Edit: Ys
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Kính Đình, Lâm Tập Tập tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, hai chân nhũn ra.
Hệt như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn trong nhà bắt được, cảm giác đó chẳng khác nào tận thế.
Trong lòng cô hiểu rõ, Lâm Kính Đình trở về ngay lúc này không phải do tình cờ, chắc chắn là anh ta đã biết tiệm thuốc phiện xảy ra chuyện nên mới có thể bỏ dở tu luyện mà gấp gáp trở về. Việc này đúng thật là làm Lâm Tập Tập trở tay không kịp. Trong kế hoạch của cô, Lâm Kính Đình sẽ trở về sau 49 ngày, tới lúc đó chuyện của tiệm thuốc phiện ván đã đóng thuyền rồi, bản lĩnh của Lâm Kính Đình có cao đến đâu chăng nữa thì cũng khó mà khởi tử hồi sinh được tiệm thuốc phiện. Đến lúc đó cô lại nghĩ cách dỗ dành anh ta, muốn đánh muốn chửi thế nào cũng mặc kệ.
Bất kể thế nào, trên con đường tẩy trắng cho Lâm Kính Đình, tiệm thuốc phiện chính là một khối u ác tính lớn, bỏ được nó thì mọi người đều an ổn, không bỏ được thì tất cả đều phải chờ chết.
Nhưng bây giờ, vào lúc mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu ngọn gió Đông quan trọng nữa thôi, cơn gió độc Lâm Kính Đình này lại đột nhiên thổi tới khiến cô choáng váng.
Không có cách nào, Lâm Tập Tập chỉ có thể cắn răng tiên hạ thủ vi cường: “Anh nghe em giải thích đã…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô còn chưa dứt lời, Lâm Kính Đình đã bùng nổ, bật người đứng lên, nói: “Còn giải thích cái gì? Có gì cần giải thích, giải thích rằng em định từng bước khiến nhà họ Lâm phá sản thế nào sao?”
Lâm Kính Đình vừa giận, mặt đã đỏ lên, bây giờ anh ta còn cạo cái đầu trọc, da đầu cũng đỏ lên theo, từ xa nhìn lại trông như cái bóng đèn màu đỏ. Chỉ là đương trong bầu không khí căng thẳng thế này, tất nhiên Lâm Tập Tập không dám cười anh ta. Nhìn thấy Lâm Kính Đình bước từng bước lại gần cô, cô chỉ có thể lui lại phía sau cùng tốc độ với anh ta, sau đó phát tín hiệu cầu cứu với những người khác trong đại sảnh.
Trong phòng khách có không ít người, Lý Ngọc, bà Trần, còn có mấy nha hoàn và người làm công nữa, ai nấy đều đứng nguyên tại chỗ im lặng không lên tiếng. Trông biểu cảm kia hẳn là đã bị Lâm Kính Đình dạy dỗ một lượt, sở dĩ thả Lâm Tập Tập tới cuối, là bởi vì cô chính là đối tượng trọng điểm cần phải sửa sai.
Tuy Lý Ngọc tỏ vẻ đồng tình, nhưng lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể ném cho Lâm Tập Tập một ánh mắt tự cầu phúc đi em.
Tình đồng chí cách mạng này mong manh quá, căn bản là không chịu nổi chút khảo nghiệm từ ngọn gió độc này!
Thấy không thể cầu cứu, Lâm Tập Tập đành tự cứu lấy mình, thế nên cô tươi cười bảo: “Anh, anh có tiền như vậy, sao có thể phá sản dễ dàng vậy được? Anh coi trọng em quá rồi.”
Lâm Kính Đình lại tiến lên vài bước, âm trầm chỉ vào cô quát: “Lâm Vãn Nhi, anh là quá coi thường em nên mới sơ suất để con dấu riêng trong nhà, kết quả để em trực tiếp cầm nó đi phá Long Cung, bây giờ phá xong Long Cung rồi, tiếp theo đây có phải em định đi phá Thiên Cung luôn không? Em cho rằng không ai trị được em có phải không?!”
Hay lắm, trực tiếp so cô với Tôn hầu tử.
Lâm Tập Tập lại theo tiết tấu của anh ta lui về sau vài bước, đã sắp lùi đến phòng ăn rồi, cô vừa lùi vừa căng da đầu nói: “Nào… Nào có khoa trương như vậy? Nếu em là Tôn hầu tử, vậy thì anh chắc chắn là Như Lai Phật Tổ, chuyên trấn áp em.”
Lâm Kính Đình cười lạnh: “Anh nào phải Như Lai Phật Tổ, anh mẹ nó chính là tảng đá kia, em nhảy ra một cái là đập anh vỡ nát luôn!”
Mọi người đi phía sau vây xem:…
Trận cãi nhau này có phải hơi sai sai không?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn Lâm Tập Tập không ngừng lui về phía sau, Lâm Kính Đình cả giận nói: “Em đứng lại đó cho anh!”
“Em đứng lại thì anh định làm gì?!”
“Đương nhiên là đánh chết em!”
“Thế sao em phải đứng lại!”
Lâm Kính Đình: …
Anh ta giơ tay lên xoa cái đầu trọc của mình một phen, mắng: “Nha đầu thối, em làm sai mà còn nói lý à? Em đứng lại đó cho anh!” Anh ta rống lên rồi đột nhiên tăng tốc phóng về phía cô.
Mọi người bị hành động bất thình lình của anh ta làm sợ tới mức la toáng lên.
Lâm Tập Tập sửng sốt, ngay sau đó cô nhảy dựng lên, xoay người co chân chạy, vừa chạy vừa la lớn: “Quân tử động khẩu không động thủ, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói không được sao?”
Lâm Kính Đình nện nhanh bước chân, nổi giận mắng: “Từ trước đến nay anh mẹ nó chưa từng là quân tử, em đứng lại đó cho anh!”
Phòng ăn không lớn lắm, ở giữa có một cái bàn tròn lớn mười hai chỗ ngồi, Lâm Tập Tập không có cách nào, chỉ có thể chạy vòng quanh cái bàn tròn. Trong lúc nhất thời, cả hai người đều vừa chạy vừa thở hổn hển, nhưng không ai chịu nhận thua mà dừng lại cả.
Tuy nhiên, Lâm Kính Đình lớn tuổi rõ ràng yếu thế hơn. Hai người chạy vòng quanh bàn vài vòng, mệt rã rời, đầu quay mòng mòng, Lâm Kính Đình không hét nổi nữa, chỉ có thể há miệng thở hổn hển không ngừng. Còn Lâm Tập Tập tuy cũng thở dốc nhưng vẫn còn nói được: “Mệt quá, anh, chúng ta đình chiến năm phút được không?”
Lâm Kính Đình run rẩy chỉ vào cô: “Em còn không mau dừng lại, anh phải dùng gia pháp trị em!”
Nhà họ Lâm có gia pháp gì, sao cô không biết gì hết thế!
Hai người lại chạy thêm vài vòng, tốc độ truy đuổi đã giảm thấy rõ, gần như là đi bộ, Lâm Tập Tập nhìn cái đầu sáng bóng của Lâm Kính Đình sắp chuyển thành màu gan heo, biết cứ chạy như vậy mãi không phải cách, không thể để muội khống này làm ra sơ sót gì được.
Vì thế đành hạ quyết tâm, chết thì chết đi!
Cô đột nhiên phanh gấp lại, đau đó ngồi phịch xuống đất, nén hai giọt nước mắt hô: “Em không chạy nữa, anh đánh đi anh đánh đi, đánh chết em thì thôi, mẹ ơi… sau này mẹ không thấy được Vãn Nhi nữa rồi! Oa hu hu hu…”
Lâm Kính Đình chạy đến bên cạnh cô, cũng mềm nhũn chân ngã xuống, truy đuổi gắt gao đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của anh ta, anh ta giờ nâng cái tay thôi cũng khó khăn chứ đừng nói là đánh cô, hơn nữa anh ta cũng không thể nào thực sự xuống tay với cô được.
Nghe tiếng khóc như sét đánh của cô, Lâm Kính Đình cảm thấy cả người run bắn lên, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, hận mắng: “Sao anh lại sinh ra đứa em gái như em chứ!”
Mọi người:…
Lâm Kính Đình vừa mắng xong thì nhanh chóng phát hiện ra mình nói sai: “Phì! Anh bị em làm cho giận ngốc luôn rồi!”
Lâm Tập Tập vốn đang khóc nhập tâm, nghe anh ta nói những lời này xong lại “Phụt” một tiếng, tức khắc cười phì!
“Cười cái gì mà cười, em còn mặt mũi cười sao!”
Lâm Tập Tập nhịn người, ngồi dậy nhìn Lâm Kính Đình: “Anh, em sai rồi, em không nên gạt anh làm nhiều chuyện như vậy, anh đánh em mắng em đều được, nhưng anh phải nghe em giải thích đã!”
Lâm Kính Đình đánh không đánh nổi cô, mắng cũng không nỡ mắng, chỉ có thể thở dốc nghe cô giải thích.
“Anh cho rằng các anh tiêu tiền mua được phái bảo thủ là có thể vạn sự đại cát sao? Cuộc họp ngày đó, người bên Quý Khôn đã trực tiếp bắt giữ những người phái bảo thủ, không cho bọn họ tham dự, còn nói bọn họ là đột nhiên mất tích, cuối cùng cuộc họp vừa kết thúc, ngày hôm sau những người mất tích đó đều trở về nhà hết. Bọn họ có quân đội nên dám kiêu ngạo như thế, anh đấu với bọn họ lâu như vậy, còn không hiểu sao?”
Lâm Kính Đình cắn răng, hung hăng mắng: “Thật mẹ nó không ra gì!”
Lâm Tập Tập:…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Làm sao bây giờ, hình như cũng kéo bạn trai cô vào mắng chung luôn rồi.
Nhìn thấy rốt cuộc hai người bọn họ cũng ngừng chiến, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Lý Ngọc mới bảo người pha hai lý trà nóng, tự mình đem qua bọn họ, dịu dàng nói: “Có gì từ từ nói.”
Lâm Tập Tập nhận lấy cái ly, hớp vài hơi hết sạch nước, cô chết khát đến nơi rồi.
Lâm Kính Đình cũng không thua kém chút nào, ừng ực hai tiếng đã cạn đáy.
Lâm Tập Tập thấy anh ta sau khi hoàn hoãn lại thì không có ý định nổi giận nữa, vì vậy mới tiếp tục nói: “Không có phái bảo thủ ủng hộ, nghị quyết này khẳng định sẽ được thông qua, sau khi thông qua nghị quyết, quân đội sẽ có thể lập tức cưỡng chế thi hành, giống như những tỉnh khác, kết quả này không hề tốt đối với chúng ta.”
Lâm Kính Đình thở dài, nói: “Trước đó anh cũng có nghĩ tới việc dùng đàm phán để giải quyết chuyện này, nhưng nhà họ Quý quá kiêu ngạo, anh thực sự nuốt không trôi cái khẩu khí kia, hơn nữa anh còn có đô đốc chống lưng, sao mà cam tâm được!”
Lâm Tập Tập nhìn Lý Ngọc còn ở bên cạnh, cũng không biết nói thế nào, chỉ đành nói tiếp: “Anh hồ đồ sao! Đô đốc thân giữ chức vị quan trọng, không thể nào vì một đứa con rể là anh mà không màng đại cục.”
Lý Ngọc cũng ở bên cạnh gật đầu: “Cha em cũng từng bảo em khuyên nhủ anh biết khi nào nên dừng lại.”
Lâm Kính Đình cười lạnh vài tiếng, quay đầu lại nói với Lâm Tập Tập: “Dù có lè thế thì đó cũng không thể thành lí do em xuất đầu lộ diện, có thể để Lâm Tiêu ra mặt!”
Lâm Tập Tập bĩu môi, nhỏ giọng phản bác: “Lâm Tiêu qua đó sao mà có sức thuyết phục bằng em gái là em chứ.”
Lâm Kính Đình duỗi tay vỗ ót cô một cái: “Rồi, em có lý!”
Đến lúc này, Lâm Tập Tập cho rằng báo động đỏ đã được giải trừ, bèn lén thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao anh lại có được tin tức? Sao lại đột nhiên trở về.”
“Lâm Tiêu phái người đưa tin cho anh, nói tiệm thuốc phiện bị cháy, em nửa đêm chạy tới hiện trường giám sát.”
Lâm Tập Tập ảo não mắng: “Hay lắm Lâm Tiêu, vậy mà lại bán đứng em!”
Lâm Kính Đình lại vỗ cô một cái, nói: “Hắn ta là lo cho em, sợ nếu anh không trở về nữa thì không biết em còn làm ra chuyện gì. Em nói xem, con nhóc như em ngoan ngoãn ở nhà với chị dâu em không tốt sao? Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thích chơi thì chơi, sao cứ không an phận như vậy? Suốt ngày muốn đi kinh doanh, nhà thiếu tiền tiêu vặt cho em hay thế nào? Hay em mất tiền?”
Quả nhiên người từng tu hành có khác, uy lực đọc kinh lớn hơn hẳn!
Cô còn chưa nói gì đã nghe Lâm Kính Đình tự lẩm bẩm: “Cứ như vậy không phải là cách, Lâm Tiêu nói tối hôm qua Quý Du Hồng còn chạy tới hỗ trợ, không ngờ cậu ta dám trắng trợn tới tranh người với anh như vậy!”
Lâm Tập Tập:…
Đây mới là nguyên nhân chính khiến Lâm Kính Đình vội vàng trở về đúng không?! Sợ em gái bảo bối của mình bị người khác cướp đi?
“Anh… Em với Du Hồng anh ấy…”
Lâm Kính Đình trừng mắt: “Du Hồng? Gọi thuận miệng đến thế cơ à!”
Lâm Tập Tập:…
Lâm Kính Đình không nói gì nữa, đứng lên vỗ vỗ bụi trên quần, nói với bà Trần cách đó không xa: “Bà Trần, bảo vài người đi thu dọn đồ cho tiểu thư.”
Lâm Tập Tập có chút ngốc hỏi anh ta: “Thu dọn gì cơ?”
“Thu dọn hành lý, bây giờ anh bảo tài xế đưa em về Tô Thành!” Lâm Kính Đình vô cùng kiên quyết nói.
Lâm Tập Tập hoảng sợ, sốt ruột nói: “Vì sao, không phải anh không giận sao? Sao còn muốn đưa em đi!”
“Em ở đây nói không chừng sẽ xảy ra chuyện, anh trông không được em, anh bảo mẹ trông chừng em!”
“Không không không… Ta không trở về!” Lâm Tập Tập hơi hoảng: “Anh~”
“Làm nũng cũng vô dụng, bây giờ dù có trói cũng phải trói em về.”
Xem ra lần này anh ra đã quyết tâm tiễn cô đi.
Lý Ngọc ở bên cạnh cũng sốt ruột theo: “Vậy em thì sao?”
Lâm Kính Đình liếc nhìn nàng ấy, nói: “Em không cần về, lần này em theo Vãn Nhi học hư, hai người cần phải tách nhau ra!”
Lý Ngọc:…