Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.
Lâm Kính Đình bình tĩnh trở lại, ổn định bước chân để không lăn xuống đất, đáy lòng khó chịu, mặt đen như đáy nồi. Chuyện gì xảy ra với người phụ nữ này, tại sao lại đến nhà hắn, một chút quy củ cũng không có, rốt cuộc là kẻ nào để cô ta vào nhà!
Đúng là hắn thích chơi với mỹ nhân nhưng chưa bao giờ ham luyến sắc đẹp, hắn có nguyên tắc cùng ranh giới của mình. Nhiều năm trôi qua, hắn không thiếu đàn bà ở bên ngoài nhưng cũng chỉ giới hạn ở ngoài, những người phụ nữ kia biết tính khí của hắn, một mực an phận thủ thường, ngay cả người mà hắn cưng chìu nhất là Phương Ny cũng phải chuyển ra ngoài Lâm công quán sau khi Vãn nhi cùng Lý Ngọc đến.
Cho nên hắn ghét nhất loại đàn bà dựa vào mấy phần sắc đẹp mà không có quy củ.
Trước mắt chính là Lan Hân.
Mối quan hệ giữa bọn họ thực ra không sâu, khi hắn đến Thượng Hải làm ăn, Lan Hân bồi hắn mấy đêm, lúc ấy hắn cũng cho cô ta không ít thứ tốt, coi như là tiền trao cháo múc. Hắn cơ hồ cũng quên đi người này, không nghĩ đến cô ta công khai xuất hiện ở Lâm công quán, ai cho cô ta lá gan này?
Lan Hân đứng trong phòng khách, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt đưa tình, hai tay nghịch lấy khăn tay, dáng vẻ phong tình vạn chủng, mở miệng là phát ra giọng nói ngọt ngấy, “Lâm lão bản, lâu rồi không gặp.”
Lâm Kính Đình hung hăng đi xuống cầu thang, đôi ba bước đã đứng trước mặt cô ta, nắm lấy cánh tay cô ta lôi ra ngoài, “Đi ra ngoài, đây là nơi cô muốn đến là đến sao?”
Trong lúc khẩn trương, tay hắn dùng lực hơi mạnh, trực tiếp bóp lấy tay cô ta, chỉ nghe cô ta kêu “Ôi” một tiếng, mắt lập tức đỏ ửng, gắt giọng nói: “Ngài làm gì thế, làm đau người ta rồi.”
Giọng nói uốn éo cùng tức giận khiến Lâm Kính Đình nổi da gà, hắn tự hỏi tại sao trước đây tại sao mình lại thích thể loại này, là quỷ che mắt hắn sao?
Muốn nổi điên nhưng lại không muốn người trong phòng ăn chú ý, chỉ có thể hạ thấp giọng gầm nhẹ nói: “Ta mới là người hỏi cô đang làm gì, ai cho cô vào đây!”
Lan Hân cười nói: “Đương nhiên là được mời vào nha, em trò chuyện rất vui vẻ với lệnh muội đó, bất quá hình như nàng quên em rồi, thật đau lòng, lúc trước em và nàng cùng nhau ăn cơm mà.”
Lâm Kính Đình nheo mắt lại, nói: “Ta cảnh cáo cô, không được làm loạn!”
Lan Hân thu tay về, xoa xoa chỗ đau, nghiêm nghị nói: “Lâm lão bản, ngài thật sự thích nói đùa, em nào dám!”
“Ca, ca đang làm gì vậy? Mau tới ăn điểm tâm, cháo nguội rồi.” Lâm Tập Tập nghe được động tĩnh trong phòng khách thì đi ra ngoài xem, phát hiện Lâm Kính Đình đã xuống lầu, “Ca nói chuyện gì với Lan tiểu thư vậy?”
Lâm Kính Đình quay đầu nhìn phản ứng của Lâm Tập Tập, phát hiện cô không có biểu hiện gì bất thường nên không khỏi cảm thấy kỳ quái, đành gạt Lan Hân sang một bên, xoay người vào phòng ăn.
Thấy hắn đi vào, Lý Ngọc đứng dậy lấy cho hắn chén cháo bát bảo, Lâm Kính Đình nhận lấy, thuận miệng hỏi Lâm Tập Tập, “Nữ nhân bên ngoài kia tới làm gì?”
Lâm Tập Tập nói: “Đoàn kịch của bọn họ tới đặt quần áo với muội, nàng ấy chờ muội đến tiệm vải xem hàng mẫu.”
“Đặt quần áo?”
Lâm Tập Tập cười híp mắt nói: “Chính là chiếc váy mà ca chê đó, người ta tới đặt 30 bộ.”
Lâm Kính Đình nhíu mày, “30 bộ, một mình muội quản lý, làm được sao?”
“Ca đừng xem thường người ta.” Lâm Tập Tập hừ nhẹ, đặt chén xuống chuẩn bị đứng dậy.
Lâm Kính Đình vội vàng gọi cô lại, hỏi: “Muội đi đâu?”
“Muội ăn no rồi, bây giờ phải dẫn Lan Hân tiểu thư đến tiệm vải.”
“Chờ một chút, ta đưa hai người đi ra ngoài.” Lâm Kính Đình ăn xong chén cháo trong ba ngụm.
Lý Ngọc ở bên cạnh sốt ruột, nói: “Chàng cứ từ từ ăn, để Vãn nhi chờ cũng được.”
Vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng “xoảng” vang dội từ phòng khách, cả ba người giật mình đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn, phát hiện chiếc đĩa sứ lớn ban đầu được đặt trên giàn hoa đã vỡ nát trên đất. Mà đứng dưới giàn hoa là Lan Hân bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, khi thấy bọn họ đi ra, cô ta trông rất đáng thương.
Còn chưa để Lâm Tập Tập mở miệng, Lâm Kính Đình tức giận gầm lên, “Cô làm cái trò gì vậy?”
Người ta dù gì cũng là khách hàng của Lâm Tập Tập, Lý Ngọc sợ tổn thương hòa khí nên nhanh chóng kéo lấy tay áo Lâm Kính Đình tỏ ý hắn đừng nổi nóng. Lâm Kính Đình bị nàng kéo mới sực tỉnh, phát hiện thái độ có hơi thái quá, không có biện pháp, một khi hắn chán ghét ai đó thì cho dù đối phương có làm gì thì hắn cũng sẽ cảm thấy ác cảm.
Mặc dù hắn đã kịp thời im lặng, nhưng Lan Hân rõ ràng bị hắn làm cho hoảng sợ, liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, em không phải cố ý, Lâm lão bản, nể tình một đêm trước kia của chúng ta, xin ngài đừng so đo với em được không, em chỉ muốn đến gần nhìn một chút, không nghĩ tới…”
Lan Hân vẫn giải thích luyên thuyên, còn Lâm gia ba người, hoàn toàn hóa đá.
Lâm Tập Tập lập tức nhớ tới lúc Lâm Kính Đình đến đón thuyền, hắn đưa cô đến ở khách sạn ở Thượng Hải một đêm, lúc đó hắn cũng mang theo một người phụ nữ, người phụ nữ đó hẳn là Lan Hân trước mặt này!
Thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đã cảm thấy quen thuộc, hóa ra là họ đã ăn cùng nhau!
Lý Ngọc tuy rằng không nóng giận, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, lời nói dường như vô tình của Lan Hân có ý tứ gì, Lý Ngọc sao có thể không hiểu chứ?
Mặc dù luôn biết bên ngoài hắn có rất nhiều phụ nữ, nhưng Lý Ngọc luôn tự an ủi bản thân, nếu không nhìn thấy thì coi như là hắn không có. Phương Ny vừa đi không lâu, bây giờ lại tới Lan Hân, khẳng định không chỉ có hai người này, không biết về sau sẽ có những ai tới.
Lúc này Lý Ngọc mới nhận ra bản thân thật ngu ngốc đến buồn cười, từ trước đến giờ đều tự lừa dối bản thân. Bên người nam nhân này có khác gì với những nam nhân tam thê tứ thiếp khác, hắn thậm chí so với những kẻ đó còn đáng ghét hơn. Hắn vui vẻ lưu luyến những đóa hoa lại không muốn gánh vác trách nhiệm, cho nên mới tạo ra một người vợ giả tưởng, mà nàng ngu xuẩn lại dương dương tự đắc.
Lâm Kính Đình là người đầu tiên có phản ứng, vội vàng tiến lên, gào to: “Cô đang nói hươu nói vượn gì đó!”
Không hiểu vì sao, vừa rồi hắn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, đây là cảm giác mà trước giờ hắn chưa từng cảm nhận.
Trước đây, hắn ăn chơi trác táng ở ngoài, hàng đêm tìm hoan cùng những người phụ nữ khác nhau, cho tới bây giờ đều nghĩ là chuyện thản nhiên, thậm chí hắn còn mượn cớ rất tốt, chính là ai bảo cái người trong nhà kia vẫn chưa sinh con? Cho nên hắn có nhiều đàn bà hơn nữa thì hắn chưa bao giờ áy náy khi đối mặt với Lý Ngọc.
Nhưng kể từ khi Lý Ngọc và Vãn nhi đến sống trong Lâm công quán, cuộc sống của hắn dường như dần thay đổi.
Hắn thường xuyên đi làm và đi về đúng giờ, sau khi về nhà thì sẽ có người ân cần hỏi thăm, sau khi ăn cơm tối xong thì một nhà ba người nói chuyện trong phòng khách, xem báo, đan len, vui chơi, thỉnh thoảng còn tán gẫu. Cuộc sống dường như bỗng trở nên đơn giản và thỏa mãn hơn.
Chờ hắn nhớ lại thì rất lâu rồi hắn không ra ngoài, lêu lổng nơi chốn vui.
Khi nhìn thấy Lan Hân xuất hiện trong ngôi nhà này, suy nghĩ đầu tiên của hắn là đuổi người ra ngoài, hắn không muốn điều bất trắc nào phá vỡ sự yên bình hiếm có này.
Cho nên sau khi Lan Hân nói xong thì hắn lập tức bị dọa sợ, người phụ nữ chết tiệt này nhất định là cố ý!
Lúc này, Lý Ngọc đang đứng yên thì đột nhiên vén váy chạy chậm đi ra ngoài.
“Tẩu tẩu!” Lâm Tập Tập phản ứng nhanh, cũng nhanh chạy theo.
Lái xe ở ngoài cửa đang đợi Lâm Tập Tập đi ra ngoài, xe đã sớm khởi động nóng máy, Lý Ngọc chạy ra ngoài, nhanh chóng mở cửa lên xe, khi nàng thúc giục tài xế xuất phát, Lâm Tập Tập cũng chui vào trong xe.
Lâm Tập Tập lo lắng hỏi nàng: “Tẩu tẩu, ngay cả áo khoác tẩu cũng không mặc, tẩu muốn đi đâu?”
“Ta…”
Lý Ngọc mới nhớ tới bây giờ ngoài Lâm gia ra, nàng ở Kim Lăng đã không có nơi nương tựa, nàng không thể đi đâu được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng cúi đầu đáng thương nói: “Ta muốn ra ngoài đi dạo.”
“Trời lạnh thế này, còn đi đâu được?”
“Đi đâu cũng được.” Chỉ cần khiến nàng tạm thời không nhìn thấy Lâm Kính Đình thì nơi nào cũng được.
Lâm Tập Tập suy nghĩ một chút rồi dặn dò tài xế, “Đến tiệm vải đi.”
Tài xế không dám hỏi thêm câu nào, vội vàng khởi động xe, lái xe rời khỏi công quán.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe ô tô rời đi, Lâm Kính Đình tiến lên, nổi giận mắng: “Người đàn bà như cô có bệnh sao, cô cố ý?”
Lan Hân mặt đầy hoảng sợ, nói: “Cái gì… Em không cố ý. Em thật sự là bất cẩn. Không ngờ vừa chạm vào là nó sẽ rơi ra.”
“Ta nói tại sao vừa rồi cô lại nói như vậy? Cái gì mà chúng ta từng có một đêm? Cô chạy đến nhà người ta nói những thứ này là thích hợp sao?!” Lâm Kính Đình cảm thấy mình mà tức thêm nữa thì thế nào cũng vỡ mạnh máu.
Lan Hân nghe xong, khó tin mở miệng, “Em… Em có nói sao?”
Lâm Kính Đình mất nhiều sức đè xuống ý định bóp cổ cô ta, chỉ vào cửa nói: “Cút ngay, nếu cô còn dám tới nữa, ta nhất định sẽ giết cô!”
Lan Hân lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau đó lảo đảo chạy ra cửa, trước Lâm công quán không phải là nơi dễ đón xe, Lan Hân run rẩy đi thêm một đoạn đường, vất vả mới đón được chiếc xe kéo.
Khi xe cách Lâm công quán càng lúc càng xa, khóe miệng Lan Hân chợt nở một nụ cười nhẹ.
Bên kia, Lý Ngọc ngồi trên xe với Lâm Tập Tập đến tiệm vải, tâm trạng rất kém, nàng lặng lẽ ngắm cảnh đường phố một lúc mới quay đầu lại, nói với Lâm Tập Tập.
“Muội nói xem có phải phản ứng của ta hơi thái quá? Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, huống chi đây chẳng qua là người tình nhỏ của chàng, ta thân là chính thê lại liều mạng chạy đi, có phải hay không quá phận?”
Lâm Tập Tập thở dài, an ủi nàng: “Nếu tức giận thì tẩu cứ xả ra ngoài, tức giận mà còn phải suy nghĩ nhiều như vậy thì sống rất mệt mỏi.”
Lý Ngọc vẫn luôn cảm thấy tiểu cô nói chuyện rất có đạo lý, nàng gật đầu một cái, lại thở dài nói: “Có lẽ nửa đời trước của ta chính là sống như vậy!”