Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 54




Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.

Từ sau khi Quý Du Hồng gặp nạn ở ngoại ô, Quý Du Hồng cùng Lâm Kính Đình cử người theo dõi Phương Kiệt đang lẫn trốn nhưng Phương Kiệt hết sức giảo hoạt, hắn trốn rất kỹ, chỉ xuất hiện một lần duy nhất chính là đêm tiệm thuốc phiện bị phóng hỏa nhưng hắn lại một lần nữa biến mất không để lại dấu vết. Lúc này Quý Du Hồng suy đoán hắn có thể sẽ xuất hiện một lần nữa nên dẫn theo quân đội chờ cơ hội bắt lấy hắn, vì vậy anh rất lo lắng khi thấy Lâm Tập Tập xuất hiện.

Cũng may là không có chuyện gì lớn xảy ra, Phương Kiệt bị bắt ngay tại chỗ, Lâm Kính Đình tức đến mức muốn đánh hắn ta một trận, nhưng hiện tại hắn đang bị thương, vừa rồi hắn đang tức giận nên không cảm thấy đau, bây giờ trở lại bình thường thì phát hiện cái mông nóng rực, đau đến mức hắn muốn mắng chửi người.

Hơn nữa, kẻ thù không đội trời chung Quý Du Hồng đang đứng bên cạnh hắn, điều này khiến Lâm Kính Đình nóng nảy, cảm thấy hôm nay rất mất mặt.

Dưới sự khuyên răn của Lâm Tập Tập, Lâm Kính Đình được người đưa đến y quán gần đó điều trị, hắn bị thương ở mông, đi lại sẽ rất đau, cuối cùng Quý Du Hồng đã gọi một người lính vừa trẻ vừa khỏe đến cõng hắn trên lưng. Kế đó việc đóng cửa tiệm thuốc phiện đã được kết thúc thành công dưới sự chủ trì của Lâm Tập Tập.

Sau khi kết thúc, Lâm Tập Tập hỏi Quý Du Hồng, “Tại sao Phương Kiệt lại nhắm đến ca ca của em, Phương Ny chính là bị quân đội bắt đi mà.”

Quý Du Hồng nói: “Phương Kiệt từng nhờ anh trai em cứu Phương Ny nhưng anh em lại từ chối.”

“Phương Ny làm nhiều việc có lỗi với ca ca, hắn không truy cứu đã tốt rồi, Phương Kiệt còn muốn cái gì nữa, hơn nữa sau khi Phương Ny xảy ra chuyện, hắn cũng không đuổi Phương Kiệt đi.”

Quý Du Hồng kết luận: “Có vài người, vĩnh viễn không biết thế nào là đủ.”

Lần này Phương Kiệt bị bắt, cuối cùng hắn ta cũng có thể vào gặp Phương Ny, đúng như ý nguyện.

Vết thương trên mông của Lâm Kính Đình khá nghiêm trọng, hơn nữa vào mùa đông vết thương tương đối chậm lành. Mấy ngày nay hắn chỉ có thể ở nhà dưỡng thương, cũng không dám xuống giường đi bộ, bởi vì nó sẽ kéo theo vết thương, hắn chỉ có thể nằm nghiêng hoặc là nằm sấp ở trên giường, trông cũng tội nghiệp. Theo như lời hắn nói thì nó đau giống như bị người ta đánh hai mươi đại bản.

Mỗi ngày Lý Ngọc chuyên tâm chăm sóc hắn, rửa sạch vết thương, băng bó đổi thuốc, lau người thay quần áo, tất cả mọi thứ đều chính tay nàng làm, không qua tay người khác. Thời điểm đổi thuốc có chút đau, Lâm Kính Đình chịu đau liền thích mắng chửi người, Lý Ngọc ở gần hắn nên thường xuyên trở thành người bị hắn trút giận, Lâm Tập Tập nghe được cũng sẽ nói giúp nàng vài câu nhưng Lý Ngọc vẫn luôn chiếu cố đến thân thể của hắn, ngăn Lâm Tập Tập lại, không cho cô nói giúp, cũng đừng tranh luận với hắn.

“Chàng cũng không nhắm vào ta, chàng ấy chỉ là tâm trạng không tốt. Những cửa hàng đó giờ trống không và còn nhiều việc cần chàng tới xử lý nhưng chàng chỉ có thể nằm ở nhà, trong lòng hẳn rất nóng nảy.” Lý Ngọc nói với Lâm Tập Tập.

“Tẩu a, chính là tính tình quá tốt bụng, ca cưới tẩu về là phúc của huynh ấy, thế nhưng ca lại không biết quý trọng.”

Nói đến chuyện này, ngược lại Lý Ngọc cũng không oán hận, nói: “Muội nhìn xem có người nam nhân nào không tam thê tứ thiếp? Ta gả cho ca ca muội nhiều năm như vậy, không thể sinh nhất nhi bán nữ, chàng ấy lại thủy chung chỉ có mình ta, điều này khiến ta thỏa mãn lắm rồi.”

Trên đời này, người có lòng tham không đáy, cũng có người quá dễ thỏa mãn, Lý Ngọc chính là kiểu người sau. Nàng cho rằng Lâm Kính Đình không nạp thiếp đó chính là lòng tốt đối với nàng, nhưng có thể ai cũng biết, ở bên ngoài Lâm Kính Đình không biết nuôi bao nhiêu tiểu tình nhân, nếu đem những người phụ nữ kia tập trung một chỗ, dự đoán có thể tạo thành đội bóng tranh tài.

Lâm Tập Tập biết tính cách của nàng như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là khi nói chuyện với Lâm Kính Đình, không nhịn được khen Lý Ngọc nhiều hơn vài câu.

“Ca đừng mắng tẩu tẩu, ca nằm trên giường như đại gia, tẩu ấy bưng trà rót nước, đút thuốc đút cơm, tất cả mọi chuyện đều rất quan tâm chu đáo, rốt cuộc ca có gì mà bất mãn chứ?” Lâm Tập Tập nói chuyện không khách khí với Lâm Kính Đình, cô sớm bất mãn với thái độ của hắn.

“Ta nhìn bộ dạng nàng nhẫn nhục chịu đựng ủy khuất thì liền tức lên!” Lâm Kính Đình nói.

Lâm Tập Tập cảm thấy buồn cười: “Tẩu ấy đối với ca ôn nhu, nghe lời ca, ca ngược lại thì ghét bỏ? Ca có phải là hy vọng mọi người đều đối xử với ca như muội?”

Cho nên nhân vật phản diện này thật ra là M sao?

Lâm Kính Đình lập tức nổi loạn, nói: “Bọn họ dám!? Trên đời này chỉ có muội mới dám leo lên đầu của ta.”

Tuy rằng Lâm Kính Đình không tỏ thái độ với Lâm Tập Tập nhưng những ngày sau, quả thật rất ít khi nghe được thanh âm mắng người của Lâm Kính Đình.

Mấy ngày nay Lâm Kính Đình dưỡng thương, Lâm Tiêu bị phái đi giải quyết công việc của tiệm thuốc phiện, mà “Tiệm vải Duyệt Dung” chính thức rơi vào tay của Lâm Tập Tập.

Khi tân lão bản tiếp quản tiệm vải, việc đầu tiên là giảm giá, sự kiện khuyến mãi diễn ra liên tục ba ngày, nhiều người nghe nói nên đã đổ xô đến mua.

Thực ra Lâm Tập Tập bán khuyến mãi không phải để nổi tiếng, cũng không phải tìm kiếm nhân khí, tiệm vải Duyệt Dung làm ăn rất tốt, chẳng qua là cô dọn dẹp ít vải tồn kho, lúc trước cô đề nghị Lâm Tiêu thanh lý nhưng Lâm Tiêu lại thận trọng, không đồng ý.

Bây giờ tiệm vải là của cô nên chỉ có thể làm theo ý cô.

Tuy nhiên, những loại vải được giặt sạch đều là loại bình thường, hết hạn sử dụng nhưng chất lượng tốt, thường không bán được giá cao, lại không thể bán giá thấp, Lâm Tập Tập trở thành phá gia chi tử số một, toàn bộ đều đem đi làm đồ khuyến mãi.

Sau đó cô lại nhập vào nhiều loại gấm vóc lộng lẫy và tươi đẹp.

Có một người làm trong tiệm nói vị Đại tiểu thư này có tiền nên tùy hứng, loại gấm thượng đẳng lại nhập vào nhiều như vậy, một chút cũng không có áp lực về tiền bạc.

Lâm Tập Tập có nghe qua nhưng cô cũng lười quan tâm, nếu nói nhiều quá thì cô liền đuổi đi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho. Qua một hai lần, mọi người đều biết tính khí Đại tiểu thư này không dễ chọc, liền an phận thủ thường.

Tiệm vải là cái tiểu lâu hai tầng đối diện với mặt đường, đây là bất động sản của Lâm Kính Đình, tiểu lâu có năm mặt tiền. Lầu một bán vải, lầu hai là nơi làm việc, bởi vì người làm trong tiệm không ít nên mướn ở phía sau tiểu lâu một cái sân, dùng làm nhà trọ và kho hàng.

Sau khi Lâm Tập Tập tiếp quản, cô dự định thuê tứ hợp viện ở phía sau bên cạnh sân nhỏ, muốn mua một ít máy khâu đặt ở đó, thuê một ít nữ công nhân, trước tiên làm ra sườn xám.

Nhưng tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, và bây giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào để mở ra thị trường và tìm kiếm nguồn tiêu thụ.

Cô không lo sợ sườn xám sẽ không được ưa chuộng, bởi vào thời Trung Hoa Dân Quốc, các cô gái rất ưa chuộng loại váy này, sườn xám hoàn toàn phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của mỹ nhân thời này. Tân thời nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp cổ điển của phương Đông, mặc trên người thể hiện được trọn vẹn khí chất của người phụ nữ.

Lâm Tập Tập chỉ là gặp đúng dịp, khiến sườn xám xuất hiện sớm hơn một chút mà thôi.

Phải tìm nơi đâu đây, thời cơ nào để sườn xám xuất hiện? Lâm Tập Tập có chút đau đầu, cô đến Nam Kinh lâu như vậy nhưng lại không dễ tìm người giàu để giao thiệp, cũng ít tham dự những buổi họp mặt của các quý phụ tổ chức, hoàn toàn không quen biết tiểu thư nhà giàu.

Chờ đã, Tần Mộng không phải là tiểu thư phú gia sao, nàng ở Nam Kinh nhiều năm, bằng hữu hẳn là không ít đi.

Lâm Tập Tập quyết định đến chỗ của Tần Mộng sau khi hoàn thành xong công việc.

Mấy ngày nay ở Nam Kinh có rất nhiều tin tức, đều đưa tin về việc Quý Khôn chính thức lên làm Đô đốc, Lâm Tập Tập cũng chú ý chuyện này. Mọi người đối với việc Quý Khôn lên chức, đánh giá có tốt có xấu nhưng phần lớn vẫn thừa nhận rằng khả năng của Quý Khôn mạnh hơn nhiều so với Lý Điền Dã, ông được lên chức là chuyện nằm trong dự tính.

Cuối cùng Lâm Kính Đình cũng có thể xuống đất đi đi lại lại, sau khi nhìn thấy tin tức về việc Quý Khôn lên làm Đô đốc trên báo, hắn tức giận vò tờ báo thành một cục, ném xuống đất cũng chưa nguôi giận, lại nhấc chân giẫm lên một cái, kết quả vô tình làm động đến vết thương, lại được Lý Ngọc đỡ lên giường nằm nghỉ một ngày.

Lúc này Lâm Tập Tập đang thảo luận vài vấn đề với chưởng quầy cửa hàng, kết quả vừa quay người thì thấy Quý Du Hồng đang ung dung nhàn nhã đi tới, anh mặc một chiếc áo khoác xanh đen tạo cho anh vẻ ngoài hào hoa phong nhã, tinh tế bất phàm.

Khi Quý Du Hồng bước vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã nhìn thấy Lâm Tập Tập đứng ở trước quầy, vì vậy anh đi về phía trước với một nụ cười nhẹ.

Mặt mày Lâm Tập Tập vui vẻ chào đón, thấy anh đến gần thì khách khí hỏi: “Vị khách quan này, muốn mua vải gì? Ở đây chúng tôi có đủ thứ lụa và gấm.”

Thấy hôm nay lão bản đích thân ra đón khách, chưởng quầy vui vẻ bỏ đi, làm việc của mình.

Quý Du Hồng khẽ nhướng mày, nhìn chưởng quầy đi ra mới nói: “Ta muốn mua cho người trong lòng, lão bản có thể giới thiệu cho ta được không?”

Lâm Tập Tập khẽ cười hai tiếng, hỏi: “Vậy không biết người yêu của ngài thích kiểu dáng nào?”‘

Quý Du Hồng nhìn cô diễn chưa đủ, tiếp tục cùng cô đùa giỡn: “Lão bản thông minh như vậy, hẳn có thể giúp ta đoán được sở thích của nàng ấy.”

Lâm Tập Tập nhịn cười, nghịch thước đo trong tay, nói: “Lão bản có thông minh đến đâu cũng không thể đọc được suy nghĩ của người khác, làm sao có thể đoán được người yêu của quan gia thích gì chứ?”

Quý Du Hồng tiến lên hai bước, chống khuỷu tay lên quầy, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nói: “Nếu lão bản không đoán được người yêu của ta thích gì, vậy không bằng đoán xem người yêu của ta là ai?”

Lâm Tập Tập bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, tim đập không ngừng, rõ ràng người đàn ông này cô ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn nhưng mỗi lần nhìn thấy anh thì cảm giác tim đập loạn không ngừng.

“Làm sao em đoán được, sẽ không phải là em đi.” Cô nói xong thì trưng vẻ mặt kinh ngạc.

Quý Du Hồng bị dáng vẻ này của cô chọc cười khẽ, “Không sai, chính là em.”

Ở bên trong quầy tương đối cao, Lâm Tập Tập đứng ở trong nên so với Quý Du Hồng thì cao hơn một cái đầu, cho nên lúc này Quý Du Hồng đang ngẩng đầu nhìn cô, Lâm Tập Tập thấy anh như vậy thì liền ngứa ngáy trong lòng. Nhìn sang hai bên thấy những người khác đang làm công việc của mình, vì vậy cô cầm thước đo bằng gỗ lên, nhẹ nhàng chạm vào cằm Quý Du Hồng, nói: “Tiểu tử này trông rất soái, lão bản rất thích nha.”

Sau khi bị dáng vẻ lưu manh của cô đùa giỡn, Quý Du Hồng bất đắc dĩ lấy cây thước xuống, nói: “Có thể mượn lão bản nói chuyện một chút được không?”

Lúc này Lâm Tập Tập mới cười nói: “Chúng ta đi lên lầu đi.”