"Hai ngày nữa cậu sẽ khai trương tiêu cục?" Vương Thắng Nam giật mình.
"Đúng vậy a." Trương Tiểu Tịch sờ mũi, có chút bất đắc dĩ, "Vốn ta cũng không định bắt đầu sớm như vậy, nhưng mà kéo dài thêm nữa sẽ thành miệng ăn núi lở."
"Cậu có thể tới chỗ ta ăn cơm a." Mỹ nữ sư phụ vẫn rất tốt bụng, cuối cùng còn sợ nói không rõ ràng, lại tăng thêm một câu, "Không lấy tiền."
Nội tâm Trương Tiểu Tịch hơi cảm động, nhưng mà hắn hiểu hoàn cảnh nhà mỹ nữ sư phụ, mặc dù mỗi ngày Vương Thắng Nam cũng cố gắng bán đậu hũ, dùng tiền kiếm được phụ vào võ quán, nhưng Vương gia tích súc vẫn giảm từng ngày, có lẽ thêm hai ba tháng nữa Vương Thắng Nam không thể không đóng cửa võ quán.
Thiếu niên biết nàng rất yêu cái võ quán này, đương nhiên sẽ không khiến nàng thêm khó xử, mặc dù ăn cơm chùa của sư phụ rất hạnh phúc, nhưng Trương Tiểu Tịch vẫn muốn tự kiếm tiền.
Thiếu niên lắc đầu, "Chỉ là làm chân chạy giúp người, cụ thể làm gì còn phải xem tình huống, nhưng mà sư phụ ngài yên tâm, tạm thời ta sẽ không ra khỏi thành."
"Trong thành cũng không phải thái bình hoàn toàn, chuyện ngày đó cậu cũng biết." Vương Thắng Nam thở dài, "Tốt nhất cậu nên đi nghiên cứu học vấn."
"Sư phụ, tâm ta đã định, đánh không lại còn có thể chạy nha." Trương Tiểu Tịch phát hiện mỗi lần sư phụ lạnh lùng đề cập tới tiền đồ của hắn đều nói nhiều thêm vài câu.
"Tốt. Nhưng cậu phải đáp ứng ta một việc." Mặt Vương Thắng Nam không thay đổi nói.
"Ồ? Chuyện gì?"
"Chừng nào cậu có thể đỡ ba chiêu của ta mới có thể mở tiêu cục." Trong tiềm thức của Vương Thắng Nam, thiếu niên vẫn là tên thư sinh trói gà không chặt, dù sao tư chất của Trương Tiểu Tịch nàng đã tự tay kiểm tra, một tháng thời gian ngắn ngủi hắn dù cố gắng đến mấy khẳng định cũng có hạn, đừng nói ba chiêu, đoán chừng một chiêu cũng không tiếp nổi.
Nói nửa ngày vẫn là ngại đại nghiệp kiếm tiền của mình a, nhưng mà trong lòng Trương Tiểu Tịch rất cảm động, đoán chừng sư phụ cũng không muốn đại đệ tử phơi thây đầu đường cho nên mới trăm phương ngàn kế cản trở hắn, nhưng mà..."Tốt lắm, hiện tại tới đi." Thiếu niên đáp lại rất thẳng thắn, chính mình cũng rất muốn kiểm nghiệm thành quả khổ luyện một tháng này, mười chín điểm thân pháp cũng không phải đùa nha.
Vương Thắng Nam không nói nhảm, xuất ra một chưởng vỗ vào vai Trương Tiểu Tịch. Mặc dù một chưởng này không phải rất nhanh, nhưng Trương Tiểu Tịch một tháng trước nhất định không tránh được, bây giờ nha, Trương Tiểu Tịch tháo xuống vòng đeo chỉ cảm thấy toàn thân thoải mải, lại có một loại cảm giác đang dùng moonwalk (* vũ đạo của Michaels Jackson), xuất ra thân pháp Thảo Thượng Phi thối lui một bước, nhẹ nhõm tránh khỏi một chưởng này, chẳng những không chật vật còn có cảm giác rất nhàn hạ.
Vương Thắng Nam thầm kinh hãi, chiêu thức không đổi, đạp nhẹ xuống đất một cái, tay áo phấp phới đánh tới thiếu niên, tốc độ cũng đã nhanh lên gấp đôi, lần này Trương Tiểu Tịch đã hiểu nỗi khổ của đại ca thanh niên thôn ngày đó, chính mình đã quá kiêu ngạo a, tám chín phần sư phụ chủ yếu phát triển tốc độ, điểm mạnh nhất của mình chắc chắn không bằng đối phương, mắt thấy mình chắc chắn bị đánh rồi, nhưng lúc này lui lại đã không còn kịp, Thảo Thượng Phi không có chiêu thức rẽ ngoặt, dưới tình thế cấp bách, Trương Tiểu Tịch lấy ra vòng trọng lực, trước khi một chưởng kia ập tới, trọng lực gấp năm lần liền có hiệu lực, Trương Tiểu Tịch chỉ cảm thấy mình bị kéo vào lỗ đen, đồng thời, một lực mạnh không thể ngăn cản đánh tới, không ngoài dự liệu, Trương Tiểu Tịch bị kéo nằm rạp xuống đất, nhưng cũng vì vậy mà né được một chưởng, chỉ là lần này quả thực chật vật.
Lúc này Vương Thắng Nam đã thất kinh, tốc độ phản ứng của Trương Tiểu Tịch vừa rồi thật sự quá nhanh (thật ra là trọng lực tới quá đột ngột), Vương Thắng Nam hoàn toàn không ngờ rằng mình vồ hụt, nhưng lần này Trương Tiểu Tịch cũng tự đưa mình vào tuyệt cảnh, lúc này hắn đang nằm sấp trên mặt đất trống không có chỗ tránh, chỉ có thể nhắm mắt chờ bị chà đạp... nửa ngày trôi qua, một chưởng trong tưởng tượng vẫn không đến.
Trương Tiểu Tịch mở mắt, phát hiện mỹ nữ sư phụ đang đứng phát sầu ở đó.
Loại tư thế này... Là muốn ngồi chồm hổm xuống cho hắn một chưởng sao? Có loại chưởng pháp này sao? Hay là đá hắn một cước dứt khoát? Sao cảm giác là lạ, hoặc là gọi hắn dậy cho hắn một chưởng, rốt cục Vương Thắng Nam quyết định phía gọi Trương Tiểu Tịch, "Này, tranh thủ đứng lên."
Trương Tiểu Tịch nghe xong liền hiểu, quyết định tiếp tục nằm sấp không chịu đứng lên. Vương Thắng Nam không có cách nào, lát nữa vạn nhất nếu có người đến thấy đại đệ tử của mình đang làm tư thế sỗ sàng kia, sư phụ như mình cũng không khỏi mất mặt, cuối cùng đành phải cho qua, có chút không tình nguyện cho phép Trương Tiểu Tịch mở tiêu cục.
Trương Tiểu Tịch chợt đại hỉ, nhanh chóng đứng dậy, sau đó Vương Thắng Nam nói cho hắn nhân vật võ lâm nổi danh ở Thanh Dương, đồng thời còn có một ít lưu ý khi hành tẩu giang hồ, Trương Tiểu Tịch ghi nhớ rất nghiêm túc, dù sao cũng là người thế kỷ 21, thiếu niên rất rõ ràng tầm quan trọng của tin tức.
Sau nửa canh giờ Trương Tiểu Tịch đã hiểu sơ sơ tình hình giang hồ ở Thanh Dương, chỉ là điều này cũng khiến sắc mặt hắn có chút cổ quái, thì ra những môn nội công tầm thường nhất trong tiểu thuyết võ hiệp ở chỗ này lại là hàng cao cấp, toàn huyện Thanh Dương ngoại trừ vài quán chủ võ quán cùng Tổng tiêu đầu tiêu cục biết chút phương pháp thổ nạp hít thở nông cạn nhất, còn có Thiết Chưởng Môn cùng Thiên Tinh Bang đều có nửa bộ khẩu quyết nội công cơ sở nhất, hơn nữa còn không đủ một bộ, những võ quán hoặc bang phái tôm tép khác chỉ biết chút ngoại công thô thiên. Bản nội công cơ sở trong shop của hệ thống lại là tâm pháp nội công hoàn chỉnh duy nhất toàn bộ giang hồ Thanh Dương? Trương Tiểu Tịch lập tức bị kết luận này dọa sợ, nhìn giá đến 500 SP cũng không quá đắt, chẳng những không đắt mà có thể xem như đang bán đổ bán tháo.
Lòng thiếu niên nao nao, chờ ta luyện xong sau, nếu như có thể xuất ra bán lấy tiền... Nhưng mà ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên, lúc trước muốn lợi dụng cái bình nhỏ chửa Tẩy Tủy đan liền bị hệ thống cảnh cáo, những vật này không thể chủ động lấy ra mua bán. Tiếc nuối thì tiếc nuối, thiếu niên cũng thấy hài lòng với tình hình hiện tại.
Tuy huyện Thanh Dương xa xôi, nhưng để khởi nghiệp vẫn xem như có không ít ưu điểm, tối thiểu cạnh tranh không quá kịch liệt, đương nhiên cơ hội cũng không nhiều, nhưng mà trong tay có hệ thống đại võ hiệp, thiếu niên cũng không khát vọng cơ hội lắm, nhất là khi biết được trong thành chỉ có một tiêu cục quy mô tương đương, còn lại đều là năm, sáu tiêu cục nhỏ, Trương Tiểu Tịch thầm than một tiếng trời cũng giúp ta.
Thời gian một tháng, tri thức võ học cơ sở của Trương Tiểu Tịch cũng tiến bộ ít nhiều, mặc dù Vương Thắng Nam không biết nguyên nhân tại sao, nhưng thân pháp tên đồ đệ này đột nhiên tăng mạnh cũng là chuyện tốt, quyết định truyền thụ cho hắn chưởng pháp gia truyền —— võ học trấn quán võ quán Thanh Dương, Thanh Phong Chưởng.
Bộ võ công này từ một lão đạo truyền thụ lại để tạ ơn cứu mạng của phụ thân Vương Thắng Nam ở Lương Châu, phụ thân của Vương Thắng Nam liền dựa vào bộ chưởng pháp này cùng một bộ phương pháp hít thở thô thiển mới gây dựng nên chút danh tiếng ở Thanh Dương, lập ra võ quán Thanh Dương.
Trước khi lão gia tử lâm chung từng khuyên nàng bộ chưởng pháp này chỉ có thể truyền cho con cháu trực hệ, nhưng mà mỹ nữ sư phụ mặt lạnh mềm lòng, đồ đệ duy nhất vừa muốn xông xáo giang hồ vạn nhất bởi vì học nghệ không tinh mà gặp không hay, Vương Thắng Nam tuyệt đối không cách nào tha thứ chính mình. Cùng lắm thì về sau không truyền cho người khác là được, mỹ nữ sư phụ nghĩ như vậy.
Vương Thắng Nam bắt đầu giảng giải lai lịch chưởng pháp đồng thời để Trương Tiểu Tịch lập thề độc không truyền ra ngoài, sau đó nàng bắt đầu giảng giải cả bộ, vốn Trương Tiểu Tịch có hệ thống đại võ hiệp nên cũng không quá coi trọng bộ công phu này, nhưng hiềm thân là đại để tử lại không biết chưởng pháp trấn môn thì không được, đành phải kiên trì học lại.
Nhưng mà sau đó nghe được hệ thống nhắc nhở lại làm hắn giật nảy cả mình, suýt nữa cắn đầu lưỡi.
Đinh! Chúc mừng ngài tập được chiêu thức mới —— võ học cấp C Thanh Phong Chưởng.