Cô tỏ ra khinh miệt lũ người, cố chấp nói những câu xỉa xói người khác một cách hách dịch nhất, và lừa dối bản thân khi lấy nỗi đau của họ làm trò chơi. Cứ như thế, Trương Nhã Hy đã đẩy mình vào đường cùng không có bạn, luôn luôn cô đơn, ngay cả người cô yêu cũng ghét cô.
Trương Nhã Hy hằng ngày mài giũa cho chiếc mặt nạ thêm hoàn mỹ, trái tim cô cũng gần như nguội lạnh. Cô đã sắp đánh mất nhân cách thật.
Trương Nhã Hy khép hờ mắt, cảm thấy sóng mũi cay cay. Chung quy lại, cô chỉ là không muốn lập lại vết xe đổ của mẹ. Nhưng, lạc lối rồi ư…?
Bình luận truyện