Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 86




Sáng hôm sau, mới bước xuống cầu thang nó đã nhìn thấy Kỳ Khôi cùng một đám người ngồi trên sô pha uống cà phê đọc báo, nó còn tưởng mình đang mằm mơ hay hoa mắt gì đó, bay một phát xuống phòng khách, trố mắt nhìn đám người đang nhàn nhã trong nhà mình, nó lắc lắc đầu để thức tỉnh bản thân, nhìn lại vẫn thấy đám người kia ngồi đó, vậy là nó ko mơ, đưa mắt về phía Kỳ Khôi, ko có chút gì cho thấy sự vui mừng hay hân hoan chào đón anh:

- Honey, anh về khi nào vậy? – vừa nói vừa tới ngồi vào một chỗ trống.

- Anh về làm em ko vui vậy à?- Kỳ Khôi ngạc nhiên hỏi.

- Ko. Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.

- Thái độ đó ko được cho là ngạc nhiên đâu

- Haizz! honey à, em lớn rồi ko lẽ phải mở to hai mắt rồi nhảy vòng vòng thì mới tỏ ra là ngạc nhiên và vui mừng à.

- Người lớn?

- Uhm.

Nghe nó nói Kỳ Khôi phì cười, nụ cười hiếm hoi trên môi anh, người lớn với cái mặt ngố hơn cả ngố của nó, thật làm người khác ngưỡng mộ.

- Mà này mới sáng sớm mấy người vào nhà tui làm gì vậy? – nó cau mặt nhăn mày nhìn đám người bàng quang xung quanh mình, thái độ tự nhiên như người điên, làm chủ nhà như nó cũng phải xem lại.

- Thì tới mở tiệc chào đón đại hotboy của chúng ta về chứ làm gì? Sao tao thấy mầy càng ngày càng ngu vậy Vân, bây giờ mà mày kêu là sáng sớm vậy khi nào mới là trưa chiều hả, ngủ như heo – nhỏ Nguyên Thảo tỉnh như sáo vừa uống cà phê vừa xem quyển tạp chí mà lại vừa đốp chát với nó.

Mới sáng sớm đã bị ví như heo rồi lại bị chửi càng ngày càng ngu…. Nó thở dài, mặt ảo não. Cả bọn ai cũng ngạc nhiên, tự nhiên hôm nay atula lại hiền đột xuất, bị chửi đến vậy mà ko nói gì lại còn trưng cái bộ mặt đáng thương thế kia thì trong lòng họ dấy lên một nỗi lo sợ vô hình, cảm giác không khí xung quanh mình hơi kinh dị và có phần man rợ.

Ngoài cửa, hai người tay trong tay bước vào, ko ai khác chính là Thiên Vũ và Uyển Nhi.

- Này hai người tới làm gì vậy?- Ngọc Ninh bực bội hỏi

- Nhà tôi tôi về cô hỏi vậy ko thấy thần kinh mình có chút vấn đề à?- Thiên Vũ đáp lại, vừa nói anh vừa đưa ngón tay trỏ của mình chỉ lên đầu làm như thể nhỏ Ngọc Ninh bị não khi hỏi anh câu đó vậy.

Nó ko nói gì nhìn hai người từ sao hỏa mới đáp xuống kia bằng một ánh mắt ko cảm xúc, bình thản đến lạ. Tất cả quay lại nhìn nó, mọi người đều lo lắng nhưng nhìn cái bản mặt trơ lì của nó, họ lại muốn đập cho nó một phát. Nhỏ Hạ Vi hình như ngại vì anh mình như vậy, nên chỉ biết cuối đầu.

- Ồ! nhà anh đẹp quá nha. – Uyển Nhi vừa nói vừa đi đi lại lại xung quanh, mắt đảo hết chỗ này đến chỗ khác, tay thấy gì thì đụng đó, thật ko giống một tiểu thư con nhà quý tộc chút nào, làm cả bọn ngồi đó liên tục lắc đầu tỏ vẻ chán chường. Cô ta còn ko biết xấu hổ là gì, cứ tự nhiên như ruồi, bu hết chỗ này đến chỗ khác. Nó cũng ko thèm để ý ngồi tám chuyện với mấy nhỏ bạn, cả bọn cùng bàn về bữa tiệc chiều nay. Chả là ngay lúc này nói là buổi sáng nhưng cũng đã 10 giờ rồi. Bỗng nó khựng lại khi thấy cái người vô duyên kia ko chịu ngừng mà còn muốn tiến sâu hơn vào cấm địa. Chân cô ta vừa đặt lên bậc cầu thang đầu tiên, nó khẽ nhếch môi:

- Chú Phát, trông nhà cẩn thận, đừng để chó chạy lung tung như vậy.

Uyển Nhi nghe vậy, mặt đỏ tía tai hầm hầm tiến về phía nó

- Cô nói vậy là có ý gì?

Nó ko thèm để ý tới lời cô ta, lại nói với quản gia Phát

- Nếu nói mà ko nghe, thì dùng gậy mà đập, dù sao cũng chỉ là một con chó ko cần phải thương tiếc – lời nói cộng ánh mắt sắc như dao của nó khiến cô ta rùn mình, chạy vội tới bên cạnh Thiên Vũ nũng nịu.

- Vũ, anh coi cô ta nói em…

- Ngồi im đi.

Không để cô ta nói hết câu, Thiên Vũ đã lên tiếng cắt ngang. Anh cũng bắt đầu thấy vô vị khi dẫn cô ta về đây. Mục đích ban đầu của anh là dẫn cô ta về để chọc tức nó, nhưng ko ngờ phản ứng của nó vô cảm vậy, sau câu nói của nó anh có chút xấu hổ, người ko biết phép tắc lễ nghi như cô ta mà anh cũng có thể giao tiếp, anh là điên rồi. Tối qua sau khi nghe Nam Phong nói cộng với mấy cú đấm trời giáng của Kỳ khôi anh đã tỉnh ngộ, nhưng ko hiểu lúc cấp cứu anh đã nhận máu của tên xỉ diện nào mà giờ lại mắc phải cái bệnh khó chữa đó. Anh đang ko biết phải làm sao, vậy mà Uyển Nhi lại còn như vậy, anh cũng muốn tống cổ cô ta ra khỏi cửa cho rồi.



Nó đứng dậy đi vào nhà bếp lấy chút gì đó cho vào bụng sau khi đã bàn xong kế hoạch của buổi tiệc.

- Hôm nay em có khách, chờ em tiếp xong chúng ta có thể bắt đầu.

- Khách? ai vậy Vân? – Tuyết Mai ngạc nhiên, hầu như tất cả mọi người đều tập trung ở đây rồi, còn ai nữa đâu chứ.

- Một anh chàng đẹp trai. – nó quay lại nháy mắt mỉm cười đáp lại một cách tinh nghịch, nó đẹp nhất là lúc này, cái vẻ tinh nghịch của nó có thể hớp hồn tất cả con trai ngồi trên sô pha kia. Thiên Vũ đờ đẫn, một nhát dao cứa xẹt qua đầu anh, nỗi đau ko thể tả chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể, anh đưa tay ôm đầu, có gì đó vừa xuất hiện trong đầu, một hình ảnh rất mơ hồ mà anh ko nhìn rõ được, mọi người đều đang ngây ngẩn nên cũng ko nhận ra vẻ bất thường của anh ngoại trừ Kỳ Khôi, anh là vừa mới nhớ ra được gì đó mà anh chưa biết đó là gì.

15 phút sau.

Một bóng người cao lớn tiến vào phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng của anh, cùng nét điển trai ngời ngời làm mấy nhỏ hám trai há miệng chảy nước dãi.

- Nam Phong, anh đến rồi à, muộn 5 phút nha. – nó vừa nói vừa đưa tay lên chỉ đồng hồ, mặt tỏ vẻ bất mãn,vì anh chưa bao giờ trễ hẹn với nó

- Kẹt đường mà. – nụ cười nhẹ nhàng trên môi anh chàng làm nó hơi khựng, gì chứ nó cũng có bệnh mê trai mà, chỉ là ẩn nấp kỹ mà thôi

- Ok, chờ em một chút. – nói xong nó quay lưng đi thẳng lên lầu, 10 giây sau lại xuất hiện.

- Này mày sợ để anh ấy ở đây, bọn tao ăn mất hay sao mà đi lẹ vậy – Hạ Vi cau có, nhỏ này vô tư thấy tội, trước mặt chồng chưa cưới mà lại phát bệnh thèm trai vô tội vạ như vậy, chơi với nó mà ko học hỏi được chút gì, quá kém cỏi, lại còn được gọi là thần đồng nữa chứ. Nó lắc đầu bĩu môi đáp lại:

- Tụi mầy ko ăn nổi anh ấy đâu.

Ngay từ khi thấy bóng dáng Nam Phong xuất hiện, mặt mấy chàng ở đây đều sa sầm, đến giây phút này nhìn thấy nó vừa nói vừa nắm tay lôi Nam Phong qua bàn nhỏ bên kia, mặt hết sức vui vẻ, mấy chàng đều đen mặt, mây đen kéo tới, sấm chớp nổ liên hồi.