Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.
Xe đang chạy trên đường phố vắng vẻ, người trong xe im lặng, Lâm Tập Tập có chút tức giận và bất lực, cô thực sự không thể hiểu được, quan hệ giữa cô và Quý Du Hồng đã được xác định, rốt cuộc Lâm Kính Đình kiên trì vì điều gì.
Bây giờ tiệm thuốc phiện đã đóng cửa, mối quan hệ đối địch giữa Lâm Kính Đình và Quý Khôn về cơ bản đã có thể được giải trừ, chỉ cần từ nay về sau Lâm Kính Đình làm một thương nhân an phận thủ thường, không cố ý gây rắc rối cho nhà họ Quý thì quan hệ giữa hai nhà có thể được hòa hoãn.
Nhưng nhìn thái độ của Lâm Kính Đình lúc này, rõ ràng cho thấy hắn cả đời cũng không muốn qua lại với Quý gia.
Cô rốt cuộc nên làm gì đây? Mới có thể khiến Lâm Kính Đình hoàn toàn tháo gỡ nút thắt và buông bỏ những định kiến, thật đau đầu.
Thấy Lâm Tập Tập im lặng, Lâm Kính Đình chỉ có thể mở lời trước, phá vỡ cục diện bế tắc, “Ta nghe nói Quý Khôn đích thân thừa nhận quan hệ của hai người trong bữa tiệc?”
Lâm Tập Tập quay đầu nhìn hắn, tìm lời giải thích để hắn không kích động, nói: “Ngài ấy thuận miệng nói, không có việc gì phải thừa nhận hay không thừa nhận.”
Lâm Kính Đình hừ lạnh nói: “Hắn có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ta không gật đầu, có là ai cũng đừng hòng cưới được muội.”
Lâm Tập Tập lập tức quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thật sự không muốn để ý tới hắn.
“Thế nào, ta nói sai sao? Không lẽ muội còn nghĩ muốn bỏ trốn cùng Quý Du Hồng?” Lâm Kính Đình tức giận nói.
Lâm Tập Tập thở dài, quay đầu lại nói: “Được, được, được, muội nghe lời ca, muội sẽ không lấy ai cả, ca có thể ngăn muội lập gia đình nhưng có thể ngăn muội thích ai thì muội càng thích hắn, không lấy hắn, được chưa?”
Nói xong lời cuối, chóp mũi Lâm Tập Tập đau xót, khóc nức nở, “Muội ghét ca nhất.”
Lâm Kính Đình:…
Hắn không sợ Lâm Tập Tập ồn ào, cãi nhau với hắn, hắn sợ nhất là cô gái nhỏ ủy khuất rơi lệ cùng với dáng vẻ đáng thương, nếu là lúc nhỏ thì hắn nhất định sẽ ôm trên tay dỗ cô, bây giờ chỉ có thể bất động, một bên lo lắng.
Tiểu cô nương này rất đau lòng đi.
Lâm Kính Đình biết cô quá rõ, hồi đó cô sống chết vì Bạch thiếu gia kia, đuổi theo hắn ta ra nước ngoài, cuối cùng tuyệt vọng trở về, chẳng qua là cô dễ dàng kích động mà thôi.
Hắn chỉ là lo lắng sợ cô xử trí theo cảm tính, nhìn lầm người.
Cho đến bây giờ hai nhà Lâm – Quý vẫn không ưa nhau, hắn cũng không tin Quý Du Hồng tiếp cận với Vãn nhi mà không có mục đích.
Về đến nhà, Lý Ngọc còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe được hai huynh muội trở về, mặc áo khoác đi xuống lầu.
“Sao về sớm thế? Yến tiệc còn chưa kết thúc mà.” Lý Ngọc tò mò hỏi hai người.
Lâm Kính Đình cởi áo khoác đưa cho nha hoàn, tức giận nói: “Nếu còn không quay lại, có người sẽ bị bắt cóc!”
Lâm Tập Tập lười để ý đến hắn, bĩu môi nói: “Tẩu tẩu, muội đói bụng, có gì ăn không ạ?”
“Vẫn luôn hâm nóng tổ yến cho hai người, chỉ sợ hai người không ăn được gì khi ở đó, Vãn nhi, tại sao muội lại mặc chiếc váy này? Không lạnh chứ?” Lý Ngọc không đồng ý nhìn cô.
Nghe đến đây, Lâm Kính Đình lại lập tức phát hỏa, “Đúng vậy, nàng nhìn muội ấy xem, cái gì mà quảng bá sản phẩm mới nên mặc như vậy, cũng không sợ mình đông lạnh, nói muội ấy thì muội ấy không vui! Thật sự là chọc tức chết người ta mà.”
Lâm Tập Tập liếc mắt nói: “Bây giờ muội thay liền! Nếu ca tức giận có thể ném ấm trà cho bớt giận, không ai thèm quản ca!”
Lâm Kính Đình liếc nhìn bàn trà, trên bàn toàn là tử sa bình mà hắn yêu thích nhất được sưu tầm nhiều nơi trên thế giới.
Hắn sợ hãi nói với Lý Ngọc: “Tại sao lại bày ra những thứ này?”
Lý Ngọc nói: “Là Vãn nhi bày ra, nàng nói bày những đồ vật này khiến chàng có thể khống chế tính khí, ít nhất thì trước khi chàng đập đồ, phải cân nhắc trước hậu quả.”
Lâm Kính Đình:…
Ngồi lên ghế sô pha, Lâm Kính Đình thở dài: “Con bé này càng lớn càng không ổn!”
Lý Ngọc giễu cợt hắn, nói, “Không ổn nhưng lại không muốn nàng gả đi, biết làm sao được!”
Lâm Kính Đình trừng mắt, chỉ vào Lý Ngọc nói, “Ta nói là nàng bị làm hư mà, còn dám giễu cợt ta!”
Lý Ngọc nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Thiếp mang cho chàng chén tổ yến.”
Lâm Kính Đình:…
Một người rồi đến hai người, tất cả đều muốn tạo phản sao?
Kiểu dáng mới lạ của sườn xám thực sự đã gây xôn xao trong bữa tiệc, đặc biệt khi Lâm Tập Tập khiêu vũ với Quý Du Hồng, nó trở thành tâm điểm của toàn trường. Rất nhiều nữ nhân nhìn cô chằm chằm, dĩ nhiên là thấy quần áo trên người cô khác với người khác, nhưng nó rất đẹp, mặc vào phá lệ phong tình vạn chủng.
Lâm Tập Tập đoán hôm nay cô tới tiệm vải, khẳng định sẽ có người hỏi thăm quần áo, cô nghĩ đến đây thì liền cảm thấy mười phần hăng hái.
Đáng ngạc nhiên hơn là cô còn chưa kịp đi ra ngoài thì đã có người trực tiếp đến trước cửa nhà cô.
Nhiệt độ buổi sáng rất thấp, khi mời ba vị khách vào phòng khách, mũi của họ đã đỏ lên, mặc dù trong phòng có lò sưởi nhưng họ vẫn rùng mình một hồi, mãi đến khi bà Trần bưng trà nóng cho họ thì tình hình mới khá lên được một chút.
Trong số ba người, có một nam và hai nữ, người đàn ông tự giới thiệu là trưởng đoàn ca múa kịch, còn hai người phụ nữ bên cạnh là một vũ công và một ca sĩ.
Nghe lời giới thiệu này, Lâm Tập Tập đã biết mình phải làm gì.
Quả nhiên, trưởng đoàn đưa tới tấm danh thiếp của Lâm Tập Tập và nói: “Tôi đã nhìn thấy bộ sườn xám của Lâm tiểu thư tối qua, các cô nương trong đoàn rất thích nó. Tôi lại nghe Tần tiểu thư nói rằng cửa hàng vải của cô đặt may theo yêu cầu. Lần này, tôi đặc biệt đến đây để thương lượng với Lâm tiểu thư về quần áo đặt may. Đáng lẽ ra tôi không nên đến sớm như vậy, nhưng sáng nay chúng tôi sẽ trở về Thượng Hải bằng thuyền, vì vậy mới lỗ mãng đến quấy rầy rồi!”
Lâm Tập Tập tỏ vẻ hiểu rõ, “Thì ra là vậy, nhưng các người rời đi sớm như vậy thì về sau tôi nên liên lạc với ai?”
Trưởng đoàn chỉ tay về phía nữ ca sĩ và nói: “Lan Hân ở lại đây một thời gian, sau đó cô có thể liên lạc với cô ấy, nếu có chuyện mà không giải quyết được, cô ấy sẽ gửi điện tín liên lạc với chúng tôi.”
Lúc này Lâm Tập Tập mới nhìn kỹ Lan Hân, cảm thấy người này rất quen, hình như cô đã thấy cô ta ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
“Không thể nào tốt hơn khi có người liên lạc, nhưng công việc kinh doanh quần áo của chúng tôi chỉ mới bắt đầu. Nếu có nhiều đơn đặt hàng thì có thể sẽ mất nhiều thời gian.”
Trưởng đoàn nói: “Chúng tôi cần khoảng 30 bộ, tốt nhất là giao cho chúng tôi trước Tết, bởi vì đến lúc đó có vài buổi biểu diễn quan trọng.”
Lâm Tập Tập tính toán, còn khoảng một tháng nữa là sang năm mới, hẳn là có thể làm được nên cô gật đầu nói có thể.
Trưởng đoàn lại nói: “Còn giá cả thì sao?”
Lâm Tập Tập nói vài mức giá để họ lựa chọn, và nói thêm, “Như các người đã biết, vải có nhiều loại khác nhau, dùng vải tốt thì dĩ nhiên là đắt, vải bình thường thì rẻ.”
Ba người bàn bạc một chút, muốn mức giá không cao cũng không thấp, vừa phải.
Mọi người lại thảo luận về những chi tiết khác, chẳng hạn như màu sắc, nhưng ở nhà không có hàng mẫu, cuối cùng Lâm Tập Tập đề nghị để Lan Hân đến tiệm vải để lựa chọn.
Bởi vì vũ đoàn phải ra bến thuyền sớm nên trưởng đoàn dẫn theo cô gái khác rời đi, để Lan Hân ở lại, chờ Lâm Tập Tập chuẩn bị xong thì cùng nhau đi tới tiệm vải.
Lâm Tập Tập từ sáng sớm đã xuống đón khách, lúc nãy còn chưa kịp ăn sáng nên bây giờ cái bụng cô sớm đã kêu đói. Cô lịch sự hỏi Lan Hân có muốn dùng điểm tâm sáng hay không, Lan Hân lễ độ từ chối khéo nhưng lại hỏi Lâm Tập Tập là cô ta có thể tham quan phòng khách được không, dáng vẻ kia không lộ vẻ mới lạ.
Người ta chỉ yêu cầu được tham quan phòng khách, Lâm Tập Tập đương nhiên sẽ không từ chối, cô bảo bà Trần nhiệt tình đãi khách, còn mình thì ăn điểm tâm ở phòng ăn.
Lý Ngọc đợi đến khi vị khách nam xa lạ dưới lầu rời đi, mới chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ ở phòng khách, nàng hơi bất ngờ nhìn hai lần, Lan Hân khi thấy Lý Ngọc thì nở nụ cười ngọt chào hỏi với nàng.
Lý Ngọc không quen tiếp xúc với người lạ, vì vậy bước nhanh vào phòng ăn, nhìn thấy Lâm Tập Tập, liền hỏi: “Tại sao vẫn có người ở trong phòng khách.”
“À, cô ấy là người của vũ đoàn, ở lại để phụ trách công việc đặt may sườn xám.”
Hai mắt Lý Ngọc sáng lên, nở nụ cười: “Chúc mừng muội, nhanh như vậy đã tìm được mối làm ăn, bọn họ đặt bao nhiêu?”
“30 bộ!”
Lý Ngọc kinh ngạc nói: “Nhiều thế!”
Lâm Tập Tập vừa ăn bánh quẩy vừa uống sữa đậu nành, đắc chí gật đầu, “Đây mới chỉ là khởi đầu, sau này nhất định sẽ có nhiều khách tới cửa làm ăn.”
Lý Ngọc khoanh tay, cười: “Vậy trước tiên ta chúc muội làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền.”
Lâm Tập Tập lại nói: “Hai ngày nữa sẽ có một lô máy may mới đến, khoảng mười máy. Muội sẽ thuê một vài nữ công, tẩu tẩu, đến lúc đó tẩu phụ trách làm sư phụ, dạy các nàng mới được.”
“Được rồi, muội thế mà ngay cả ta cũng tính toán nha.”
“Muội nào dám tính toán với tẩu, xưởng may được thành lập thì muội sẽ tính cổ phần cho tẩu.”
Lý Ngọc múc cho mình chén cháo, ngồi bên cạnh Lâm Tập Tập, cười nói: “Ta đoán, muội dùng cổ phần này dụ dỗ người đi.”
Lâm Tập Tập mở to hai mắt, dáng vẻ bị bại lộ, nói: “Tẩu tẩu là thần sao, cái này mà tẩu cũng đoán ra được, đúng là tối hôm qua muội dùng cổ phần xưởng may dẫn dụ Tần Mộng đấy.”
Lý Ngọc che miệng cười.
Lâm Tập Tập nhắc lại: “Muội nhất định không lừa hai người về chuyện cổ phần, đến lúc đó cả tẩu cùng Tần Mộng đều có phần.”
Lý Ngọc cũng không tranh cãi cùng cô, nói: “Được rồi, ta tin muội.”
“Tại sao ca ca còn chưa xuống, muội nghe nói hôm nay ca phải đi thăm vị trí.”
“Khi ta đi xuống thì chàng ấy đang rửa mặt, chắc sắp xuống rồi, sau khi chàng xuống thì muội nên làm hòa đi, đừng chọc tức chàng nữa.”
Lâm Tập Tập nói: “Muội biết.”
Phía bên này hai tỷ muội vừa ăn vừa nói chuyện thì phía bên kia Lâm Kính Đình ngáp dài, chậm rãi đi xuống lầu, đi được nửa đoạn thì phát hiện có người phụ nữ đứng trong phòng khác mà hắn quen người phụ nữ này.
Hắn dụi mắt một cái, nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ.
Kết quả đối phương cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn thì lập tức nở nụ cười ngọt ngào, “Lâm lão bản, buổi sáng tốt lành!”
Lâm Kính Đình lảo đảo, suýt chút nữa thì lăn xuống cầu thang…