phi Trường” rồi nhẹ nhàng tung mình nhảy sang bên trái mấy thước.

Thạch Mại Sùng vừa thâu hồi lại thế công thì Tư Đồ Ngọc đột nhiên cảm thấy áp lực nhẹ hẳn.

Chàng vội vàng vung song chưởng lên. Tả chưởng của Tư Đồ Ngọc chống đỡ lấy chiêu thức “Túy Phách Hồng Nhai” của Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, còn hữu chưởng của chàng phất ra chống đỡ lấy chiêu thức “Trung Lưu Tập Kích” của Danh Sát Tiền Thông Thần.

Tư Đồ Ngọc một mình chống đỡ với Nhị sát, không tỏ vẻ gì là lép vế. Trái lại, chàng còn chiếm được thượng phong.

Chỉ thấy người y lảo đảo rồi thối lui về phía sau hai bước.

Tiêu Lộng Ngọc đưa tay chỉ vào Tài Sát Thạch Mại Sùng, cười nhạt một tiếng, rồi lớn tiếng nói :

- Thạch lão đầu, ta sớm biết rằng tài chủ ngươi sợ chết mà. Ta chưa có thi triển đến Tuyệt Tình trảm mà chỉ phô trương thanh thế mà y như rằng ngươi đã co đầu rụt cổ, giữ lấy tính mạng của mình.

Thạch Mại Sùng nghe qua liền đỏ mặt. Y ngấm nàng gầm vung ống tay áo lên, phóng ra một cách kim quang.

Trong ánh kim quang này có đến bảy đồng kim tiền, chia phương hướng ra, nhằm Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc mà tấn công tới.

Tiêu Lộng Ngọc thấy vậy liền cười nhạt tiếng, nói :

- Thạch lão đầu, quả thật ngươi toàn là hơi đồng thối. Ngươi lại còn dám lấy vậy đó ra làm ám khí nữa cơ à?

Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc tuy nói như vậy, nhưng hai tay nàng vẫn không hề nhúc nhích.

Chỉ thấy bảy đồng tiền vàng đang rít gió lướt không trung bay vèo vèo tới, rồi rơi lả tả xuống đất.

Đó là ám hiệu ra dấu cho Tư Đồ Ngọc thi triển đến môn Lục Hợp Càn Khôn chưởng pháp.

Tư Đồ Ngọc đã hiểu được ý nàng, lẽ nào chàng không tuân theo.

Sau khi thi triển được ba môn thức “Triều Càn Chuyển Khôn”, “Trấn Càn Đảo Khôn” và “Quyết Càn Đảo Khôn” thì tình thế giữa đương trường đã biến đổi hẳn.

Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc lúc đó chỉ còn là hai cái bóng người nhanh nhẹn đến nỗi người ngoài chỉ trông thấy vô số bóng người vây chặt lấy Tiền Thông Thần, Nguyễn Hiệu Tịch và Thạch Mại Sùng trong nhóm Quát Thương Ngũ sát, khiến cho bọn họ cơ hồ khó lòng chống đỡ hoặc né tránh được.

Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi thấy vậy liền biết rằng tình hình phía bên mình khó mà tránh khỏi sự thất bại thêm lần nữa, nên trong lòng y đột nhiên nẩy ra một ý niệm hung ác.

Độc Chỉ Thần Quân muốn ba vị Phó chưởng môn nhân là Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa, Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương, Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông cùng xuất hiện để giao đấu với những nhân vật đầu não bên đối phương một phen.

Nhưng, trong lúc Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi chợt nổi lên một ý niệm độc ác như vậy, Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc đã xử dụng một chiêu kỳ ảo là “Càn Khôn Chính Khí” khiến cho Quát Thương Tam sát liền nhất tề bị đánh ngã lăn ra mặt đất.

Danh Sát Tiền Thông Thần bị đánh trúng một chiêu Tuyệt Tình trảm của Tiêu Lộng Ngọc, huyết mạch của y đều bị đứt đoạn, chết ngay tức khắc.

Tửu Sát Nguyên Diệu Tịch và Tài Sát Thạch Mại Sùng thì cùng bị trúng phải môn thần công Tiên Thiên Nhất Khí của Tư Đồ Ngọc, cả hai đều bị trọng thương tức thời.

Du Nhất Phi thấy vậy nghiến răng. Thân hình y tuy chưa rời khỏi ghế, y đã phất mạnh tay áo nhắm ngay Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc mà đánh tới.

Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc vừa định chống đỡ, thì Liễu Vô Cấu đưa tay ngăn chận nói :

- Đó là Ngũ Độc thần công, các người không chống cự nổi đâu.

Liễu Vô Cấu dứt lời, định ra tay cứu trợ giúp cho Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc thì vị Phó chưởng môn nhân Câu Lậu phái là Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa đã đưa mắt chăm chú nhìn Du Nhất Phi, mỉm cười nói :

- Du chưởng môn nhân, người với thân phận là Chưởng môn một phái cần chi phải thắng một cách không chính đáng như vậy? Hơn nữa, nếu chẳng may không thắng được chúng, có phải là sẽ làm trò cười cho thiên hạ, bảo rằng mình ra tay động thủ với kẻ hậu sinh tiểu bối hay sao? Vậy xin hãy để cho thuộc hạ lãnh giáo vị bằng hữu La Phù năm xưa.

Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa đứng dậy, rời khỏi ghế, tiến vào giữa đương trường.

Kế đó, chỉ thấy Bốc Ngọc Hoa đưa tay chỉ vào vị đạo cô tóc bạc đã xử dụng môn “Thiên Hàn Băng Phách Thủ” giết chết Khí Sát Ngân Như Bích, cười nhạt một tiếng, nói :

- Xin vị bằng hữu cho bần ni được lãnh giáo.

Đạo cô tóc bạc nghe rồi liền cũng bước ra.

Cô Sạ Tiên Cơ thấy đối phương đã đi tới trước mặt mình, liền đưa tay kéo chiếc lớp sa đen đeo che trên gương mặt ra.

Vuông lụa đen vừa kéo ra thì tất cả những người hiện diện đều giật mình kinh sợ.

Chỉ thấy dung mạo của Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa với vị đạo cô tóc bạc này đều giống nhau như đúc.

Du Nhất Phi thấy vậy cũng “Ồ” lên một tiếng.

Lúc đó Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa khẽ đưa mắt nhìn đạo cô tóc bạc, mỉm cười nói :

- Đạo hữu đã am hiểu môn “Thiên Hàn Băng Phách Thủ” tất phải là một nhân vật trọng yếu trong La Phù phái? Bần ni xin hỏi đạo hữu với Chưởng môn nhân La Phù phái là Lãnh Tuyết Tiên Cô Vạn Cổ Hàm có liên quan như thế nào?

Đạo cô tóc bạc đưa mắt nhìn về phía Vạn Cổ Hàm rồi cau mày nói :

- Vạn chưởng môn nhân là sư muội của bần ni.

Bọn quần ma trong Câu Lậu phái, ngay cả Du Nhất Phi nghe rồi lại một lần nữa cùng giật mình kinh sợ, bởi vì đã từ lâu trong La Phù phái Lãnh Tuyết Tiên Cô Vạn Cổ Hàm đứng vào hàng thứ nhì, duy chỉ có một người sư tỷ là Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa, hiện giờ đạo cô tóc bạc cũng tự nhận mình là sư tỷ của Vạn Cổ Hàm?

Bốc Ngọc Hoa mỉm cười nói :

- À, đạo hữu là sư tỷ của Vạn chưởng môn nhân, vậy xin cho biết tánh danh và đạo hiệu?

Ni cô tóc bạc cao giọng lên tiếng đáp :

- Bần ni tài nghệ còn thua kém, nên ân sư mới giao lại môn hộ La Phù phái cho Vạn sưu muội chấp chưởng.

Bốc Ngọc Hoa nghe thấy đạo cô tóc bạc trả lời như vậy, vẫn không tỏ vẻ gì tức giận, bà ta chỉ cau mày, cười ha hả nói :

- Đạo hữu là sư tỷ của Vạn chưởng môn nhân: Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa hay sao? Nếu như đạo hữu là Bốc Ngọc Hoa thì bần ni là ai?

Đạo cô tóc bạc chưa kịp lên tiếng đáp, thì đột nhiên có người đã gằn giọng quát vang như sấm, nói :

- Ta biết ngươi là ai rồi.

Tất cả quần hào trong võ trường đều im phăng phắc.

Người vừa phát ra tiếng nói chính là Chưởng môn nhân Câu Lậu phái Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi.

Hiện giờ trên gương mặt của Chưởng môn nhân Câu Lậu phái đanh lại và trong đôi mắt của y đã lộ hung quang, quả thật khiếp người, chẳng khác gì một cái thây ma từ trong mộ huyệt chui ra.

Bốc Ngọc Hoa mỉm cười hỏi :

- Du chưởng môn nhân, Chưởng môn bảo bần ni là...

Du Nhất Phi không đợi cho Bốc Ngọc Hoa nói dứt lời, liền gằn giọng tiếp :

- Ngươi chính là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.

Ba chữ “Mạnh Băng Tâm” đã khiến cho tất cả những nhân vật hiện diện trong điện võ trường đều giật mình kinh sợ.

Bốc Ngọc Hoa thở dài một tiếng, chậm rãi nói :

- Câu đố của Du Nhất Phi khiến ta phải suốt mười lăm năm trời ròng rã mới khám phá ra được, còn câu đố của Mạnh Băng Tâm ta đã bị ngươi khám phá ngay ở giữa đương trường. Xem ra ngươi còn cao minh hơn ta rất nhiều.

Nói dứt, Bốc Ngọc Hoa liền lột bỏ mái tóc giả và tất cả những chất thuốc hóa trang trên gương mặt.

Tiếp theo đó, Bốc Ngọc Hoa đã biến thành một vị bạch y tiên nữ, so với dung nhan vừa rồi còn xinh đẹp hơn nhiều.

Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm khẽ đưa đôi mắt nhu hòa nhìn khắp mặt quần hùng hiện diện tại đương trường.

Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ thấy Mạnh Băng Tâm đã để lộ chân tướng, lúc này mái tóc của Tiên tử vẫn chưa bạc và dung nhan chẳng khác gì thuở trước khiến cho ông ta liền chăm chú nhìn vào gương mặt của Tiên tử, trên môi điểm một nụ cười an ủi.

Du Nhất Phi đứng dây, rời khỏi ghế, nghiến răng, gằn giọng nói :

- Mạnh Băng Tâm, quả thật ngươi rất thâm độc. Chẳng những ngươi đã lợi dụng thân phận Cô Sạ Tiên Cơ Bốc Ngọc Hoa để trà trộn vào Câu Lậu phái, rồi lại còn hiến cho ta một kế là kêu gọi tất cả quần hùng đến phó ước ở Câu Lậu sơn vào tết Thanh Minh và thừa lúc đi công tập La Phù phái. Nhưng sau đó, ngươi lại tiết lộ cơ mật, khiến cho sào huyệt của ta bị phá hủy, và khiến cho ta phải đốc xuất cả bọn thủ hạ tâm phúc đến đây để chịu cảnh lâm nguy.

Mạnh Băng Tâm vẫn ôn tồn, mỉm cười nói :

- Kế hoạch của ta so với âm mưu tàn độc mà năm xưa ngươi đã giả trang làm Lương Thiên Kỳ, gây ra vụ thảm án ở Bắc Thiên Sơn, Vạn Mai thạch thất còn thua kém nhiều.

Du Nhất Phi cười nham hiểm một tiếng, nói :

- Mạnh Băng Tâm, sự việc đã như vậy, ngươi bất tất phải nhiều lời. Chúng ta hãy cứ đem tuyệt học của mình ra giao đấu một trận một sống một còn là hơn.

Mạnh Băng Tâm gật đầu, mỉm cười nói :

- Tất nhiên. Ta phải cho ngươi chết một cách tâm phục.

Trong lúc một vị thánh nữ trong võ lâm và một tên đại ma đầu khét tiếng trên giang hồ đanh định ra tay động thủ, thì đột nhiên có một bóng người nhanh như điện chớp lướt tới bên hai người.

Người vừa mới nhảy tới chính là Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ.

Ông ta đưa mắt nhìn Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, mỉm cười nói :

- Hiền muội tuy đã ngậm đắng nuốt cay từ bao lâu nay, nhưng ngu huynh cũng nhẫn nhục chẳng kém gì hiền muội. Vậy món nợ này cần phải thanh toán do hai người chúng ta đồng thời lãnh giáo Du chưởng môn nhân mới phải.

Du Nhất Phi khẽ cau mày, rồi chợt cười cuồng ngạo, nói :

- Ta một người mà có thể được cùng lãnh giáo với Hải Nhạc Du Tiên và Nhu Tình Tiên Tử vốn là hai tay cao thủ tuyệt đỉnh trên đời nay thì dẫu có chết cũng cam lòng.

Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ chợt rú lên một tiếng. Liền theo đó, từ trong bốn góc điện võ trường lại thêm bốn bóng người nhảy ra.

Bốn người này chính là bọn Tăng Nại Hàn, Cơ Hướng Vị, Lâm Thắng Bô, tức Thần Châu Tam Dật và một vị lão ni.

Bốn người liền chia nhau ra đứng bốn hướng. Rõ ràng là họ có ý uy hiếp và phòng khi bọn ma đầu trong Câu Lậu phái tìm đường bỏ chạy.

Lương Thiên Kỳ thấy bọn Tăng Nại Hàn đã chia nhau ra đứng ở bốn góc rồi, ông ta liền đứng sánh vai với Mạnh Băng Tâm, rồi đưa mắt nhìn Du Nhất Phi, mỉm cười nói :

- Du chưởng muôn nhân, theo sự hiểu biết của tại hạ thì Du chưởng môn đã mai danh ẩn tích suốt mười lăm năm trời dưới ngôi mộ cổ để khổ luyện võ công, nên môn tuyệt học Ngũ Độc chỉ năm xưa của Du chưởng môn nhân chắc đã luyện đến mức lư hỏa thuần thanh rồi chứ?

Du Nhất Phi cười ngạo nghễ, gật đầu đáp :

- Đó là môn tuyệt kỹ thành danh của ta, tất nhiên là ta rất đủ tự tin là có thể giao đấu với các ngươi được.

Lương Thiên Kỳ mỉm cười, nói :

- Tại hạ với Mạnh hiền muội đây sẽ đứng yên, tuyệt nhiên không công, để trước tiên chúng tôi sẽ lãnh giáo Du chưởng môn nhân mười chỉ và một chưởng, xem môn tuyệt học thành danh của Du chưởng môn nhân ra sao?

Du Nhất Phi liền đùng đủng nổi giận, nói :

- Lương Thiên Kỳ, ngươi đừng có cuồng ngạo, dưới mắt không coi ai ra gì cả. Các ngươi nếu như quả thật có thể chịu đựng mỗi mười chỉ và một chưởng của ta, thì Du Nhất Phi này tự nguyện sẽ tự vẫn giữa đương trường và Câu Lậu phái sẽ vĩnh viễn giải tán.

Lương Thiên Kỳ đưa mắt nhìn Mạnh Băng Tâm, rồi cả hai vẻ mặt vẫn ôn hòa, điềm tĩnh, nắm tay nhau đứng yên.

Du Nhất Phi thấy vậy nổi giận đùng đùng. Y đưa hai bàn tay ra. Chỉ thấy mười ngón tay của y đột nhiên cứ to dần ra, trong chớp mắt đã biến thành màu đen sẫm.

Lúc đó, tuy trời không có gió mấy, nhưng đột nhiên lại có tiếng gió ào ào bắt đầu nổi lên.

Nhưng tiếng gió này không phải là từ trên không bay tới, mà là từ trong mười đầu ngón tay của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi phát ra.

Du Nhất Phi khi đã ngầm vận đủ chân lực, y liền hét lớn một tiếng vung mạnh hai tay.

Năm ngón tay bên trái của y nhắm ngay vào bả vai bên phải của Mạnh Băng Tâm, còn năm ngón tay bên phải của y thì chộp thẳng ngay xuống đầu vai của Lương Thiên Kỳ.

Mạnh Băng Tâm và Lương Thiên Kỳ gương mặt vẫn ung dung như thường, ngay cả đến thân hình của hai người cũng không hề thấy giao động một chút nào.

Mạnh Băng Tâm lộ sắc vui vẻ chăm chú nhìn bọn Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương, chậm rãi nói :

- Biển khổ vô biên, nhưng quay đầu lại là thấy bến bờ. Việc ở Bắc Thiên Sơn năm xưa đã xong. Mạnh Băng Tâm này cũng không muốn giết hại nhiều người, xin các vị hãy tự thối lui để tu sửa lại bản tính hầu mong sống nốt tuổi đời.

Mạnh Băng Tâm nói dứt lời, chỉ thấy Du Nhất Phi toàn thân run lẩy bẩy, năm ngón tay trái của y chộp vào bả vai bên phải của Mạnh Băng Tâm giờ đã từ từ run lên rồi gẫy lìa và rớt xuống đất.

Chẳng những một mặt đã như vậy, mà năm ngón tay phải của Du Nhất Phi chộp vào bả vai trái của Lương Thiên Kỳ cũng thấy kêu răng rắc rồi rơi lả tả xuống.

Trong chớp mắt, Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi đã biến thành Vô Chỉ Thần Quân.

Ngay lúc đó, trên gương mặt của y lộ vẻ vô cùng oán độc, rồi y từ từ đưa hai bàn tay đã mất hết cả mười ngón và đầy những máu tươi lên rồi tự đánh vào Thiên Linh Cái của mình.

Tên ác tặc chết rồi, mọi tai kiếp đều tiêu tan. Bọn ma đầu sợ hãi bỏ trốn, nên trên chốn giang hồ lại trở lại yên tĩnh như xưa.

Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc cùng kết mối lương duyên. Còn Lương Thiên Kỳ và Mạnh Băng Tâm lại được nối tiếp mối tình xưa.