Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 81




Sau một ngày mất tích thì những thành viên của nhóm ác quỷ lại xuất hiện trên sân đầy nắng của trường Royal, mà gây chú ý nhất là cặp đôi Lê Thiên Vũ và Hoàng Kỳ Vân, từ khoảnh khoắc họ bước xuống xe đã gây sự chú ý rồi, nào là tay trong tay, mắt nhìn nhau đắm đuối như con cá chuối, cười nói vui vẻ ko để mắt đến ai, cứ như thể trong mắt họ chỉ có đối phương, ngoài ra tất cả như vô hình.

Lê Hạ Uyển Nhi đứng trên lầu 3 nhìn xuống thấy một màn tình tứ như vậy máu trong người sôi lên ùng ục, cô ta nắm chặt hai tay, mắt hằn lên những tia máu thật kinh dị.

Cặp đôi hot nhất trường đi tới đâu thu hút ánh nhìn tới đó, có vài bạn gái yếu tim khi nhìn thấy người ta hạnh phúc như vậy chỉ kịp Á lên một tiếng rồi ngất đi, một số khác thì ngưỡng mộ, cũng có một số thì nhìn họ với ánh mắt ghen tị, trong lòng thầm chửi rủa nữ hoàng của chúng ta. Khi cả hai bước vào lớp, cả lớp lại được một phen nháo nhào. Lần cuối cùng họ nhìn thấy cặp đôi này trong lớp là lúc cô nàng tiểu thư trong truyền thuyết của họ công khai ôm người đàn ông khác trước mặt chồng sắp cưới của mình, mà người đàn ông kia lại là một người quyền lực, có thể hô mưa gọi gió, cũng đẹp trai, phong độ người ngời ko thua kém ai. Nhưng giờ đây, hai người kia lại tay trong tay, nói cười hạnh phúc, ko ngạc nhiên, ko sock thì là chuyện quá ko bình thường. Những thành viên của nhóm ác quỷ là ngạc nhiên nhiều nhất, có thể bọn người kia ko biết nhưng họ biết rõ, Thiên Vũ đang tạm thời quên mất nó, nhưng tại sao…. Quá bất ngờ.

- Này ra căn tin đi.

Nó hất mặt nói với mấy con bạn đang mắt chữ A mồm chữ O, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.

- Làm gì? – Hạ Vi hỏi lại nhưng hình như bản thân cô nàng cũng ko biết là mình đang nói gì, bằng chứng là biểu cảm trên mặt vẫn chưa thay đổi và ko có dấu diệu nào cho thấy là sẽ có sự thay đổi.

- Ăn sáng chứ làm gì. Hỏi ngu – nó bực bội đáp lại,vừa nói vừa lấy tay đập vào

vai cái lũ đang trên mây kia, làm mặt quỷ dọa người đánh thức cả bọn, làm tụi này la ơi ới. Cuối cùng, nó cũng thành công trong việc lôi đám này đi căn tin với nó. Trên đường đi, nó đã kể hết sự việc sáng nay cho cả bọn nghe, đứa nào đứa nấy cũng vui ra mặt, gì chứ atula mà vui thì tụi nó mới có những ngày tháng yên ổn, atula mà buồn thì đời tụi này cũng đi.

TRÊN SÂN THƯỢNG.

- Chuyện này là sao? – Khắc Thiên hỏi người đối diện, vẻ mặt lạnh băng đúng như cái biệt danh mà tụi con gái trong trường đặt cho anh “ hoàng tử mùa đông”

- Sao là sao? Mầy muốn hỏi chuyện gì? – Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi lại.

- Chuyện mầy với Kỳ Vân chứ còn chuyện gì? Chẳng phải mầy ko nhớ cô ấy là ai sao, vậy sao lại….– Khắc Thiên hết kiên nhẫn nói hết những gì khuất mắc trong lòng.

- Mặc dù ko nhớ cô ấy là ai, nhưng tao biết cảm giác của mình, cảm xúc của tao nằm ở đây, tim tao đập nhanh khi thấy cô ấy, chỗ này cảm thấy đau đớn khi thấy cô ấy khóc, sáng thức dậy điều tao nghĩ đầu tiên là cô ấy đã dậy chưa, mới có một đêm mà tao đã thấy nhớ cô ấy đến ko chịu nổi phải bước qua phòng đối diện để nhìn mặt cô ấy một chút, mặt dù cố nghĩ thế nào cũng ko biết cô ấy là ai, mày nói xem cảm giác này là gì, ko phải là yêu sao? – Thiên Vũ vừa nói vừa đưa tay lên đặt trước ngực mình vỗ vỗ, trên mặt tất cả chân thành đều được anh thể hiện hết ra ngoài, khiến ai nhìn thấy cũng phải cảm động.

Khắc Thiên chết lặng, quả ko hổ là Thiên Vũ, cho dù ở hoàn cảnh như thế này, anh vẫn biết được tim của mình đặt ở đâu, đập bao nhiêu nhịp và đập vì ai, điều đó cho thấy bình thường anh yêu nó nhiều như thế nào, tình cảm đó mãnh liệt bao nhiêu. Khắc Thiên cười khổ, anh đã thua rồi sao, khi mà anh còn chưa xuất trận, anh đã đại bại dưới tay cậu bạn thân của mình, nụ cười càng lúc càng chua chát.

- Mầy …. Mầy cũng yêu cô ấy – Thiên Vũ ngập ngừng, anh thật sự bất ngờ trước thái độ của bạn mình, trong mắt anh Khắc Thiên là một con người vô cùng điềm tĩnh nhưng giờ đây… cậu ấy…. cười ngây dại… anh thật sự lo sợ….

- Ko những tao mà Quang Anh cũng yêu cô ấy, cả ba chúng ta đều yêu cô ấy, chỉ là mầy may mắn hơn tụi tao, cô ấy khi còn nằm trong bụng mẹ đã được định là vợ của mầy, tụi tao chỉ còn biết nuốt nước mắt chúc phúc ầy, nhưng mầy hãy nhớ, tụi tao ko phải rút lui nhường hạnh phúc ầy, tụi tao chỉ là đang chờ đợi, chỉ cần mầy làm cô ấy buồn, chỉ cần mầy làm cô ấy rơi nước mắt, thì ngay lập tức tụi tao sẽ tới tước cái may mắn đó của mầy đi, hãy nhớ đấy.

Khắc Thiên cuối cùng cũng đã nói hết nỗi lòng của mình, anh cay đắng, anh muốn oán trách ông trời sao quá bất công, nhưng anh cũng biết, tim nó bây giờ đã thuộc về ai, anh còn biết làm gì, nhưng như anh đã nói, chỉ cần Thiên Vũ làm nó buồn khổ, anh sẽ tới mang nó ra khỏi vòng tay ai kia.

Thiên Vũ một mình đứng trên sân thượng, tia nắng sáng chíu thẳng vào khuôn mặt hoàn hảo của anh, làm người nhìn có cảm giác như anh đang tỏa sáng, cũng như có thể thấy vẻ mặt đờ đẫn của anh, anh sững sờ trước những câu nói của Khắc Thiên, anh cũng lo sợ, nếu anh ko nhớ ra được, thì ko phải anh sẽ mất nó sao?

- A lô, em đang ở đâu đó.

- Căn tin

- Ăn sáng hả?

- Uhm

- Chờ anh.

Lúc này Thiên Vũ chỉ muốn nhìn thấy nó, chỉ có nhìn thấy nó anh mới yên tâm rằng nó vẫn là của anh. Anh chạy thẳng xuống căn tin, nhưng khi vừa đặt chân tới cửa, đập vào mắt anh là một đám con gái đang cãi vả và cuộc cãi vả kia có liên quan tới anh, những câu nói như những nhát dao đâm thẳng vào tim anh, từng câu từng câu, thì ra sự thật là như vậy.