Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.
(Lưu ý: Nội dung chương có một chút xíu xôi thịt, các bạn nhỏ dưới 18 tuổi không nên đọc nha.:))))) )
Lâm Tập Tập đưa Quý Du Hồng lên lầu hai, chưởng quầy cùng người làm lúc này mới phát hiện hai người họ quen biết nhau.
Chưởng quầy lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ tuổi trẻ bây giờ thật biết cách trêu đùa.
Sau khi lên tới lầu hai, Quý Du Hồng tò mò nhìn khắp nơi, nghiêm túc nhìn tủ đồ cổ một lúc lâu, ở phía trên có những món đồ mà Lâm Kính Đình cho Phương Ny, bất quá bây giờ tất cả đều là của Lâm Tập Tập.
Thấy anh chú ý vào những đồ vật không liên quan, Lâm Tập Tập không phục, đi tới kệ đồ cổ, chống một tay lên giá, tạo dáng quyến rũ, yên lặng chờ anh thưởng thức.
Từ lúc cô đi tới, ánh mắt của Quý Du Hồng bị cô hấp dẫn, động tác tiếp đó của cô khiến anh mơ hồ, tuy nhiên từ trước đến nay cô luôn bày trò tinh quái nên anh cũng không mở miệng hỏi, chẳng qua là im lặng theo dõi diễn biến.
Quả nhiên, tạo dáng nửa ngày cũng không ai xem, Lâm Tập Tập chỉ có thể buông tha, bĩu môi nhìn anh: “Là đồ cổ đẹp hay em đẹp?”
Quý Du Hồng đã được cô huấn luyện qua, khi được cô hỏi kiểu này thì trả lời cô đẹp mắt là không sai, vì vậy anh liền nói: “Em đẹp.”
“Vậy tại sao ngài vừa đến là nhìn chằm chằm những thứ đồ đó nửa ngày, cũng không thèm nhìn em một cái.”
Quý Du Hồng không nói lời vô nghĩa với cô, bước lên một bước ôm cô vào ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thời điểm như này, chặn miệng cô lại là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng dù sao anh vẫn là người thanh khiết, tất cả kinh nghiệm thân mật của anh đều đến từ người con gái trước mặt, nên khi hôn lên môi cô, anh có chút choáng ngợp, trong lòng gào thét rằng không đủ. Nhưng anh lại không có đủ kinh nghiệm thân mật, thật không biết nên làm gì, anh giống như nham thạch trong ngọn núi lửa phun trào nhưng không tìm được miệng núi, thiếu chút nữa thì đem mình đốt cháy, cuối cùng anh chỉ có thể ôm cô chặt hơn.
Đôi bàn tay to lớn không nặng không nhẹ xoa lưng cô, đôi môi cũng đang cọ xát vào môi cô, tệ hơn là khí tức của anh còn lưu lại trên chóp mũi như thuốc mê khiến đầu óc Lâm Tập Tập mù mịt. Trong lúc động tình, cô không nhịn được đưa lưỡi nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của anh, khiêu khích đôi môi đang đóng chặt, tựa như đang gõ cửa.
Khi đầu lưỡi di chuyển trên môi, Quý Du Hồng tựa như bị điện giật, chỉ cảm thấy cả người tê dại, anh giống như một học sinh giỏi có thiên phú, chỉ cần cái chạm nhẹ của cô, trong nháy mắt anh đã nắm được điểm mấu chốt.
Khi đầu lưỡi cô chạm đến, anh chẳng qua sững sốt trong một giây, sau đó mở miệng, đưa lưỡi chạm vào lưỡi cô…
Sau đó, chính là núi lửa phun trào.
Lần đầu tiên Lâm Tập Tập biết cảm giác hôn đến nghẹt thở là trải nghiệm như thế nào, người đàn ông kia như sói như hổ, tựa như nuốt chửng lấy cô.
Vừa hôn xong, Lâm Tập Tập có chút đứng không vững.
Cuối cùng, cô còn chưa kịp lấy lại nhịp thở thì đã nghe thấy anh bực tức hỏi: “Sao em biết nhiều thế?!”
Là một nhà văn toàn thời gian, nếu cô không biết những kỹ năng cơ bản này, làm sao cô có thể làm hài lòng độc giả của mình?
Nhưng lúc này, cô biết giải thích thế nào đây?
“Em ở… Khi còn ở nước ngoài, em có xem qua một ít…” Đúng như lời Tần Mộng nói, tất cả những cái nồi có thể quăng cho việc đi du học!
“Về sau đừng xem qua những thứ lộn xộn đó nữa!” Mặt Quý Du Hồng đầy buồn bực dạy dỗ cô.
Tại sao giọng điệu này lại giống với Lâm Kính Đình như vậy?!
Quý Du Hồng đang trong độ tuổi sung sức, lần đầu tiên được nếm mùi vị, vì vậy sau buổi học, anh đã ôm cô và hôn cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng đôi môi của Lâm Tập Tập sưng lên.
Miệng sưng nên không thể tiếp tục hôn, vì vậy hai người ngồi xuống uống trà trò chuyện, đúng lúc có thể dập tắt ngọn lửa tà ác ở trong lòng. Nhưng Lâm Tập Tập lại không chịu ngồi nghiêm chỉnh, một hai phải ngồi trên đùi Quý Du Hồng, cho nên cổ tà hỏa trong lòng Quý Du Hồng không thể nào đè xuống được.
“Vì vậy, hôm nay ngài đến gặp em là nói chuyện yêu đương sao?” Lâm Tập Tập ngồi trên đùi Quý Du Hồng pha trà, sau đó đưa ly trà lên miệng thổi thổi, cảm thấy không nóng nên đưa đến bên môi anh, ra hiệu cho anh uống.
Nếu không phải vì hương trà và vị ngọt trong miệng, Quý Du Hồng thực sự sẽ nghi ngờ rằng cô đang rót rượu thay trà, nếu không tại sao khi uống xong anh lại cảm thấy hơi choáng váng?
Nghe cô hỏi vậy, lúc này Quý Du Hồng mới nhớ đến chính sự, để cô đứng lên, anh vén vạt áo, lấy ra tấm thiệp mời trong túi quần, đưa tới trước mặt cô, nói: “Ta đến đưa cái này.”
Lâm Tập Tập nhìn qua, thế mà lại là thư mời đến buổi tiệc chúc mừng của Đô đốc, trước đây không lâu cô đã tham dự một lần, bất quá Đô đốc khi đó là Lý Điền Dã, không nghĩ tới nhanh như vậy lại được tham gia một lần nữa.
“Chúc mừng a, có phải sau này em nên gọi ngài là Quý thiếu tướng?”
Quý Du Hồng nói: “Ta không thích xưng hô này, ta vẫn thích em gọi ta là Hoài An ca ca.” Ngày đó ở Lâm gia, cô kêu một tiếng Hoài An ca ca rất ngọt.
Liên quan đến chuyện tình yêu, Lâm Tập Tập so với anh còn mặt dày hơn, nghe anh nói vậy, cô rất hiểu chuyện, nhỏ giọng nói nhẹ gọi: “Hoài An ca ca~” âm cuối cố tình kéo dài, thiếu chút nữa khiến anh hòa tan.
Cô không tự lường sức mình, cuối cùng đôi môi trở nên sưng hơn mà thôi.
Cuối cùng, Quý Du Hồng cũng hài lòng rời đi, Lâm Tập Tập soi gương lo lắng, miệng sưng lên như lạp xưởng, cô trở về thì nên biết giải thích như thế nào? Lão tài xế của Lâm Kính Đình không thể nào không nhìn ra.
Sở dĩ Quý Du Hồng đưa thiệp mời cho Lâm Tập Tập là vì thứ nhất anh muốn tìm cơ hội gặp mặt cô, thứ hai nếu trực tiếp đưa thiệp mời đến Lâm công quán, Lâm Kính Đình nhất định sẽ xé nát tại chổ.
Mặc dù Lâm Kính Đình mất đi núi dựa là Lý Điền Dã, thế lực không bằng trước nhưng hắn ở thương trường lăn lộn nhiều năm, mạng lưới giao thiệp cùng danh tiếng vẫn còn đó, Quý Khôn vừa mới nhậm chức, tất nhiên là muốn dĩ hòa vi quý. Cứ cho là trước kia quan hệ hai nhà căng thẳng nhưng thời điểm này, ông vẫn hy vọng hắn có thể tham dự, cho dù là đến lấy lệ cũng tốt.
Cho nên bây giờ chỉ hy vọng vào Lâm Tập Tập có thể quay về khuyên Lâm Kính Đình.
Buổi chiều Lâm Tập Tập về nhà, đem thiệp mời đưa cho Lâm Kính Đình xem, Lâm Kính Đình nửa nằm trên ghế sô pha, liếc mắt một cái rồi nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần, còn không quên ghét bỏ nói: “Lấy về đi, vứt đi thì tốt hơn.”
Lâm Tập Tập dù bận nhưng vẫn thong dong cầm thiệp mời chơi đùa, lành nhạt hỏi: “Ca thật sự không đi?”
“Không đi.” Lâm Kính Đình không hề suy nghĩ, dứt khoát từ chối.
Lâm Tập Tập gật đầu, nói: “Vậy thì tốt quá rồi, đến lúc đó không có ca ngăn cản, muội cùng Hoài An ca ca cùng nhau khiêu vũ! Chúng ta muốn khiêu vũ bao nhiêu thì tùy ý.”
Lâm Kính Đình chợt bật dậy, động tác mạnh nên động đến vết thương, hai tay hắn chống nạnh, trầm ngâm một lúc lâu mới chỉ vào cô nói: “Ta không đi thì muội cũng đừng hòng đi! Hoài An ca ca là cái quỷ gì vậy, ai cho phép muội gọi như vậy!”
“Y nói thích nghe muội gọi như thế, cho nên muội quyết định về sau sẽ gọi vậy!” Dáng vẻ cô vô lại bĩu môi.
“Muội muốn chọc tức ta sao? Ta nói không được phép gọi là không được gọi! Hơn nữa, cái tiệc chúc mừng kia, muội đừng hòng nghĩ được đi.”
Lâm Tập Tập nói: “Tại sao lại không thể đi? Dù gì muội cũng là lão bản tiệm vải, là một thương nhân chân chính, hơn nữa còn là người yêu của Quý thiếu tướng!”
Lâm Kính Đình giật đến muốn lật bàn, tiện tay cầm lấy bình trà đập xuống đất, bình trà vỡ tan tành, Lâm Tập Tập che miệng kêu thành tiếng: “A!!!”
Nghe được động tĩnh, Lý Ngọc vội vàng từ trong bếp chạy ra, hỏi: “Sao vậy, sao lại đánh nhau?”
Lâm Tập Tập chỉ vào đống mảnh vụn nói: “Cái này là tử sa bình mà ca ca quý nhất nha!”
Lúc đầu Lâm Kính Đình còn tức giận đi qua đi lại, nghe cô nói thì lập tức hóa đá, thân thể cứng lại, khó khăn nhìn xuống xác nhận… Đúng là bảo bối tử sa bình mà hắn quý nhất!
Lý Ngọc cũng thốt lên, nói: “Trời ơi, cái nào không vỡ lại vỡ cái này rồi!”
Cả người Lâm Kính Đình không tốt, “Tại sao cái bình này lại đặt ở trên bàn trà?”
Lý Ngọc nói: “Hôm nay chàng nói lâu rồi không dùng bảo bối này để uống trà, cho nên thiếp lấy ra làm một bình cho chàng.”
Trái tim Lâm Kính Đình lập tức vỡ tan thành vô số mảnh giống như bình trà trên mặt đất.
Vốn là hai huynh muội đang giương kiếm bạt hổ, cuối cùng vì chiếc tử sa bình hy sinh mà ngừng công kích.
Thừa dịp Lâm Kính Đình đang mặc niệm tử sa bình, Lâm Tập Tập lặng lẽ rời khỏi hiện trường, cô phải xem thử sườn xám có nên chính sửa hay không. Lần trước mặc thử, chi tiết ở hông chưa xử lý cẩn thận, đến lúc đó thì nhờ Lý Ngọc chỉnh lại giúp cô, đường xẻ bên hông khá thấp, có ảnh hưởng đến tổng thể hay không? Thời tiết lạnh thế này, cô phải tìm áo choàng khoác bên ngoài, một chiếc khăn lông chồn cũng không tệ.
Buổi yến hội chúc mừng này chắc chắn là một cơ hội tốt, tân khách tham dự không giàu thì sang, những vị tiểu thư, thái thái kia chính là mục tiêu của cô, thời điểm cô mặc nó ra chào sân, lại cùng Quý Du Hồng khiêu vũ, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm, những vị phu nhân danh môn kia dĩ nhiên sẽ thấy quần áo được mặc trên người cô.
Không có cơ hội nào tốt hơn cái này, cho nên dù Lâm Kính Đình có ngăn cản thế nào, yến hội này cô nhất định phải đến tham dự.
Nghĩ tới đây, cô vội vã xuống lầu tìm Lý Ngọc, “Tẩu tẩu, lúc trước tẩu có đo số đo cho Tần Mộng không?”
Lý Ngọc gật đầu một cái, hỏi: “Sao vậy?”
“Mấy ngày tới, tẩu có thể giúp nàng ấy may một bộ sườn xám không?”
“Hiện tại có máy may, cũng được, làm kiểu giống muội sao?”
Lâm Tập Tập: “Vâng ạ, bây giờ là mùa đông, cũng chỉ có thể làm dài tay.”
Lâm Kính Đình vốn đang ủ rủ vì chiếc bình quý, nghe hai người các cô đối thoại, hắn nhạy bén ngẩng đầu lên hỏi: “Sườn xám là cái gì? Có phải là loại váy chẳng ra gì kia? Muội muốn làm gì? Mặc nó đi dự tiệc sao?”
Lâm Tập Tập:…
Trên con đường làm giàu, một ngón núi lớn có tên là Lâm Kính Đình!