"Ký ức, chả tốt đẹp gì sất!"
***
Chuyện Trương Nhã Hy gian lận trong bài kiểm tra đã dần phai mờ. Ít ai nhắc đến chuyện đó nữa.
Về phần gia đình Trương Nhã Hy, Trương lão gia vẫn bình thản, không một lời chửi mắng. Đơn giản, ông biết năng lực của con gái mình thế nào, và nó không cần phải gian lận để đạt điểm cao. Ông gợi ý sẽ tìm ra người đổ oan cho Trương Nhã Hy, hay cắt chức Hiệu trưởng (phá luôn cái Học viện cũng xong), nhưng cô bảo không cần. Cô có thể xử lý được.
Lúc ấy, Trương lão gia vui biết nhường nào. Cô con gái này có thể thừa kế gia sản của ông rồi.
Chỉ có điều, Trương Nhã Hy vẫn còn lạnh nhạt với ông. Trong mỗi bữa sum họp gia đình, cô không hé môi một lời, mà toàn ông mở lời trước.
Hôm nay cũng thế.
- Nhã Hy, tối nay Học viện con có tiệc mừng học sinh mới nhỉ?
Trương lão gia ân cần hỏi. Nếp nhăn ở mắt theo đó mà chuyển động.
- Vâng.
- Vậy sao? - ông buồn bã đáp.
Bạch Tinh cứ cặm cụi ăn, nhưng tai thì nghe ngóng lung tung. Chị ta không thể làm gì khi có Trương lão gia ở nhà. Còn Trương Doãn Hợp, cô ta khác với mọi ngày, lâu lâu lại lén nhìn Trương Nhã Hy.
- Tôi ăn xong rồi.
- Con.......con cũng ăn xong rồi.
Trương Doãn Hợp nói. Cô ta vội vã suýt nữa làm vỡ cả chén.
Trương Nhã Hy định mở cửa vào phòng, Trương Doãn Hợp đã chặn trước. Trương Doãn Hợp thở hổn hển, mặt đỏ ửng lên. Cô ta cầu xin Trương Nhã Hy cho cô ta nói ít phút.
- Chị......., có nhớ Lãnh Thiên Triệt?!
- Không.
- Em,......chị không nhớ thật sao?!
- Không. - Trương Nhã Hy khó chịu trả lời. Thật phí thời gian của cô.
- Cái người ta gặp lúc nhỏ ý!
Trương Nhã Hy nhíu mày, không ngừng nhẩm cái tên kia. Lãnh Thiên Triệt, Lãnh Thiên Triệt......
- Trương Huy, nhớ không?!
Thấy Trương Huy, Doãn Hợp hỏi.
- Nhớ.
...Chuyển cảnh...
Lãnh Thiên Triệt bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy thoải mái hẳn. Hắn ngồi phịch xuống ghế, tay lấy khăn lau mái tóc mình.
"Vịt, vịt kêu êu êu..... Triệt đẹp giai có điện thoại, oại oại...."
Lãnh Thiên Triệt liếc tên người gọi, khẽ nhếch mép. Đã có kết quả rồi cơ à.
- Alô.
"..."
- Trương Nhã Hy?! Con gái của Trương thị?!
Lãnh Thiên Triệt chợt kinh động, lập tức ngắt máy. Ai không biết, nhưng chắc chắn Trương Nhã Hy là cái tên hắn không thể quên. Còn em trai Trương Huy của cô ta nữa.
~Flashback~
Năm Lãnh Thiên Triệt tám tuổi, hắn đi cùng cha mình đến tiệc sinh nhật của con gái bạn ông, Trương Doãn Hợp.
Căn phòng được trang trí rất đẹp. Và có nhiều bóng bay - thứ mà trẻ con thích. Nhưng hắn không có hứng thú. Lãnh Thiên Triệt ngồi trên ghế, hai chân đung đưa tự do tự tại. Hắn bỗng khoanh tay, nhảy khỏi ghế. Vì chiếc quần hơi rộng nên hắn bị vướng, té nhào ra sàn.
- Uây, muốn chơi với tớ thì lại đây. Đừng trốn ở đó...... Ui da, bị ngã đau quá.
Cô bé đang núp sau chiếc bánh kem vùng chạy. Lãnh Thiên Triệt liền chạy theo, ngồi một mình chán chết a.
Đến một đoạn, Lãnh Thiên Triệt không thấy cô bé đâu. Hắn nhìn quanh.
Phía trước có một cô bé xinh xắn khác đang ôm chặt một đứa nhóc đang khóc. Hắn lo lắng, muốn hởi thăm.
Lãnh Thiên Triệt nắm tay thằng bé, làm đủ bộ mặt để dỗ thằng bé.
- Ngoan, đừng khóc! Em tên gì nào?!
- T-trương......Huy.
Trương Huy thút thít trả lời, cậu thôi khóc. Lãnh Thiên Triệt đắc chí nhìn về phía cô bé nọ. Nào, khen tui đi, cảm ơn tui đi chớ.
- Triệt, con đây rồi.
- Bác, chính cậu ấy làm em con khóc.
Đôi môi nhỏ đổ tội. Cô bé chỉ tay về phía Trương Huy.
Lãnh Thiên Triệt giật giật khóe mắt, quay lại phản bác với cha. Trương Huy đâu có khóc.
Oa... Oa... Oa
Hả?! Cái quái gì vậy?!
- Thiên Triệt, con dám chối ư? Còn dám bảo "không"?!
- Không phải cậu ấy.
A, là cô bé lúc nãy. Lãnh Thiên Triệt mừng thầm.
- Doãn Hợp, cháu đừng bênh vực nó. À, còn Nhã Hy, xin lỗi cháu nhé. Ta sẽ dạy lại đứa con này.
Và, tối hôm sau, hắn phải mang cái mông ê ẩm đến lớp.
~End Flashback~
Bốn con người...
Bốn tính cách...
Chung một ký ức...
Những cảm xúc khác nhau...
- Hãy đợi đấy! Hai chị em cô luôn!!
- Chả quan tâm!
Có cùng một định mệnh...
Sẽ thế nào...
***
Trương Nhã Hy nằm lười trên giường, chả muốn đi dự tiệc. Trương Huy phải tốn công lắm mới kéo cô dậy được.
Trương Huy chọn cho mình bộ vest trắng lịch lãm. Tóc cậu được chải chuốt hơn ngày thường. Cậu đi qua đi lại trong phòng Trương Nhã Hy.
- A, chị Ngữ Mai gọi. May quá! Chị Hy!
- Gì?!
Trương Nhã Hy đang đau đầu với cái đống đồ. Cô dốt đặc về mấy cái thời trang. Không biết nên mặc bộ nào.
Trương Huy chả cần đợi Trương Nhã Hy quyết định, cứ vâng dạ trong điện thoại. Đoạn, cậu nói:
- Chị Mai sẽ phối đồ giúp chị. Em đã chỉ điạ điểm nhà rồi.
Trương Nhã Hy "hả" một tiếng. Cô không ghét Giang Ngữ Mai, nhưng có một cái gì kia ngăn cách giữa hai người. Vả lại, cô cũng chẳng muốn tin ai khác. Cô không muốn lặp lại vết xe đổ của mẹ. Trương Nhã Hy lo sợ, lỡ như Giang Ngữ Mai không thật với cô, quen cô chỉ vì mục đích khác. Cô nên cẩn trọng hơn.
- Chị Ngữ Mai đến rồi! Em chào chị. Chị đẹp lắm nga.
- Cảm ơn! A, chào cậu, Nhã Hy.
Giang Ngữ Mai dịu dàng nói. Cô mặc chiếc váy trắng tay phồng ngang đầu gối, giữa lưng có thắt chiếc nơ nhỏ. Tóc cô được uốn lọn giả, thả dài theo sóng lưng. Giang Ngữ Mai tô một chút son hồng, làm tăng vẻ quyến rũ ở cô. Giang Ngữ Mai đẩy Trương Huy ra khỏi phòng, nháy mắt nói:
- Đợi nha, chị Nhã Hy của em sẽ là Nữ hoàng đêm nay.
RẦM
Trương Huy đứng ngoài cửa. Hơ, cậu bị cho ra rìa rồi sao?!
Căn phòng rơi vào trạng thái im lặng. Giang Ngữ Mai cũng chả nói gì, tiến tới tủ quần áo của Trương Nhã Hy. Trong lòng không khỏi cảm thán. To nhỉ?!
- Đừng nghi ngờ tớ, Nhã Hy. Tớ chỉ muốn giúp cậu, có thể bảo là theo lời của em trai cậu.